Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

"Con của chị tôi." Cô chỉ có thể nói dối.

Hiển nhiên, việc bịa đặt này của cô thật không có trình độ, Mục Tư Viễn ánh mắt sắc bén liếc qua cô, "Tôi biết em hơn mười năm, em có chị khi nào vậy?"

Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi.

Đúng rồi, bọn họ đã quen biết hơn mười năm, sao không thừa cơ hội này hủy diệt hết thảy?

"Là con của tôi!" Cô quay sang, ánh mắt không còn sự sợ sệt nữa, "Tôi đã kết hôn, Nhạc Nhạc là đứa bé tôi sinh ra sau khi kết hôn!"

"Két..."

Tiếng thắng xe sắc nhọn vang lên, bánh xe lệch khỏi quỹ đạo dẫn tới thân xe chấn động mạnh, xe Mục Tư Viễn bất thình lình đỗ lại ven đường.

"Em nói cái gì?" Hắn vừa sợ vừa giận.

"Tôi nói tôi đã kết hôn, Nhạc Nhạc là đứa bé tôi sinh sau khi cưới." Sắc mặt cô tái nhợt lặp lại, may là ánh sáng mơ hồ đã che giấu mọi thứ.


Trong xe tức thì yên tĩnh, cô có thể cảm giác được Mục Tư Viễn bên cạnh rất căng thẳng, dường như cơn giận đã tới đỉnh điểm.

Nhưng cô lại tựa như không còn sợ hãi nữa.

Cởi dây an toàn ra, cô đẩy cửa chuẩn bị xuống xe.

"Khi nào?" Bất chợt hắn lên tiếng.

Cô dừng lại, "Ba năm trước."

Ba năm trước đây!

Năm thứ hai sau khi cô lén lút bỏ đi, cô ấy lại có thể... Lại có thể gả cho người khác!

"Cố Bảo Bảo cô..." Cánh tay hắn duỗi ra, thô lỗ kéo cô lại gần, "Năm đó cô lén lút bỏ đi, chính là gả cho người chồng bây giờ sao?"


"Đúng vậy!" Cô nhìn đôi mắt kinh sợ của hắn, không chút nghĩ ngợi gật đầu.

"Cút!" Hắn hung hăng hất cô ra, "Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Cố Bảo Bảo kìm nén nước mắt, vội vã xuống xe, trong lòng xúc động kịch liệt khiến cô mất phương hướng, cô chỉ bước đi nhanh, chỉ muốn biến mất trước tầm mắt hắn.

Bỗng, cánh tay cô bị một lực nắm chặt, mạnh mẽ xoay cô lại, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Mục Tư Viễn.

"Trước khi cô cút, cô phải trả lời tôi một vấn đề đã!"

Vấn đề... Cô nghĩ lại, là muốn hỏi cô vì sao lại trà trộn vào công ty ư?

"Bởi vì..." Cô thú thực, "Tôi muốn thấy Hoan Hoan, tôi rất muốn gặp nó, dù sao nó cũng là..."

"Cô câm miệng!" Hắn hét lên: "Cố Bảo Bảo, lẽ nào cô đã quên, chính cô đã bán Hoan Hoan cho tôi sao? Cô không phải mẹ Hoan Hoan, điểm ấy cũng cần tôi nhắc cô ư?"

"Tôi..." Cả người cô run lên, ánh mắt đau lòng nhìn sang phía khác, "Tôi cần công việc, cần tiền!"

Lý do này dù sao hắn có thể tin, "Không phải người đàn ông nào cũng có tiền như anh, tôi cần kiếm tiền lo cho cuộc sống nữa."

Vì sao, vì sao lý do nhìn như bất đắc dĩ này vào tai hắn, lại trở thành --- mặc dù người đàn ông cô cần rất bình thường, nhưng tình cảm giữa bọn họ rất tốt, cho nên bọn họ có thể cùng chèo chống ngôi nhà, cùng nuôi con dưỡng cái!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui