Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chủ nhiệm thư ký ra khỏi văn phòng liền gặp Mục Sơ Hàn đang ló đầu ra nhìn cửa văn phòng tổng giám đốc, cô khẽ tiến lên trước.

- Cô Mục, cô nhìn gì vậy?

- A...! - Mục Sơ Hàn có tật giật mình lại càng hoảng sợ.

Thấy rõ người tới là chủ nhiệm thư ký, lập tức trở lại như thường.

- Cô tới thật đúng lúc, mau mở cửa ra đi!

Chủ nhiệm thư ký ho khan hai tiếng.

- Cô Mục, chìa khóa văn phòng này nằm trong tay phụ tá của Mục tổng, phòng thư ký không có chìa khóa.

Mục Sơ Hàn không tin nhìn cô ta.

- Cô mà không có chìa khóa? Lẽ nào trong văn phòng có điều gì đó không thể để người khác thấy?

Chủ nhiệm thư ký nhún vai: "Tôi cũng không thể vào, làm sao có thể biết bên trong có gì được?"

Nói xong, cô lộ ra vẻ mặt nhàm chán ra ngoài, đi được hai bước thì quay lại: "Cô Mục, kỳ thực tôi muốn nhắc nhở cô, hôm nay nhiệm vụ công việc của cô còn chưa xong đâu, lát nữa lão Mục tổng gọi điện tới hỏi, tôi nên nói thế nào đây?"

- Cô...! - Ba đã từng dặn, tới công ty có thể, nhưng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ chủ nhiệm thư ký giao cho, bằng không thì ngoan ngoãn về nhà làm đại tiểu thư.

Cô mới không cần! Cô khó khăn lắm mới vào được công ty,[lⓔ] tiếp cận người trong lòng, còn lâu mới về nhà.

- Tôi đi làm việc là được chứ gì. - Cô trừng mắt với chủ nhiệm thư ký. - Cẩn thận cái miệng của cô đấy, đừng có nói lung tung trước mặt ba tôi!

Nói rồi cô bước thẳng vào phòng thư ký.

Chủ nhiệm thư ký nhún nhún vai, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua văn phòng tổng giám đốc, trợ lý Cố, hi vọng tối nay cô ra ngoài, dù sao thì đại tiểu thư không quá bốn giờ sẽ tan việc đi spa.

Quả nhiên, 3h50, Mục Sơ Hàn không để ý tới ai cả cứ thế cắp túi mà đi, lái chiếc xe thể thao mui trần đi thẳng tới spa chăm sóc sắc đẹp sang trọng nhất.

Vừa thay xong bộ quần áo định đi ngâm suối nước nóng thì bên trong đã có một cô gái.

Cô gái kia tựa người vào cạnh bể, trên khuôn mặt diễm lệ lộ ra u buồn khiến người ta không đành lòng.

- Tâm Du, cô sao rồi? - Mục Sơ Hàn vừa bước xuống hồ vừa nói.

Trịnh Tâm Du nhìn cô một cái không lên tiếng.

- Tôi đã nói với cô. - Mục Sơ Hàn vừa rửa mặt vừa nói. - Cô còn không mau giữ anh tôi, tôi đã sớm biết Cố Bảo Bảo không đơn giản chút nào, mới về không được mấy ngày mà anh tôi đã có chút không đúng rồi.

- Có chỗ nào không đúng? - Trịnh Tâm Du cuối cùng cũng lên tiếng.

Mục Sơ Hàn nhướng mày:

- Sáng hôm nay gặp anh tôi mà mặt cứ lạnh băng, sau đó Cố Bảo Bảo đi làm, hai người không biết làm chuyện gì trong phòng, khi anh tôi ra ngoài thì rất là phấn chấn, ngay cả quần áo cũng thay!

- Thần thái phấn chấn?

Trịnh Tâm Du lặp lại bốn chữ này, thống khổ nhắm hai mắt lại. Trong đầu cô đều là hình ảnh Thân Văn Hạo, mỗi một động tác của anh đều đã khắc sâu trong tim.

Mục Sơ Hàn nhìn phản ứng của cô ấy, cảm thấy có hi vọng, xít lại gần:

- Tâm Du, mấy ngày nay có phải cô đang giận dỗi với anh tôi? Anh tôi thích nhất là sĩ diện, nhưng mà trong lòng thích cô, có lẽ tối nay anh ấy sẽ đi tìm cô đấy.

Nghe vậy, Trịnh Tâm Du ngẩng lên nhìn cô.

- Sơ Hàn, cô bây giờ làm ở công ty, giúp tôi chú ý xem cô ta và Tư Viễn có chuyện gì không ổn không nhé.…

- Cái đó cần phải nói nữa sao. - Mục Sơ Hàn cao hứng cười nói: - Tôi đương nhiên sẽ chú ý giúp cô, không riêng gì Cố Bảo Bảo, chỉ cần bên cạnh anh tôi xuất hiện người đàn bà khác, tôi đều sẽ kịp thời giúp cô diệt trừ!

Nói xong cô làm ra động tác cắt cổ, lại cười hì hì.

Thấy bộ dạng này của cô, trong lòng Trịnh Tâm Du có phần nghi hoặc.

Trước đây không phải chết sống cô ấy cũng không chịu tới công ty sao? Bây giờ sao lại hứng thú đi làm vậy?


Cô cũng không ngốc đến mức cho rằng cô ấy chỉ vì chuyện của cô với Tư Viễn.

- Sơ Hàn à. - Cô mỉm cười: "Hình như cô làm ở công ty cũng không tồi đâu nhỉ, tôi cũng có chút hâm mộ đấy. Có lẽ làm ở công ty nhà mình chắc dễ dàng hơn nhiều hả."

Nghe vậy, Mục Sơ Hàn đột nhiên biến sắc, cuống quít phe phẩy tay:

- Không đâu, không phải đâu, Tâm Du, chúng ta nói ở những chỗ không người thôi.

Nói xong mới cảm giác mình quá mức kích động, lại lập tức nói bổ sung.

- Cô cũng biết công ty rất lâu mới thông báo tuyển dụng một lần, hơn nữa lần tuyển dụng trước đó mới kết thúc không lâu, trong thời gian ngắn cũng không nhận thêm người nữa. Hơn nữa... Hơn nữa anh tôi lại vừa mới bảo Cố Bảo Bảo tới làm trợ lý đặc biệt bên cạnh anh ấy,[qu๖ۣۜY] bên cạnh anh ấy cũng không thiếu người. Cho dù cần người, anh tôi cũng sẽ không để cô đi, sợ... Sợ cô mệt đó!

Trịnh Tâm Du nheo mắt lại, cô ấy càng nói càng giấu đầu hở đuôi!

Cô ấy ngăn cản sợ cô tới công ty làm, lẽ nào...

- Sơ Hàn, hôm qua tôi có gặp Văn Hạo, anh ấy nói anh ấy bây giờ đang đi làm, hơn nữa còn là ở...

Cô cố tình ung dung nói khiến Mục Sơ Hàn toát mồ hôi lạnh, tự chủ động nhận tội.

- Đúng vậy, anh ấy mới tới công ty nhà tôi mấy ngày, đi cùng với phó tổng mới, phó tổng kia là anh họ của tôi...

Bàn tay bên dưới nước đã siết chặt lại, Trịnh Tâm Du cúi đầu, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Cô biết Mục Sơ Hàn vẫn một mực thích Văn Hạo, nhưng cô biết, đại tiểu thư như Mục Sơ Hàn, anh sẽ không để vào mắt.

Khiến cô cảm thấy khó chịu là sau khi Cố Bảo Bảo tới công ty thì anh ấy cũng tới đó.

Là trùng hợp? Hay là cố ý?

Sự lưu tâm của anh dành cho Cố Bảo Bảo khiến cô sự đố kị dần mọc rễ trong lòng cô.

- Tâm... Tâm Du.

Sự trầm mặc của cô khiến Mục Sơ Hàn có phần sợ hãi:

- Tôi không phải cố ý gạt cô đâu, chỉ là... Tôi chỉ để ý nói chuyện của Cố Bảo Bảo...

- Sơ Hàn. - Cô ngẩng lên, trên mặt đã hiện ra nụ cười.

- Vậy cũng tốt mà, Văn Hạo tới công ty, không phải cô càng có nhiều dịp ở chung với anh ấy sao? Vậy cô càng có nhiều cơ hội tìm hiểu anh ấy hơn đó.

Trong lòng cô cười gằn, Sơ Hàn đến bây giờ vẫn không biết người Văn Hạo thích là Cố Bảo Bảo?

Còn đơn thuần tưởng rằng chỉ cần cô gả cho Tư Viễn, Văn Hạo liền thuộc về mình?

Quả nhiên, Mục Sơ Hàn nghe xong hai mắt sáng lên, lại giả bộ do dự.

- Tâm du, cô... cô không giận tôi... sao?

Cô biết Tâm Du kỳ thực cũng thích Văn Hạo, mặc dù chưa từng nghe cô ấy nói, nhưng mỗi lần các cô nhắc đến Văn Hạo, ánh mắt cô ấy đều có sự khác biệt, dần dà cũng không gạt được ai nữa.

- Cô thật khờ đó! - Trịnh Tâm Du nhéo cô. - Tôi không phải đã được cô nhận định là chị dâu rồi sao? Tôi đương nhiên hi vọng cô và Văn Hạo có kết quả tốt.

- Thật không? Tâm Du! - Cô kích động ôm lấy cánh tay cô ấy. - Tốt quá, cám ơn cô, Tâm Du.

Trịnh Tâm Du ngoài thì cười nhưng trong lòng rét lạnh, chớ cao hứng vội, chờ tới khi cô biết tâm tư của Văn Hạo, cô khóc còn không kịp đâu!



Cố Bảo Bảo bước nhanh vào thang máy khu nhà, nhớ lại vừa rồi chú Mục có nói có thể cho cô dẫn Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà ở hai ngày, tâm tình của cô cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Người giúp việc mở cửa, giọng nói nhỏ vui vẻ lập tức vang lên.

- Mẹ!

Cô bước nhanh vào, ôm lấy hai đứa bé.


- Tới đây, cầm cái này. - Mục Phong Minh chuẩn bị cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc mỗi đứa một cái túi, bên trong chất đầy đồ ăn vặt mà hai bé thích.

- Cám ơn ông nội! - Hoan Hoan cầm lấy, Nhạc Nhạc còn chưa nói được thì dùng đầu đụng vào ông nội, tỏ ý cám ơn.

Mấy ngày nay ở đây, trong lòng bé đã tiếp nhận người ông nội này.

- Ngoan lắm! - Mục Phong Minh cưng chìu xoa hai cái đầu nhỏ, nói với Cố Bảo Bảo.

- Chú bảo lái xe đưa ba mẹ con về.

Cô cười: "Chú Mục, thôi để ba mẹ con bọn cháu ngồi taxi về."

Không muốn để chúng được nuông chiều quá mức, ông ngoại bà ngoại và mẹ đều không phải người có tiền, không thể để bọn nhỏ thành đại thiếu gia được.

Mục Phong Minh rõ ràng nên gật đầu.

- Vậy mau đi, trời sắp tối rồi.

Cô gật đầu, dắt tay Hoan Hoan Nhạc Nhạc ra ngoài.

Mục Phong Minh đuổi theo nói: "Chăm sóc tốt cho hai đứa, Hoan Hoan tối ngủ hay đá chăn đấy."

Cô quay lại gật đầu, trong lòng nóng lên. Kỳ thật ở trường đường tới đây, cô đã nghĩ vô số lần, cô có nên thừa dịp này dẫn Hoan Hoan Nhạc Nhạc bỏ trốn, tới một nơi mà Mục Tư Viễn không tìm được.

Nhưng bây giờ cô biết, cô căn bản không làm được.

