"Cái gì?" Trịnh Tâm Du tưởng mình nghe lầm.
"Cô ấy đã kết hôn rồi," Mục Tư Viễn nhắc lại, "Bọn họ đã có một đứa con!"
Dù là vậy, Trịnh Tâm Du vẫn không tin, "Không thể nào, Tư Viễn điều đó là không thể, cô ấy là ai chứ, cô ấy chính là Cố Bảo Bảo đó! Làm sao có thể lấy người khác được?"
Mục Tư Viễn đặt chai rượu xuống, miệng nhếch lên tiếu ý: "Du Nhi, em giật mình như vậy làm gì? Cô ấy kết hôn đúng là chuyện tốt với anh, nói thật, anh bị cô ấy cuốn lấy cũng rất phiền."
Thực sự như thế sao? Trịnh Tâm Du nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.
Sau khi đưa cô ấy về nhà, Mục Tư Viễn một mình lái xe quay về nhà, có lẽ do rượu, trong đầu cứ quấn quýt mãi những chuyện đã qua.
-- Anh Tư Viễn, sau này anh mua sản phẩm của Cartier cầu hôn em nhé, có được không? Em muốn kiểu dáng như của Edward công tước tặng cho phu nhân ấy ---
-- Anh Tư Viễn, bây giờ anh không yêu em cũng không sao, em chờ, em tin một ngày nào đó anh sẽ thích em, em tin như vậy ---
-- Tôi kết hôn rồi, Nhạc Nhạc là con của chúng tôi --
--- Tư Viễn điều đó là không thể nào, Cố Bảo Bảo không thể nào kết hôn với người đàn ông khác được ---
"Shit!"
Mục Tư Viễn nặng nề đập vào vô lăng, xe quay đầu lại đi tới đường Lê Hoa chỗ đã bỏ lại Cố Bảo Bảo.
*****
Từ đường Lê Hoa tới nhà chỉ có hai con đường, Cố Bảo Bảo cũng không biết mình đi bao lâu về nhà.
Đến gần liền thấy Công Tôn Diệp đứng tựa ở cửa, từ tàn thuốc dưới đất có thể thấy là hắn đã đợi cô rất lâu.
"Ngại quá." Cố Bảo Bảo lộ ra nụ cười mệt mỏi, mở cửa xe ôm Nhạc Nhạc ra ngoài.
"Để anh đi!" Công Tôn Diệp ôm Nhạc Nhạc ra, bé đã ngủ thiếp đi rồi.
"Hôm nay anh rất vui, "Hắn hạ thấp giọng, "Nhạc Nhạc có thể tới tìm anh, không ngờ nó có thể nhớ tới anh!"
"Em cũng rất vui." Cố Bảo Bảo cười, nước mắt không ức chế được tuôn ra làm ướt đẫm hai gò má.
"Em sao vậy?" Công Tôn Diệp nóng nảy đặt Nhạc Nhạc lại vào xe, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.
"Em về trễ như vậy, có phải xảy ra chuyện gì không?" Hắn ôn nhu khiến Cố Bảo Bảo mềm nhũn.
Năm năm qua, hắn trước sau như vậy, lúc nào cũng vào lúc cô yếu ớt nhất làm bạn bên cạnh cô.
Cho nên, cô không đành lòng để hắn lo lắng.
"Không có gì," Cô lùi lại, lắc đầu, "Em chỉ không yên tâm về Nhạc Nhạc thôi." Cô nhanh chóng lau đi nước mắt, cúi đầu ôm Nhạc Nhạc ra.
"A Diệp, hôm nay cám ơn anh." Nói rồi cô chuẩn bị lên lầu.
"Bảo Bảo!" Hắn kéo cô lại, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em mau nói cho anh biết đi!"
"Thật không có, em... Ưm..." Cả người cô cứng đờ, môi đã bị hắn bịt kín.
Môi hắn vừa mềm mại vừa ấm áp, nụ hôn của hắn vừa dịu dàng vừa cẩn thận, không mang theo bất kỳ sắc thái tình dục gì, hắn chỉ là cho cô một sự ấm áp mà thôi.
Nhưng cô sao có thể yên tam thoải mái tiếp nhận được đây?
Cô vội vàng đẩy ra, xấu hổ không biết nói gì, bỗng nhiên một ánh sáng mạnh mẽ chợt lóe.
Cô theo bản năng nhắm mắt lại, nghe được tiếng xe rít gào trên phố cách đó không xa, mang theo từng cơn gió lạnh làm bay tóc cô.
"Tên say rượu!" Công Tôn Diệp nhanh chóng dùng cơ thể chặn lại cho cô và Nhạc Nhạc, không cho Nhạc Nhạc trong lòng cô bị lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...