Cố Bảo Bảo nhìn cô ấy, cúi xuống lại ngẩng lên, răng cắn vào môi, cô có nên nói không?
Cô thật sự rất muốn tìm ai đó để chia sẻ, mà Tuế Tuế là người bạn duy nhất cô có thể tâm sự.
"Tuế Tuế." Cô nghĩ rồi nói, "Trên thế giới này liệu có một người đàn ông nào vì bảo vệ người mình yêu mà làm tổn thương sâu sắc đến người khác
không?"
Một câu hỏi ngắn gọn, cô đã bỏ đi những điều không cần thiết nhưng nhưng có lẽ đã đoán ra được phần nào.
Nhưng cô ấy không hỏi gì cả, chỉ nói: "Tất nhiên là có."
"Vậy đó có phải sai không? Dù lấy danh nghĩa là yêu nhưng nó cũng là sai lầm mà phải không?"
Tuế Tuế cười, "Chị Bảo Bảo, được yêu thì có lỗi gì?"
Cô ấy cầm tay Cố Bảo Bảo: "Anh ta làm những chuyện đó đều do tính cách anh ta quyết định! Chị nghĩ xem, tình yêu có rất nhiều cách khác nhau, tình yêu của chị với Mục Tư Viễn là cố chấp, tình yêu của Công Tôn Diệp với
chị lại là yên lặng, dù người đàn ông ấy có làm ra chuyện gì, người được yêu không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào cả, lại càng không nên cảm
thấy hổ thẹn! Chị hiểu chưa?"
"Không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào?"
Cố Bảo Bảo nửa tin nửa ngờ.
Tuế Tuế ung dung gật đầu, "Chị Bảo Bảo, chị hãy nghe em nói. Tất cả những
điều chị nhận được đến hôm nay đều là thứ chị đáng có. Cho nên, dù xảy
ra chuyện gì, chị cũng không thể tùy tiện vứt bỏ chúng!"
Thái độ của cô ấy có phải thay đổi quá nhanh không?
Cô ấy đã nghe Công Tôn Diệp nói những chuyện trước kia, cô ấy thật sự thấy Cố Bảo Bảo đã phải sống không dễ dàng chút nào.
Đổi lại là cô ấy, cô ấy có làm được không?
Cô ấy không dám nghĩ.
"Không thể tùy tiện vứt bỏ?!"
Cố Bảo Bảo lặp lại, nước mắt bất giác lăn xuống.
"Đúng thế!"
Tuế Tuế vỗ vai cô: "Có lẽ chị có thể cho anh ta thêm một cơ hội!"
Tiễn Sơ Hàn và Tuế Tuế đi, Cố Bảo Bảo vẫn đứng trên bậc thềm.
Đã hơn bốn giờ chiều, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc sắp tan học rồi.
Nhưng cô đợi một lúc cũng không thấy lái xe đưa chúng về.
"Thiếu phu nhân!"
Người giúp việc đến bên cạnh khẽ nói: "Cô ăn chút gì đi, bằng không đồ ăn sẽ nguội hết, lúc đó sẽ mất ngon."
Cố Bảo Bảo mỉm cười: "Tôi đợi Hoan Hoan Nhạc Nhạc về rồi cùng ăn với chúng."
Người giúp việc cau mày: "Thiếu phu nhân quên rồi à? Hôm nay hai vị tiểu thiếu gia qua chỗ lão gia mà!"
Cố Bảo Bảo sững sờ.
Đúng rồi, sáng nay ba còn gọi cho cô bảo hôm nay sinh nhật một người bạn của ông ấy nên muốn đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc cùng đi, chính miệng cô đã đồng ý.
"Xem trí nhớ của tôi này!"
Cô vỗ đầu mình rồi đi vào nhà. "Tôi đi ăn đây."
Vào phòng ăn cũng không thấy Mục Tư Viễn, đồ ăn trên bàn còn nguyên, thấy rõ anh cũng còn chưa ăn.
Vừa ngẩng lên liền thấy anh đang đi tới đi lui ngoài ban công.
Cô không nghĩ là anh đang gọi điện, cô chỉ muốn gọi anh ra cùng ăn cơm thôi.
Nhưng vừa ra đến ban công đã nghe được tiếng của anh.
"Tâm Du, anh đã bảo trợ lý đến rồi, em có chuyện gì thì nói với anh ta."
"Anh hả?"
Giọng điệu anh có vẻ lưỡng lự khổ sử nhưng chốc lát sau, anh vẫn nói: "Anh
không đến được. Dạo gần đây anh rất bận, chắc sẽ không có thời gian đến
đâu."
Anh đang nói chuyện điện thoại với Trịnh Tâm Du!
Khi cô ý thức được điều này định quay đi thì anh đã cúp máy, trông thấy cô.
"Bảo Bảo!"
Anh đi đến ôm cô từ phía sau, "Có phải đến gọi anh cùng ra ăn cơm không?"
Hơi thở của anh phả vào tai và một bên má khiến mặt cô thoáng cái đỏ
lên. Lần này anh lại nói đúng, cô đành gật đầu.
Thấy thế anh liền cười, lợi dụng ưu thế chiều cao áp sát vào mặt cô: "Vừa rồi anh chờ em rất lâu, giờ an ủi anh chút đi!"
Anh muốn cô hôn sao?
"Không muốn!"
Cô muốn thoát khỏi anh thì hai cánh tay anh lại ôm chặt hơn.
"Bỏ em ra đi!" Cô nhỏ giọng kháng nghị.
Nhưng giọng nói yếu ớt này lại không có chút tác dụng nào, ngược lại còn khiến anh đến gần hơn, chiếm lấy môi cô.
"Bảo Bảo!"
Một nụ hôn, một tiếng gọi, từ cổ họng anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Đã rất lâu rồi bọn họ không có nụ hôn yên bình dịu dàng thế này.
Vậy nhưng anh thật đáng ghét, hôn rồi còn liếm môi, cộng thêm nụ cười xấu
xa nữa: "Xem ra không hẳn mỗi lần cô nàng Tuế Tuế kia tới đều phá hỏng
chuyện!"
"Anh thật là!"
Cố Bảo Bảo dở khóc dở cười, phớt lờ anh, tự đi đến phòng ăn.
Anh giống như kẹo da trâu dính lấy cô, ăn cơm cũng ngồi tựa vào cô, còn gắp rất nhiều món vào bát đến nỗi cô cầm không nổi!
"Đây là ăn cơm," Cô không nhịn được kháng nghị, "Không phải nuôi heo!"
Gắp nhiều thức ăn cho cô vậy làm gì chứ!
Anh lại còn cười hì hì, "Ăn nhiều thêm chút, vợ à, phải bồi bổ thân thể,
chúng ta mới có thể sinh em gái cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc được!"
Cố Bảo Bảo sửng sốt.
Vì sao nghe anh nhắc đến em gái cô lại thấy có hơi buồn nôn vậy?
Hay do ảnh hưởng tâm lý?
Không, không phải, sự khó chịu cuộn lên trong lòng khiến cô phải nôn khan mấy tiếng.
"Ôi trời!" Anh kêu lên, "Không nhanh vậy chứ, anh nói có là có liền à!"
Cố Bảo Bảo liếc xéo anh: "Anh có thường thức không vậy?"
Hai ngày nay cô không ăn gì cả, đột nhiên ngửi thấy mùi dầu tất nhiên sẽ buồn nôn.
Không phải thì sao cảm giác vừa nãy đã biến mất rồi.
"Không sao hết." Anh cười, ghé môi vào tai cô: "Vợ đừng có vội, tối nay cũng ta sẽ cố gắng hơn."
Mặt cô đỏ bừng, đũa cũng cầm không vững, đành phải lớn tiếng quát anh: "Nghiêm chỉnh ăn đi!"
May là Hoan Hoan Nhạc Nhạc và người giúp việc đều không có ở đây, tuy anh có da mặt dày nhưng cô sẽ xấu hổ chết!
Vì vậy cô vội vã ăn cơm, chỉ muốn thoát khỏi anh đi lên lầu trước.
Cô bỏ bát đũa xuống thì anh cũng bỏ bát đũa, đi theo cô.
"Anh đi theo em làm gì?"
Cô đẩy anh ra, muốn anh cách xa mình một chút thì tay lại bị anh kéo, ngã vào lồng ngực anh.
Hơi thở anh trở nên không ổn định, "Bảo Bảo, tối nay anh muốn đi theo em."
Trong lòng cô hốt hoảng, "Anh... anh không cần xử lý công việc sao?"
"Bây giờ em chính là công việc của anh."
