Lại một năm trời thu tháng chín, sinh viên năm nhất mới vào lục tục tới trường học báo danh, cực kỳ náo nhiệt, nhìn từng khuôn mặt tinh thần phấn chấn bồng bột và tràn ngập nụ cười sáng rỡ, Thiên Ca Tuệ chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, bất tri bất giác mình lại già thêm một tuổi.
Thoáng một cái đã là đại học năm tư rồi, năm nay việc học ở trường rất ít, nhiều nhất ngây ngô hai tháng rồi sẽ ra ngoài đi thực tập, cô không biết sẽ được bố trí đến bệnh viện nào, cô muốn xin được đi bệnh viện quân đội, dù sao cha cũng là viện trưởng ở đó, sẽ thuận tiện rất nhiều.
Nhưng cô vẫn cảm thấy theo sự sắp xếp của trường học thì tốt hơn, không thể một cá nhân được đặc biệt, hơn nữa để cho các bạn học biết được sẽ không tốt, cô chỉ muốn chứng minh bản thân mình có khả năng.
Ngày hôm trước Già Đại còn đề cập đến anh Hi với cô, nói anh chỉ dùng hai năm đã lấy được bằng bác sỹ y khoa đại học Hopkins, để cho cô không ngừng hâm mộ.
(*) Tên đầy đủ: Khoa Y đại học Johns Hopkins
Phải biết chuyên ngành y ở đại học Hopkins đứng số một số hai trên toàn thế giới, khi học năm ba anh Hi đã xin đi đại học Hopkins, lại nói đã hai năm không gặp anh.
Thời gian trôi qua thật nhanh! Khẽ than thở, có một mảnh lá cây hơi khô vàng đáp xuống trên đỉnh đầu, cô đưa tay đón được, ngón tay tinh tế vuốt ve, màu xanh lá cây đã mất đi, mất dưỡng khí mà trở nên khô vàng.
“Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, chờ tớ một chút.” Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nữ vội vàng, hơi quen quen.
Thiên Ca Tuệ dừng bước, quay đầu lại, là Chương Duyệt chủ tịch đội văn nghệ hội học sinh, cũng là bạn học di1enda4nle3qu21ydo0n cùng lớp ba năm cấp ba của cô, tuy hai người không thường thân mật lui tới, nhưng cũng không lạnh nhạt, thuộc về kiểu quân tử chi giao nhạt như nước *.
(*) Quân tử chi giao nhạt như nước: Câu đầy đủ “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ. Quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt” (Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân ngọt ngào như rượu ngọt, tình cảm người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào nhưng dễ đoạn tuyệt). Quân tử chi giao đạm nhược thủy có ý rằng, mối quan hệ kết giao giữa những người quân tử nên dựa theo Đạo. Tình bạn ấy phải giống như sự thuần khiết, cao thượng của nước. Nó không trộn lẫn với những tạp niệm về lợi ích vật chất ở nơi thế tục và tình cảm riêng tư. Mối quan hệ giữa bạn bè nếu được thuần khiết, không vụ lợi như vậy thì mới có thể gắn bó lâu dài.
Đến đại học, hai người không cùng một khoa, qua lại cũng ít hơn hồi cấp ba rồi, giờ cô ấy gọi cô lại sẽ có chuyện gì chứ?
“Chương Duyệt? Có chuyện gì sao?” Trong giọng nói mơ hồ lộ ra chút buồn bực.
“Thật ra có chuyện muốn mời cậu giúp một tay.” Vóc người Chương Duyệt xinh đẹp, phong cách cũng phi thường xuất chúng, hơn nữa cô ấy hát nhảy đều tốt, ở trường học này vô cùng được nam sinh hoan nghênh.
Cô ấy có thể có chuyện gì cần mình giúp một tay? Thiên Ca Tuệ hơi không hiểu.
