"Vậy, vậy Nhạc Nhạc ra xem ti vi có được không?" Nói rồi cô ôm bé tới ngồi trên ghế sô pha rồi bật ti vi.
Mặc dù bị cưỡng ép ôm tới ghế sô pha, Nhạc Nhạc cũng không có phản kháng, ngơ ngác nhìn vào màn hình.
Cố Bảo Bảo vỗ gương mặt nhỏ nhắn của bé, "Nhạc Nhạc, mẹ tới siêu thị tầng dưới mua đồ, lát nữa sẽ về."
Nhạc Nhạc nhìn cô, thể hiện mình đã nghe được.
Xem ra hôm nay tâm tình bé không tồi, Cố Bảo Bảo khẽ mỉm cười, đổi thành bình thường, mặc kệ cô nói gì với bé, bé trừ chớp mắt ra thì không có phản ứng nào hơn.
Cố Bảo Bảo đi ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh khiến tiếng ti vi phát ra có vẻ to hơn.
Chợt, một đoạn nhạc rộn rã vang lên, ánh mắt không có tiêu điểm của Nhạc Nhạc dần dần dời tới màn ảnh truyền hình.
Thấy một người dẫn chương trình dắt tay một cậu bé xuất hiện trên sân khấu, giọng nói đầy sự vui vẻ: "Hoan nghênh mọi người đã tới cuộc thi chọn lựa ra thiên tài thiếu nhi, chúng ta hãy cùng vỗ tay chào mừng quán quân Mục Hà Hoan, anh bạn nhỏ Hoan Hoan của chúng ta!"
Tiếp đó là một tràng pháo tay nhiệt liệt, người dẫn chương trình ngồi xổm xuống, đưa mi-crô tới miệng Mục Hà Hoan: "Xin hỏi anh bạn nhỏ Hoan Hoan thích ăn nhất là gì?"
Mục Hà Hoan năm tuổi cực kỳ lễ phép đáp: "Con chào mọi người, con thích ăn nhất là ruột cà chua."
"Ồ," người dẫn chương trình cười, "Thật là một khẩu vị đặc biệt nha, vậy Hoan Hoan bình thường ở nhà, thích nhất là làm gì?"
Hoan Hoan cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: "Con thích nhất là chơi cờ một mình."
"Bụp!" Đột nhiên Nhạc Nhạc nhảy xuống ghế, vừa lúc lại ấn phải nút tắt trên điều khiển.
Nhìn màn hình màu sắc chợt biến thành đen, cơ thể nhỏ nhắn run lên, đôi mắt to vô thần trống rỗng tràn đầy sự sợ hãi.
Đột nhiên, bé nắm lấy gối trên ghế ném vào ti vi, chạy thật nhanh vào phòng ngủ rồi chui vào chăn.
Cố Bảo Bảo sau khi trở về liền gặp ngay tình cảnh như thế: Nhạc Nhạc dùng chăn chùm kín bản thân, cơ thể bé nhỏ trốn bên trong run lẩy bẩy.
"Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc!" Cô mau chóng chạy lại, lo lắng muốn vén chăn lên, "Nhạc Nhạc, con sao thế? Con mau ra đây, đừng dọa mẹ!"
Song đôi bàn tay nhỏ bé lại nắm chặt góc chăn, Cố Bảo Bảo sợ làm bé bị thương, lại không dám dùng sức, chỉ có thể lo lắng suông.
"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, con đừng vậy, đừng dọa mẹ có được không? Có được không? Nhạc Nhạc..." Cô không còn cách nào, chỉ có thể kìm nén nước mắt đưa tay vào trong chăn ôm lấy con trai, tim như bị dao cắt.
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi? Bé không muốn tiếp xúc với bất kì người xa lạ nào, cho dù là cô, bé cũng chưa từng nói một câu!
Bé có đói bụng không, có lạnh không, có đau không, muốn cái gì? Bé cho tới giờ chưa từng nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...