Anh nói, đầu lưỡi đáng ghét liếm quanh vành tai cô.
Anh dám làm vậy ư, không sợ người giúp việc trông thấy à?
Nhưng nếu cô trốn vào phòng thì chẳng phải sẽ thành chú thỏ trắng chui vào hang sói sao?
Trong lúc cô do dự, anh cười nhẹ, làm sao anh lại không khám phá nổi tâm tư này của cô chứ?
"Bảo Bảo, đi thôi!"
Anh ôm chầm lấy hai vai cô, gần như là "bắt giữ" cô vào phòng.
Ánh mắt hốt hoảng nhìn đến ti vi, cô nói nhanh: "Em... em muốn xem ti vi..."
Mục Tư Viễn cười, ôm cô ngồi xuống sofa.
"Bảo Bảo." Anh nhìn xuống cô: "Em đang sợ anh à? Sợ anh làm gì hả?"
"Em nào có sợ anh."
Thôi được, cô thừa nhận. "Em sợ..."
Cô che môi anh lại: "Em không có tâm tư làm chuyện đó với anh..."
Môi anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, ánh mắt dịu dàng: "Anh sẽ không ép buộc em."
Cô nao nao, anh tiếp tục nói: "Anh rất lo cho em, chỉ khi tận mắt trông thấy em không sao, anh mới yên tâm."
Đây thật sự không giống như những gì anh sẽ nói!
Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Em không sao cả, anh đừng lo lắng. Anh đi làm đi!"
Nếu cô nhớ không lầm, đã ba ngày anh ở nhà cùng cô mà không đi đâu hết.
Gia nghiệp của nhà họ Mục rất lớn, không có anh thì làm sao ổn?
Mục Tư Viễn hơi trầm ngâm mới nói: "Anh đến công ty cũng được, nhưng em
phải nói cho anh biết, hai ngày qua em đang nghĩ gì có được không?"
Thấy được sự nôn nóng và lo lắng trong mắt anh, cô thật sự không thể thờ ơ.
Nhưng hai ngày qua cô đã nghĩ gì?
Suy nghĩ của cô rất loạn, đến bản thân cũng không nói ra được nguyên do.
"Được rồi, chưa vội!"
Anh ôm lấy cô, "Chúng ta đi tắm trước, em cứ từ từ suy nghĩ."
Tắm cùng anh sao?
Cô có thể từ chối không?
Nhưng vừa rồi anh nói sẽ không ép buộc cô. nếu cô cự tuyệt liệu có phải là tỏ ra kiêu căng quá?
Trước kia cũng không phải bọn họ chưa từng tắm chung.
Cho nên cô để mặc anh cởi quần áo cho mình ngồi vào bồn tắm.
Lần này anh rất giữ lời, chỉ gội đầu tắm cho cô, hơn nữa còn rất nghiêm túc xoa bóp chân giúp cô!
Sau đó, anh ôm cô ra sofa, lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
Cho tới giờ chưa từng được anh phục vụ tận tình như thế, Cố Bảo Bảo cũng không biết mình nên làm gì.
"Vừa rồi anh cũng gội đầu mà, để em sấy cho anh."
Mục Tư Viễn không lên tiếng, có trời mới biết anh nhịn vất vả thế nào.
Thế nhưng tâm tình cô đang không tốt, anh làm sao nhẫn tâm bắt nạt cô!
Vội vàng sấy khô tóc cô, anh đứng lên nói nhanh: "Em nghỉ đi, anh vào thư phòng một lát!"
Thật không biết anh vào thư phòng làm gì, điều anh cần nhất lúc này là tắm nước lạnh!
Anh không ngủ với cô à?
Cố Bảo Bảo ngẩng lên thấy anh muốn đi, bất giác ôm lấy hông anh.
"Bây giờ em... em muốn nói chuyện."
Trán Mục Tư Viễn đã toát mồ hôi, hít sâu một hơi rồi vẫn ngồi xuống cạnh cô, "Được, em nói đi, anh nghe đây."
Cô gật đầu, "Văn Hạo xảy ra chuyện, em thấy mình cũng có trách nhiệm."
"Em có trách nhiệm?"
"Phải. Em đã không ngăn cản anh ấy, nếu lúc đó em ngăn cản đám cưới của anh ấy và cô Trịnh, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra."