Nhìn thấu nghi vấn của Thiên Ca Tuệ, đôi mắt đẹp của Chương Duyệt cười cong cong, “Cậu cũng biết, hàng năm trường học của chúng ta đều sẽ cử hành tiệc tối liên hoan mừng sinh viên mới đến, năm nay cũng không ngoại lệ, tiết mục vốn đã sắp xếp xong, nhưng khi dàn dựng khiêu vũ thì có một nữ sinh bị thương ở chân, tạm thời không tìm được người thích hợp, tớ cũng phiền não hai ngày nay rồi. Cho nên, muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”
“Tớ?” Thiên Ca Tuệ không thể tin chỉ mình, trong ba năm đại học cô gần như không tham gia bất kỳ hoạt động giải trí nào, vừa đến chủ nhật đã làm ổ về nhà, khiêm tốn đến vô cùng, giờ lại để cho cô đi khiêu vũ? Trò cười quốc tế rồi!
“Tớ biết cậu có thể.” Chương Duyệt cười đến tự tin, cô và Thiên Ca Tuệ là bạn học cấp ba, rất rõ ràng phương diện tài hoa này của cô ấy, cô đã từng lo lắng đến đại học cô ấy sẽ giành mất danh tiếng của mình, dù sao cho dù là khiêu vũ, biểu diễn kịch hay đàn dương cầm, cô đều không theo kịp một nửa của Thiên Ca Tuệ, có thể nói là tự ti mặc cảm.
Để cho cô thấy may mắn chính là, sau khi lên đại học, Thiên Ca Tuệ chẳng những không lộ ra phương diện tài hoa này của mình, ngược lại khiêm tốn đến vô cùng, không hề dính đến phương diện giải trí, biến thành một trạch nữ.
Lần này tới tìm cô ấy giúp một tay, thật sự không có cách nào, mắt thấy tối mai phải tiến hành tiệc tối đón sinh viên mới tới rồi, cố tình chân Giản Đình lại bị trẹo rồi, bác sỹ nói ít nhất trong vòng một tuần không thể có động tác mạnh.
Điều này khiến cho cô vội muốn chết, phải biết vũ điệu này khó khăn rất lớn, không riêng gì yêu cầu động tác đến nơi, còn cần ánh mắt đến chốn, trừ cô ra, Giản Đình là người nắm giữ động tác mấu chốt và thần vận nhiều nhất, nhưng cố tình lại xảy ra chuyện vào lúc này, thật sự lửa cháy đến nơi mà!
Nói thật, Thiên Ca Tuệ động lòng trong nháy mắt, cô nghĩ tới muốn cho cuộc sống sau này của mình thật phong phú một chút, trừ gia đình, cô nhất định còn phải có hứng thú yêu thích và sở trường của mình, nếu không sớm muộn gì cô cũng sẽ chệch đường ray với xã hội, như vậy rất nguy hiểm!
“Nhưng mà tớ không khiêu vũ đã ba năm rồi.”
“Tớ tin tưởng cậu có thể làm được, thật đó. Điệu nhảy ‘Toc toc toc’ cậu biểu diễn trong đêm tiệc nguyên đán lớp mười một để cho tớ nhớ tới bây giờ, nhảy thật sự tốt, không riêng gì động tác đến nơi, quan trọng nhất là lĩnh ngộ thần vận và ánh mắt, có thể khiến cho người ta nhìn thấy một lần sẽ không quên được.” Chương Duyệt nói rất chân thành.
“Cám ơn cậu còn nhớ rõ.” Trước khi vào đại học, Thiên Ca Tuệ gần như đã ôm đồm tất cả hoạt động văn nghệ từ tiểu học đến trung học, trong phòng còn trưng không ít bằng văn nghệ cô đạt được, đây đã từng là tài hoa mà cô kiêu ngạo, nhưng kể từ sau khi có đứa bé, tất cả những thứ kia đều cách xa cô.
“Nói như vậy là cậu đồng ý!” Chương Duyệt rõ ràng hưng phấn, lôi kéo tay Thiên Ca Tuệ khó nén kích động, rốt cuộc giải quyết được vấn đề làm cho cô nhức đầu.
“Vũ điệu gì vậy? Có phải là của Lee Hyori không?” Thiên Ca Tuệ đột nhiên cảm thấy không phải mình đồng ý quá nhanh chứ, còn chưa hiểu rõ tình trạng, sở trường nhất của cô chính là vũ điệu của Lee Hyori, những thứ khác còn miễn cưỡng.
