Editor : ChiMy
Thiên Ca Tuệ chỉ cảm thấy cả người như bị dòng điện chạy qua, tê dại! Giọng nói của người này có thể đừng từ tốn như vậy hay không!
"Chắc anh nghe nhầm rồi, anh họ!" Trong lòng thì mắng: quỷ hẹp hòi, thù dai như vậy!
"Lời nói của em họ anh vẫn rõ mồn một trước mắt, sao có thể nghe nhầm!" Úy Nam Thừa tà mị nhếch khóe môi lên.
"Em muốn về nhà, anh lái xe nhanh lên!" Thiên Ca Tuệ nói sang chuyện khác.
Trong mắt Úy Nam Thứ lóe qua một tia sáng, cô bé, muốn đấu với anh, còn non lắm!
Đột nhiên anh nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Thiên Ca Tuệ không chớp mắt.
"Anh làm gì thế!" Thiên Ca Tuệ lớn tiếng kêu lên, trong lòng sợ hãi, ông chú này muốn làm gì! Dám bắt nạt cô, sẽ không để cho chú yên!
Úy Nam Thừa không nói lời nào, đưa tay trái ra tìm kiếm vị trí bên hông của Thiên Ca Tuệ.
Thiên Ca Tuệ lập tức sợ giật bắn lên, "Lưu. . . . . . Manh."
Chữ "Manh" còn chưa nói ra miệng liền bị che mất, bởi vì lúc cô giật bắn người lên đúng lúc chạm vào đôi môi của Úy Nam Thừa.
Lúc hai đôi môi chạm vào nhau, có một dòng điện kì lạ chạy qua hai người, kích thích thần kinh.
Con ngươi của Thiên Ca Tuệ trừng lớn, hoàn toàn—— hoảng sợ.
Chỉ hai giây sau, hai người liền nhanh chóng tách ra.
"Thì ra em họ nhiệt tình như vậy! Không thể chờ đợi như thế!" Úy Nam Thừa cố ý khích Thiên Ca Tuệ.
"Khốn kiếp! Không có chuyện gì anh dựa gần như vậy làm gì! Quỷ mới không thể chờ đợi!" Thiên Ca Tuệ phồng má mắng.
"Anh chỉ muốn giúp em cài dây an toàn mà thôi, là do em tự hiểu nhầm." Úy Nam Thừa nói như không có chuyện gì xảy ra.
"Ai cần anh giúp tôi cài dây an toàn, tự tôi có tay!" Thiên Ca Tuệ thở phì phò mắng, vừa mắng liền dùng sức lau miệng, giống như vừa chạm vào một đồ vật gì không sạch sẽ.
Úy Nam Thừa nhìn thấy thì một bụng lửa giận, anh bẩn như vậy sao? Để cô phải dùng sức lau! Trong lòng nhất thời có một ngọn lửa đang thiêu đốt!
Cấp tốc rẽ phải, dừng xe ở ven đường, đè Thiên Ca Tuệ xuống rồi hôn lên.
"Đồ lưu manh! Ông chú. . . . . . xấu xa, huhu. . . . . ." Lời nói của Thiên Ca Tuệ bị bao phủ ở trong nụ hôn bá đạo và xâm lược.
Úy Nam Thừa cảm thấy nhất định là vừa rồi mình bị cô chọc cho tức giận, hơi trừng phạt bằng cách hung hăng mút vào, gặm cắn cánh môi mềm mại của cô.
Cho đến khi đôi môi chạm được vị mặn của nước mắt, anh mới giật mình rốt cuộc mình đã làm gì! Lại có thể cưỡng hôn con nhỏ này!
"Huhu. . . . . . Anh bắt nạt tôi. . . . . ." Sau khi được thả ra Thiên Ca Tuệ lập tức căng giọng bật khóc thét lên, từ nhỏ đến lớn cô có bao giờ chịu uất ức như thế, mặc dù cấp hai cấp ba có không ít nam sinh theo đuổi cô, nhưng cô không đồng ý, không phải cô kiêu ngạo, thật sự là không có cảm giác.
Cho nên trong tình cảm mà nói, cô vẫn còn là một cô gái nhỏ đơn thuần, mặc dù tính tình thỉnh thoảng phản nghịch, thích chỉnh người khác, nhưng trước tới nay luôn là một người ngoan ngoãn, chưa từng yêu đương qua!
Sao có thể không uất ức cơ chứ!
Nụ hôn đầu tốt đẹp phải hiến tặng cho ngườimìnhyêu, hơn nữa còn phải ở một nơi lãng mạn mới được.
Nhưng mà, lại bị ông chú cưỡng hôn ở trên xe, huhu. . . . . .
Úy Nam Thừa bị cô khóc đến phiền lòng, không phải chỉ là hôn cô thôi sao, lại không có làm gì quá đáng với cô, có cần phải khóc đến giống như là anh cường bạo cô không.
"Đồ lưu manh! Quỷ biến thái! Ai cho phép anh hôn tôi! Tôi sẽ nói với Úy gia gia anh bắt nạt tôi!" Thiên Ca Tuệ khóc đến nước mắt lã chã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...