Anh ấy không cần lấy Trịnh Tâm Du, cũng sẽ không tạo ra cái bẫy như thế để thoát khỏi Trịnh Tâm Du.
Cô thấy mình chẳng những hại anh ấy mà còn hại cả cô Trịnh.
Mục Tư Viễn nhớ lại những điều anh nghe được ở gần bờ đê trong khu rừng nhỏ đêm đó.
Anh cũng là đàn ông, anh có thể hiểu Thân Văn Hạo cam tâm tình nguyện làm tất cả.
"Bảo Bảo, em đừng nên nghĩ vậy."
Anh yêu thương vuốt má cô, "Nếu có truy cứu thì chuyện này phải trách anh.
Nếu anh chú ý đến cảm thụ của em, dùng cách tốt hơn để xử lý việc của
Tâm Du, có lẽ Thân Văn Hạo cũng sẽ không có ý nghĩ "xả thân vì nghĩa"."
Hôm nay anh như thay đổi thành một người khác, ngay cả lời nói cũng không giống như của anh.
"Anh..."
Cô cảm thấy kỳ lạ, "Đây đều là lời thật tâm của anh ư?"
Anh nặn ra một nụ cười, "Bảo Bảo, lúc ở bến tàu, em nói cho anh biết lý do
anh ta kết hôn với Tâm Du, anh thật sự khó mà tin. Bởi vì anh ta khiến
anh cảm thấy mình không thật lòng yêu em!"
"Tâm Du làm tổn thương em rất nhiều lần, anh ta không thể đứng nhìn được nữa nên mới dùng cách đó khắc chế cô ấy, nhưng còn anh? Anh lại giúp đỡ cô ấy, thật ra đó
cũng là một sự dung túng."
"Nhưng Bảo Bảo à, em nhất định phải
tin anh, anh làm vậy chỉ là không muốn cô ấy rơi vào khốn cảnh mà thôi.
Anh và cô ấy quen nhau nhiều năm, không có tình cảm yêu đương thì cũng
có tình bạn, còn cô Trịnh cũng đối tốt với anh nữa, anh thật sự không
đành lòng chứng kiến nhà họ Trịnh tan nát, em có thể hiểu được anh
không?"
Hiểu sao?
Hình như là có, nhưng trong lòng cô vẫn
có vị gì đó, "Vậy anh có thể khẳng định, tình cảm của anh với cô Trịnh
không phải như thế?"
Nghe xong, anh nheo mắt nhìn cô.
Bất chợt anh nắm tay cô đặt vào vật giữa hai chân mình.
Cảm nhận được sự nóng bỏng từ nó, cô vội vàng rụt tay lại.
Anh không cho, vẫn bát đạo bắt cô nắm lấy "nó".
"Bảo Bảo." Trên mặt anh lộ ra nụ cười không đàng hoàng: "Nói cho em một bí
mật, "nó" chỉ như vậy với em thôi đấy, với người phụ nữ khác thì không
được!"
Anh đang nói gì đấy!
Máu trong người cô dồn hết cả
lên đầu như sắp trào ra, hít thở khó khăn, da thịt bên trong áo choàng
tắm cũng trở thành màu hồng.
Chỉ có đôi mắt to xinh đẹp phát ra ánh sáng trong suốt nhìn anh.
Anh không chịu được sự cám dỗ này, cắn vào môi cô.
Nụ hôn dịu dàng nồng cháy, khát khao điên cuồng, cặp môi gỡ áo choàng tắm, lưu luyến đường cong của vật to tròn đang ưỡn ra.
Dục vọng trào dâng khiến cô chịu không nổi, giãy dụa muốn chạy trốn thì bị bàn tay anh giữ lấy.
"Em muốn đi đâu hả bé con?"
Anh cười tà mị mà cũng thật say đắm lòng người, Cố Bảo Bảo nhìn mãi cho đến khi đôi môi anh đặt lên nụ hoa đỏ tươi.
Áo choàng tắm đã bị cởi ra, anh ôm cô lên giường.
Lồng ngực tráng kiện không lãng phí một giây, lập tức áp chặt lên cơ thể trắng mịn.
Sự mềm mại ấy làm anh không nhịn được phát ra tiếng rên thỏa mãn.
"Bảo Bảo, em đẹp quá!"
Anh nói, ngón tay tà ác đi xuống chạm vào nơi mềm mại nhất của cô.
Cô có hơi hoảng, kháng cự "Không muốn", nhưng anh không chút lưu tình thăm dò vuốt ve biến tiếng kêu của cô thành tiếng rên rỉ dục cự hoàn nghênh.
Nhìn vào ánh mắt vừa bất lực vừa vô tội của cô, anh cười.
Môi anh kề sát bên tai, lời nói nhẹ nhàng quấy nhiễu ý chí đã gần như tan rã của cô: "Bé cưng, hôm nay đến lượt anh..."
Đến lượt anh?
Cô nghi hoặc, đến lượt anh làm gì?
Mãi không nghĩ ra đáp án, chỉ cảm thấy "nhụy hoa" mẫn cảm nhất bên dưới truyền đến cảm giác ẩm ướt khác thường.
Cô còn chưa kịp hiểu thì từng đợt khoái cảm theo nhau ùa đến, giống như có thứ gì đó mềm mại đang di động trong lòng.
Cảm giác tê dại khó chịu ấy khiến cô không cách nào nhịn được.
Cô dời tầm mắt xuống dưới thì đầu nổ tung.
Hóa ra ngón tay tà ác đã bị lưỡi của anh thay thế.
"Anh... anh Tư Viễn..."
Từng luồng điện như những cơn sóng đập vào người, cô không còn nói được gì
nữa mà chỉ có thể đưa tay ra đẩy đầu anh, muốn đẩy anh ra.
Thế nhưng lưỡi anh càng chui vào sâu hơn, giống như muốn cuồng dã bá đạo chiếm lấy toàn bộ của cô.
Rốt cuộc, cả người cô mất hết hơi sức, tất cả ý chí đều tan rã, cô nắm chặt lấy cái gối, thừa nhận dục vọng cuộn trào mãnh liệt.
Đêm nay chỉ vừa bắt đầu.
***
"Anh Tư Viễn."
Cô trở mình, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng lầm bầm.
Mục Tư Viễn cười cưng chiều. "Bảo Bảo." Anh dịu dàng nói, ôm chặt lấy cô,
"Tối qua anh chưa ra sức đủ à mà còn tức giận gọi anh như thế?"
Cô nào có không hài lòng, căn bản là cô nói mớ trong khi ngủ.
Anh rất vui vẻ bởi vì anh lại đi vào giấc mộng của cô.
"Ngủ ngon, bé cưng!"
Anh hôn má cô, nhẹ nhàng đi xuống giường.
Ra ngoài ban công, anh mới lấy điện thoại ra, xem tin nhắn vừa gửi đến.
-- Mục tổng, cô Trịnh đã nhịn ăn ba ngày rồi --
-- Mục tổng, cô Trịnh mời anh đến gặp, cô ấy nói có chuyện muốn nói với anh --
-- Mục tổng, hôm nay bà Trịnh đã xuất viện --
Xem ba tin nhắn này xong anh liền không xem nữa.
Chúng đều mang một ý, Tâm Du muốn gặp anh.
Nói là muốn đem căn biệt thự cuối cùng của nhà họ Trịnh bán đi, hi vọng anh có thể đến.
Chuyện này chỉ cần bảo trợ lý của anh xử lý là xong, nhưng cô ta khăng khăng
phải gặp anh, không tiếc việc nhịn ăn, anh thật đau đầu.
Nghĩ một lát, anh vẫn bấm số của Trịnh Tâm Du.
Một lát sau có người bắt máy.
Nghe tiếng cô ta, nhất thời anh không biết nói gì.
"Tư Viễn, anh có thể đến không?" Trịnh Tâm Du nói trước.
Mục Tư Viễn hít sâu một hơi, "Tâm Du, số tiền anh cho em mượn trước đó em
không cần trả, sau khi bán nhà thì giữ tiền rồi sống tốt cùng cô."
Trịnh Tâm Du như không nghe được lời anh, chỉ hỏi: "Tư Viễn, em chỉ muốn gặp anh."
Cô ta rất kiên trì.
Mục Tư Viễn không lập tức đồng ý: "Gặp sau đi, em hãy ăn cơm trước đã. Anh xong việc sẽ gọi cho em."
Không có được câu trả lời khẳng định, Trịnh Tâm Du không nói thêm, lập tức tắt máy.
Mục Tư Viễn thở dài, ánh mắt quay lại thì thấy Cố Bảo Bảo chẳng biết đã đứng ở cửa ra ban công từ lúc nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...