Không phải cô không thể chịu khổ, đơn độc nuôi dưỡng bọn trẻ,[d☺n] mà là nếu cô thật sự đưa chúng đi thì sẽ không biết có bao nhiêu người đau lòng!

Cô không thể, không thể ích kỷ như thế.

- Mẹ, ba đi đâu rồi? - Được ở với mẹ, Hoan Hoan lại đòi ba, Nhạc Nhạc nghe xong cũng quay sang, mắt to nhìn cô.

Nghĩ đến Mục Tư Viễn, nụ cười của cô trở nên miễn cưỡng.

- Ba đi công tác rồi, ba ngày sau mới về.

- Thế ạ. - Hoan Hoan gật đầu, nói tiếp. - Mẹ, tối qua mẹ đi đâu vậy?

- Hử? - Cô ngẩn ra, không hiểu sao bé lại hỏi vậy.

Hoan Hoan giả vờ thở dài nặng nề.

- Tối qua ba đi tìm mẹ khắp nơi đó, cũng không có về ăn cơm. Sau đó ba có về, cũng không ngủ ở phòng mình mà nằm úp sấp bên giường con với Nhạc Nhạc cả đêm.

Nói rồi bé tổng kết lại.

- Tối qua ba rất lo lắng!

Anh... Anh có sao? Anh... Anh biết sao? Cô khó mà tin nổi.

Bỗng, cô nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại mở ra, quá là nhiều cuộc gọi nhỡ, có mười mấy cuộc của Công Tôn Diệp, còn lại chừng hơn trăm cuộc là của... Anh.

Tim cô run lên, anh sao lại làm vậy? Vì sao?…

Xe taxi chỉ có thể chạy đến đầu hẻm, cô cầm hai túi xách nhỏ xuống, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc thì nắm tay nhau đi đằng trước.

- Mẹ. - Hoan Hoan dường như chưa từng đi qua con hẻm nhỏ nào như thế, thấy thật mới lạ.

- Đường này thật là nhỏ!

Cô cười.

- Còn có đường nhỏ hơn nữa cơ! Lúc đó chỉ đi được một người thôi!

- Đường nào vậy ạ? - Bé tò mò hỏi.


- Bờ ruộng.

Bé nhướng mày gật đầu.

- Vậy lần sau mẹ dẫn con đi xem nhé.

Nói rồi liền thấy Nhạc Nhạc lắc lắc tay mình, bé quay sang, thấy Nhạc Nhạc chỉ vào một tiệm tạp hóa bán kẹo que bên cạnh.

Bé cho tới giờ chưa từng thấy kẹo que, làm như một cây ớt lớn, hồng hồng nhìn qua thật cay.

- Có ngon hơn thịt khô không ạ? - Bé hỏi.

Bà chủ tạp hóa thấy cặp sinh đôi đáng yêu, lập tức cười nói:

- Tới đây nào hai anh bạn nhỏ, dì cho này.

Sao có thể lấy không được chứ? Cố Bảo Bảo vội tiến lên trả tiền.

Cô không có tiền lẻ, đưa ra tờ tiền giá trị lớn, bà chủ tìm một hồi mới trả lại tiền lẻ cho cô, cô quay ra thì liền không thấy hai đứa đâu cả!

Cả người cô toát mồ hôi lạnh, cao giọng la:

- Hoan Hoan, Nhạc Nhạc? Hoan Hoan, Nhạc Nhạc?

- Mẹ, bọn con ở đây! - Giọng Hoan Hoan từ khúc quanh con hẻm truyền đến.

Cô nhanh chóng chạy ra đó, lại chỉ thấy có Hoan Hoan.

- Hoan Hoan. - Cô ngồi xuống, sốt ruột hỏi. - Nhạc Nhạc đâu rồi?

Hoan Hoan chỉ tay ra phía kia.

- Nhạc Nhạc ở đó ạ! Em ấy nhất định là đi cùng cái chú quái dị tới đây rồi!

Cô ngẩng lên, tầm mắt liền bắt được bóng hình bé nhỏ kia, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, sao người đàn ông kia, hình như là... Cổ Tín Dương? !