“Là ‘Nobody’ của nhóm Wondergirls Hàn Quốc.”
Thiên Ca Tuệ hóa đá trong nháy mắt, quả nhiên đồng ý quá sớm, cô có từng nghe bài hát đó, dường như gần đây rất nóng, MV cũng từng xem một lần, mặc dù vũ điệu kia đơn giản, động tác Dieễn ddàn lee quiy đôn cũng rất dễ nhớ, có thể khiến người ta đã xem một lần thì không thể quên được.
Nhưng mà khó khăn nhất lại là ánh mắt, quá quyến rũ sẽ lộ vẻ phóng túng, quá thanh thuần không đạt tới hiệu quả điệu nhảy mang đến cho người ta, cho nên người múa cần hiểu được buông thả tự nhiên, nhiều một phần không được mà thiếu một phân càng không được!
“Không phải chứ, chỉ một ngày tập luyện, tớ sợ rằng không được.” Thiên Ca Tuệ khó xử cúi mặt.
“Ôi giời, không có chuyện gì, tớ dạy cho cậu, đi nào, bây giờ chúng ta đi luyện tập.” Chương Duyệt hưng phấn lôi Thiên Ca Tuệ đi đến phòng tập luyện.
Vừa mới bắt đầu, động tác của Thiên Ca Tuệ quả thật rất cứng rắn, vốn không có cách nào nắm giữ động tác mấu chốt, chứ đừng nói tới giữ được ánh mắt vừa phải, tất cả xem ở trong mắt ba nữ sinh khác, vẻ khinh bỉ rất rõ ràng, cô nữ sinh này rốt cuộc từ nơi nào chạy đến thật giả lẫn lộn, dáng vẻ ngu ngốc như vậy còn muốn khiêu vũ?
Quả thật là lời nói vô căn cứ!
Chương Duyệt cũng không quá gấp gáp, bởi vì cô biết Thiên Ca Tuệ đã ba năm không chạm tới nhảy nhót, không thạo khó tránh khỏi, chỉ cần cô ấy tìm được cảm giác, vậy chắc chắn nhảy sẽ không kém các cô.
“Chương Duyệt, cậu xem dáng vẻ này của tớ có phải giống trò đùa không? Cánh tay và chân giống như không nghe theo sai bảo, luôn không tìm được cảm giác.” Thiên Ca Tuệ nhìn động tác vụng về trong gương của mình, điểm chết người là không cách nào hòa nhập được.
“Tuệ Tuệ, đừng nóng vội, nếu không cậu ngồi xuống nghe bài hát trước một chút, xem MV mấy lần tìm cảm giác, đừng vội luyện động tác.” Chương Duyệt đưa cho Tuệ Tuệ chai nước suối.
“Được rồi.” Thiên Ca Tuệ mở nắm uống một ngụm nước suối, ngồi trên ghế sa lon rất nghiêm túc nghe ca nhạc và xem MV từng lần một.
Hai người vẫn luyện đến mười giờ tối mới rời khỏi phòng tập, Thiên Ca Tuệ ngược lại đã học xong động tác, nhưng nhảy thì tạm được, ánh mắt cảm giác vẫn không đúng, cảm giác quyến rũ mà không phóng túng đó luôn không nắm bắt được.
“Đừng lo lắng, mai còn có một ngày, hôm nay cậu có thể luyện thành như vậy đã coi như vô cùng tốt rồi, không thể yêu cầu mình quá nghiêm khắc.” Chương Duyệt vỗ vỗ bả vai Tuệ Tuệ, vẫy vẫy tay với cô, đi ngược về hướng ký túc xá của mình.
Thiên Ca Tuệ cúi đầu đi về ký túc xá, vừa vào cẳ đã bị Già Đại và Lam Tạp vây quanh thẩm vấn.
(Chú thích: Đồng Tiểu Noãn đã sớm chuyển ra ngoài ở chung với bạn trai, vì vậy trong phòng ký túc xá chỉ còn lại ba người bọn họ.)
“Nói, một buổi chiều nay còn có tối nay đi đâu lêu lổng?”
“Hơn nữa, mệt mỏi như vậy?”
Hai người cười đến dáng vẻ như trộm, trong tròng mắt đen lóng lánh ánh sáng xấu xa nào đó.
“Tay chân tớ cũng mỏi chết được, mau đấm bóp giúp tớ.” Thiên Ca Tuệ ngồi trên băng ghế giang hai cánh tay ra.
“Nhìn dáng vẻ này của cậu, sẽ không phải núp ở một chỗ nào đó này này nọ nọ với ông xã chứ.” Già Đại đặt cằm lên vai cậu ấy, cười đến mặt nhộn nhạo, kể từ sau khi biết Tuệ Tuệ kết hôn, hai cô cứ chế nhạo cậu ấy mấy câu.
“Cô em! Tư tưởng của cậu có thể bình thường một chút không!” Thiên Ca Tuệ chọc ngón tay trỏ lên gáy Già Đại, nhe răng nhếch miệng.
“... Là cậu khiến cho tớ nghĩ lệch.” Già Đại tỏ vẻ vô tội.
Lam Tạp rất phối hợp vuốt ve cánh tay cho Tuệ Tuệ, ghé sát đầu lại, mắt nhấp nháy, “Chẳng lẽ nói cậu đi làm cu li sao?”
“Dĩ nhiên không phải! Nói cho các cậu biết một chuyện tuyệt đối không thể tưởng tượng được!” Thiên Ca Tuệ đột nhiên thay đổi vẻ mặt thần bí cười nói.
“Chuyện gì?” Hai người quả nhiên rút lui.
“Tối mai trường học cử hành tiệc tối đón sinh viên mới, tớ sẽ lên sân khấu nhảy múa đó ~~”
Già Đại và Lam Tạp cả kinh đến cằm sắp rớt xuống rồi, bạn học Thiên Ca Tuệ luôn luôn lấy danh hiệu trạch nữ khi học năm tư lại nói định lên nhảy múa trong buổi tiệc tối đón chào sinh viên mới ở trường học? Thế này quá mức rồi?
Cho nên phản ứng đầu tiên của hai người bọn họ là –
“Người chọn cậu đi nhảy nhót đầu óc bị nước vào hay không được bình thường!”
Có thể nghĩ, đổi lấy một ánh sáng lạnh lẽo âm u.
“Ngày mai tớ nói cho Chương Duyệt, nói hai cậu mắng cô ấy ở sau lưng.”
“Cái gì? Chương Duyệt? Cô ấy không phải là chủ tịch hội văn nghệ học sinh sao? Cô ấy chọn cậu... Đi nhảy múa?” die nd da nl e q uu ydo n Già Đại vẫn còn hơi không thể tin, dù sao cô và Lam Tạp chưa bao giờ biết Tuệ Tuệ còn có thể nhảy múa.
“Hừ! Tiểu dạng, dám hoài nghi năng lực của bản tiểu thư, để tớ tới thử một đoạn cho các cậu xem một chút.” Thiên Ca Tuệ dứt lời mở máy tính ra, tìm bài hát “Nobody”, mở nhạc, vừa đúng tập luyện thêm mấy lần.
Cho đến khi Tuệ Tuệ cực kỳ xinh đẹp nhảy xong điệu múa khác biệt này, Già Đại và Lam Tạp vẫn còn trong kinh ngạc cực độ không thể đi ra.
Khi nhảy múa Tuệ Tuệ không hề giống lúc bình thường, cả người cũng tản mát ra xinh đẹp và mềm mại đáng yêu, nhất là cái nháy mắt đó, có một vẻ quyến rũ tận xương –
“Wow! Tớ rốt cuộc tìm được cảm giác! Già Đại, Tạp Tạp, tớ cuối cùng tìm được cảm giác.” Sau khi nhảy xong một lần, Thiên Ca Tuệ phát hiện cảm giác này tốt hơn bất kỳ lần nhảy nào trước đó, hưng phấn dồi dào ôm hai cô bạn đang ngây ngốc, chỉ thiếu điều không hôn lên mặt các cô thôi.
“Tuệ Tuệ, trước kia cậu đã từng nhảy?” Già Đại kinh ngạc hỏi.
“Trước khi học đại học, tớ vẫn thuộc về bộ phận văn nghệ của trường học... Là thành viên nòng cốt đi, tất cả các hoạt động văn nghệ lớn nhỏ của trường học đều chưa từng không nhìn thấy bóng dáng tớ...” Thiên Ca Tuệ kích động dâng trào nói sự tích vinh quang trước kia.
Nghe được mà Già Đại và Lam Tạp trợn mắt há hốc mồm, trên người Tuệ Tuệ thật sự giấu rất nhiều bí mật.
“Tớ cảm thấy được suy nghĩ của cậu rất đúng, nữ sinh cho dù kết hôn cũng phải có cuộc sống và sở thích của mình, không thể ngoại trừ gia đình ra thì không còn gì cả, thời gian như vậy sẽ khiến cho cậu cảm thấy tinh thần trống không.” Lam Tạp rất tán đồng nói.
“Tạp Tạp, cậu rất có tầm mắt rồi!” Thiên Ca Tuệ nắm tay cậu ấy, cặp mắt sáng lên.
“Cho nên, chúng tớ đều ủng hộ cậu! Ngày mai nói gì hai chúng tớ cũng phải đi xem cậu biểu diễn, khuyến khích ủng hộ cậu.” Già Đại ôm bả vai cô cười nói.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng ngày hôm sau, Già Đại và Lam Tạp đi cùng Thiên Ca Tuệ đến phòng tập, ba nữ sinh nhảy múa khác không biết Thiên Ca Tuệ nhưng lại biết Lam Tạp, bởi vì cô là chủ tịch bộ phận tuyên truyền hội học sinh, hơi nữa chuyện giữa cô và Khúc Lại huyên náo xôn xao năm ngoái, đã sớm nổi danh trong trường học.
“Đó không phải là học tỷ Lam Tạp sao? Trời ạ! Ba người bọn họ không phải là học tỷ năm tư chứ?” Giáp kinh hô.
“Đó còn cần phải nói sao, tôi thấy Thiên Ca Tuệ đó nhất định lợi dụng quan hệ nhảy vào, nhảy kém cỏi như vậy, tôi xem cô ta có dám lên sân khấu không!” Ất tức giận nói.
“Ai bảo quan hệ của người ta chắc chắn, không chỉ biết chủ tịch bộ phận văn nghệ còn biết chủ tịch bộ phận tuyên truyền, quan hệ tốt dường như còn đặc biệt tốt, đây còn không phải chuyện động miệng động lưỡi.” Bính rất khinh thường hừ nói.
Ba người ngồi ở trong góc không cam tâm tình nguyện lảm nhảm, nhưng khi nhìn thấy Thiên Ca Tuệ nhảy xong một lần, vẻ mặt trong nháy mắt dần dần từ khinh thường biến thành không thể tin, tại sao có thể như vậy?
Chỉ trong thời gian một đêm, cả người cô ta giống như thay da đổi thịt vậy, cho dù là động tác hay ánh mắt, gần như có thể đẹp bằng học tỷ Chương Duyệt, chứ đừng nói chi tới học tỷ Giản Đình bị đau chân.
“Tuệ Tuệ, quá tuyệt vời! Tớ biết ngay cậu có thể làm được!” Chương Duyệt hưng phấn ôm Tuệ Tuệ, cô cũng biết Tuệ Tuệ nhất định có thể, bởi vì căn bản của cậu ấy ở đó, cho dù cách ba năm, vẫn dễ dàng lấy lên hơn người bình thường.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, nếu không tất cả mọi người cùng lên một lần, tôi và Tạp Tạp đánh giá đầu tiên, bằng vào ánh mắt sắc bén độc đáo của chúng tôi bình luận chấm điểm cho mọi người?” Già Đại đứng bên cạnh cười như một đóa hoa hồng kiều diễm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...