Bởi vì mang theo Nhạc Nhạc cho nên Cố Bảo Bảo tới trước mười phút.
Vừa ngồi xuống, người phục vụ liền đưa tới một chiếc bánh ga tô hình trái tim, "Cám ơn!"
Cô vốn tưởng rằng là ngày lễ tình nhân nên đây là lệ riêng, không ngờ người phục vụ lại nói: "Không cần cám ơn! Đây là một món trong phần món ăn tình nhân, Công Tôn tiên sinh đã dặn dò, nếu cô tới trước thì để chúng tôi bưng lên."
Cô ngẩn ra.
"Bảo Bảo!" Giọng một người đàn ông lại cắt ngang cô, cô ngẩng lên liền thấy Thân Văn Hạo đang kì quái nhìn Nhạc Nhạc bên cạnh cô.
"Bảo Bảo, cậu bé này là...?"
"Bé là con em," Cố Bảo Bảo cười.
Ngạc nhiên, nghi hoặc, khó có thể tin đều hiện ra trong mắt hắn, chỉ một lát sau, hắn lại khôi phục sự bình tĩnh.
"Bé tên là gì?"
"Cố Vĩnh Nhạc." Nói xong cô cười xin lỗi: "Xấu hổ quá, bé còn chưa gọi chú được."
Thấy sắc mặt hắn càng kinh ngạc hơn nữa, cô lập tức nói: "Nhưng mà sau này nhất định sẽ."
Thân Văn Hạo chậm rãi ngồi xuống, nhìn Nhạc Nhạc lại nhìn cô, "Bảo Bảo, em... Kết hôn rồi ư?"
Cố Bảo Bảo gật đầu, "Em..."
Chưa hết lời liền bị cắt ngang, Công Tôn Diệp chẳng biết lúc nào đã tới, nhìn cô: "Bảo Bảo?"
"A Diệp, anh tới rồi," Cố Bảo Bảo lập tức đứng lên, "Đây là Thân Văn Hạo, là bạn em hồi cấp hai."
"Văn Hạo, đây là Công Tôn Diệp."
-- Công Tôn --
Thân Văn Hạo chú ý tới dòng họ của hắn ta, trong lòng không hiểu sao thở phào.
Công Tôn Diệp không biết trong hồ lô Cố Bảo Bảo muốn làm cái gì, chỉ có thể ngồi xuống trước.
Người phục vụ thấy hắn tới, vội tiến lên muốn nói gì, Cố Bảo Bảo giành nói: "Làm phiền anh, cho ba phần cơm, những thứ đặt trước thì không cần."
Người phục vụ sửng sốt, chuyển sang nhìn Công Tôn Diệp, thấy hắn cũng gật đầu mới đi.
"Những món ở đây rất ngon, đợt lát nữa hai người nếm thử!"
Cố Bảo Bảo tự giải thích, cố gắng phá tan bầu không khí xấu hổ, lại không biết tối lễ tình nhân, hai nam một nữ cùng một đứa bé ngồi trong nhà hàng, bản thân đã quá mức kỳ quái!
Công Tôn Diệp nhìn cô một cái, Thân Văn Hạo cũng nhìn cô, lại nhìn Công Tôn Diệp, ai cũng không nói gì, mãi cho tới khi...
Nhạc Nhạc giơ cái thìa dính đầy kem lên, một tay cầm thứ gì đó dính cả kem lắc lắc trước mặt Cố Bảo Bảo.
Bọn họ vậy mà cũng không phát hiện, Nhạc Nhạc chẳng biết đã ăn xong bánh ga tô lúc nào.
Ba người lập tức bị hấp dẫn, Cố Bảo Bảo mới thấy rõ hình dáng vật kia là một... Chiếc nhẫn, Công Tôn Diệp đã đứng dậy ôm lấy Nhạc Nhạc, nói: "Nhạc Nhạc, mặt cháu sao toàn kem thế này? Chú dẫn cháu đi lau nhé."
Thân Văn Hạo cũng kỳ quái, "Trong bánh sao lại có cả nhẫn?"
Công Tôn Diệp hơi biến sắc mặt, hàm hồ nói: "Có thể là do người phục vụ lầm, tôi đi hỏi một chút."
Nói rồi hắn ôm Nhạc Nhạc vội bỏ đi, Cố Bảo Bảo ngoảnh lại, vừa rồi thấy được hắn đỏ mặt thì phải.
Cô có chút bối rối cúi đầu, trong lòng hiểu tất cả, chiếc nhẫn kia là hắn bỏ vào trong bánh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...