Cô tiến gần hơn, quả nhiên là Cổ Tín Dương!

Nhạc Nhạc lúc này đang vui vẻ đặt tay trong lòng anh ta, cơ thể nhỏ bé dính chặt lấy anh ta.

- Phó... tổng? - Cô gọi một tiếng, đột nhiên nhớ lại lời Mục Tư Viễn nói với cô, trong lòng có chút bất an.

Cổ Tín Dương lạnh lùng bĩu môi.…

- Yên tâm, tôi sẽ không làm gì với một đứa bé cả.

Nói rồi anh đẩy Nhạc Nhạc sang cho cô, mình thì đứng dậy.

Hoan Hoan vội nắm tay Nhạc Nhạc, nhỏ giọng quở trách em:

- Nhạc Nhạc, em sao lại đi chơi với cái chú quái dị này? Em xem chú ấy đi, chả cười gì cả!

- Hoan Hoan, chớ nói lung tung! - Cố Bảo Bảo vội nhỏ giọng nhắc nhở bé, nhưng Cổ Tín Dương vẫn nghe thấy.

- Mục Hà Hoan. - Anh gọi tên Hoan Hoan, lạnh lùng nói. - Không cười thì là người lập dị sao? Đây là điều Mục Tư Viễn nói với cháu?

Hoan Hoan lập tức chắn trước mặt Nhạc Nhạc, không hề sợ hãi nhìn anh ta: "Ba nói chú là kẻ xấu! Nếu chú bắt nạt em trai cháu, cháu không tha cho chú đâu!"

Hai mắt Cố Bảo Bảo biến thành màu đen, đứa bé này, sao lại đi học cái tính thối của Mục Tư Viễn vậy?

- Phó tổng, anh đừng để ý. - Cô mau nói. - Trẻ con không hiểu chuyện.

Cổ Tín Dương không nói gì, quay người đi.

Bỗng, anh cảm giác bên chân mềm mại, quay đầu nhìn thì là Nhạc Nhạc chạy tới ôm chân anh.

- Nhạc Nhạc! - Hoan Hoan sốt ruột đuổi theo, muốn kéo Nhạc Nhạc ra, nhưng em lại cứ ôm chặt không buông tay.

- Nhạc Nhạc, em còn vậy nữa, anh sẽ không để ý tới em đâu! - Không biết làm sao, bé chỉ có thể phát huy quyền làm anh của mình.

Nhạc Nhạc nhìn anh, bé không muốn anh trai phớt lờ bé, lại nhìn Cổ Tín Dương, bé cũng không muốn chú đi, cấp bách quá, nước mắt bé lại rơi lộp bộp.

Hoan Hoan suýt nữa thì ngất, ai có thể nói cho bé biết, bé có em trai hay là có em gái đây hả trời?

- Nhạc Nhạc ngoan, không khóc không khóc. - Nước mắt bé khiến người ta đau lòng, Cố Bảo Bảo ôm lấy bé. - Phó tổng, nếu anh không bận gì, không bằng tới nhà tôi ăn bữa cơm đi.

Nhạc Nhạc rất ít khi thích người xa lạ, cô không đành lòng để bé thất vọng.


Nghe vậy, Cổ Tín Dương nghi ngờ nhìn cô.

- Cô nói cái gì?

Cố Bảo Bảo cười.

- Nhà tôi tương đối đơn sơ, nhưng tài nghệ ba tôi rất tuyệt, nhất định sẽ không để anh đói bụng.

Khi nói thì Nhạc Nhạc cũng chìa tay ra nắm lấy ống tay áo anh ta.

Cố Bảo Bảo liền thuận thế đi về, Cổ Tín Dương liền bị dắt tới Cố gia.

Tới nhà thì mới biết Công Tôn Diệp cũng ở đây!

Thấy cô dẫn theo một người đàn ông cùng về, Công Tôn Diệp và ba Cố mẹ Cố đều ngây ngẩn cả người.

- Bảo Bảo, cậu ấy là...? - Mẹ Cố nhìn người này trông có vài phần giống Mục Tư Viễn?

- Ba mẹ, anh ấy là em họ của Mục Tư Viễn, là phó tổng mới của công ty Cổ tiên sinh. Vừa rồi gặp nhau trên đường mới mời anh ấy tới nhà ăn một bữa.

Hóa ra là vậy, ba Cố mẹ Cố âm thầm thất vọng nhìn nhau, một bữa cơm tốt đẹp lại bị vị khách không mời mà tới phá hủy.

- Cậu Cổ, mời cậu ngồi, ngồi đi. - Ba Cố ôm Hoan Hoan, cao hứng nói.

Mẹ Cố thì lại ôm lấy Nhạc Nhạc hôn, còn Cố Bảo Bảo vào nhà bếp bưng đồ ăn lên bàn.

Tới phòng bếp cô không khỏi kinh ngạc trợn mắt, hôm nay là ngày gì vậy? Ba mẹ làm thật nhiều món, hơn nữa đều là món sở trường!

- Để anh hỗ trợ cho! - Giọng Công Tôn Diệp vang lên sau lưng, cô quay ra lắc đầu:

- Không cần đâu, không cần đâu, tổng giám đốc xin mời cách xa phòng bếp!

Ngay cả mở máy rửa bát anh cũng không biết, liệu có thể bảo anh bê thức ăn?

Công Tôn Diệp búng mũi cô.

- Để anh giúp! - Nói rồi anh xắn tay áo, cầm bát móng giò kho đi ra.

Cô bĩu môi, khứu giác bén nhạy nói cho cô, ba mẹ chuẩn bị bữa ăn này nhất định không đơn giản.

- Phó tổng, anh uống bia hay là gì? - Tay trái Cố Bảo Bảo cầm một lon bia, tay phải cầm nước trái cây hỏi Cổ Tín Dương.…

Cổ Tín Dương hơi ngẩn ngơ, thấy rõ sự bỡ ngỡ trong mắt, anh dường như rất ít khi phải đối mặt với người hỏi như vậy với mình.

Người phục vụ trong phòng ăn đều nho nhã lễ độ, cẩn thận viết ra thực đơn.

Nhạc Nhạc ngồi bên cạnh anh chìa tay ra chộp lấy lon bia trong tay cô.

Cô vội rút tay lại, đặt lon nước trái cây trước mặt bé.

- Nhạc Nhạc ở bên cạnh anh, anh uống tạm nước trái cây nhé.

Nhạc Nhạc có thói quen tập kích đồ ăn của người khác, cô không muốn Nhạc Nhạc lén uống bia rồi say.

Cổ Tín Dương nhìn cô, rồi lại nhìn Nhạc Nhạc, gật đầu.

Ba Cố nhiệt tình chào hỏi:

- Cậu Cổ, cậu gắp thức ăn đi, đều là thức ăn nhà, không biết hợp khẩu vị của cậu không.

Nói rồi ông gặp một khúc cá cẩn thận lọc xương rồi bỏ vào bát Hoan Hoan, Hoan Hoan lắc đầu.

- Ông ngoại, con sẽ ăn, ông gắp cho Nhạc Nhạc đi.

Ông lại gắp khúc cá sang cho Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, cái đầu nhỏ đụng vào ông coi như cám ơn.

Hoan Hoan cười khúc khích.

- Mẹ, khẳng định không lâu nữa Nhạc Nhạc sẽ nói chuyện được rồi.

Cố Bảo Bảo kinh hỉ:

- Vì sao?

- Mẹ nhìn em ấy đi, lời đã có rồi, tạm thời chưa biết dùng họng nói thế nào thôi, chỉ có thể nghĩ trong đầu, cho nên em ấy hay dùng đầu đụng vào người khác. Qua không lâu nữa, lời sẽ biết đường đi ra bằng họng nha.

Những lời của bé khiến người lớn đều bật cười.

Cổ Tín Dương nhìn mọi thứ, sâu trong mắt, sự dịu dàng dần dâng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui