Edit: Đào
Giản Dị xấu hổ cúi đầu, Tô Nhất Dạ tươi cười, quay đầu nhìn An Bảo Bối nói, "Vị tiểu thư này, thật sự là cám ơn cô, con trai của tôi gây phiền cho cô rồi."
"Nào có." An Bảo Bối xấu hổ gãi đầu, kỳ thật, lúc trước cô muốn nói với cục cưng lí do bé đến với thế giới này, ai biết mình lại bị cục cưng thuyết giáo về giáo dục chương trình học, những lời giải thích khi nãy toàn là mượn ánh sáng từ thuyết giáo của cục cưng thôi.
"Bản thân cũng có một đứa con, so với Thụy Thụy thì lớn hơn vài tuổi, tôi cảm thấy chương trình học này đối với trẻ em cũng có chút bổ ích, nhỏ tuổi biết nhiều hơn một ít chuyện, lớn lên cũng sẽ không lầm đường lỡ bước."
Chỉ là con nhà cô có chút không bình thường, hiểu biết còn nhiều hơn cô.
"Thì ra cô cũng đã có con ?" Tô Nhất Dạ bất khả tư nghị nhìn An Bảo Bố ngồi ở đối diện , da thịt tươi mới , mắt to nai con, toàn thân đều tràn ngập hơi thở thanh xuân cùng trẻ trung, thật sự là nhìn không ra là đã là mẹ của một đứa con lớn hơn cả cô.
"Thật là nhìn không ra, vị tiểu thư này còn quá trẻ , chắc do cô bảo dưỡng rất tốt."
"Nào có." An Bảo Bối xấu hổ cúi đầu, mỗi lần có người khen khuôn mặt cô lúc nào cũng sẽ làm cô cảm thấy thật thẹn thùng, dù cho lời kia đã nghe hàng trăm lần vẫn thế.
Tô Nhất Dạ thích nhất người không có tâm cơ, nhìn thấy An Bảo Bối lần đầu tiên nhìn thì cô có thể cảm giác được, trước mặt người này, thuần khiết như một tiwf giấy trắng.
Hai người mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, lại giống như có được không ít đề tài chung, Thụy Thụy cũng hết sức thích An Bảo Bối, mới vừa rồi còn gọi dì, bây giờ lại biến thành mẹ nuôi, thoáng cái đã nhận thân, Trác Nhất Phong từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nhìn An Bảo Bối ở trên máy bay cũng có thể cùng người khác làm bạn bè, nhìn hết sức vui mừng, còn tưởng rằng cô lần nữa trở lại thành phố A sẽ không quen có lẽ do ông nghĩ lầm rồi.
Trong quá trình nói chuyện phiếm, thời gian qua hết sức mau, máy bay đường dài cuối cùng phải đến trạm, trước khi chia tay Tô Nhất Dạ đưa An Bảo Bối một tấm danh thiếp, An Bảo Bối khi nhìn thấy chức vụ ở trên đó, kinh ngạc há to miệng.
Tô Nhất dạ,mẹ của hai đứa bé, công tác vẫn như cũ không bị trễ nãi, gia đình hòa thuận cũng có thể bình luận rằng là gia đình ba tốt , nhìn tuổi của cô ấy cũng ngang mình, đã là tổng giám đốc một công ty, khó trách khi nhìn cô ấy sẽ có một loại cảm giác áp bách rất nhỏ.
"Nếu như cô trở lại thành phố A không có bạn bè,cô có thể tới tìm tôi, tôi cũng có thể giới thiệu cho cô công việc." Tô Nhất Dạ mới vừa nói xong, Thụy Thụy duỗi ra bàn tay nhỏ bé nói, "Thụy Thụy sẽ nhớ mẹ nuôi, !"
An Bảo Bối áp chế cúi người từ ái sờ sờ gương mặt trắng nõn xinh xắn của Thụy Thụy, "Mẹ nuôi cũng sẽ nhớ Thụy Thụy , đợi đến mẹ nuôi ở thành phố A sắp xếp xong sẽ đi tìm Thụy Thụy được hay không?"
"Được Thụy Thụy kéo dài tiếng nói, An Bảo Bối nhìn cậu mỉm cười, chợt nhớ tới tiểu quỷ nhà mình, cũng không biết cục cưng ở thành phố A theo Trác Văn Dương thế nào, có phải hay không lại khiến Trác Văn Dương thêm nhiều phiền toái.
Đến sân bay thành phố A, kích động nhất không ai bằng Trác Nhất Phong, cháu ngoại bảo bối của ông một thân một mình đi theo Trác Văn Dương vào thành phố A vài ngày , trong mấy ngày này cũng không điện thoại về nhà bên Pháp, thật đúng lúc cuối cùng đã tới thành phố A Trác Văn Dương tới đón , mới có thể nhìn cháu ngoại bảo bối.
"Cha! Chị!" Mới vừa đi tới chỗ hành lý, Trác Văn Dương liền hướng bọn họ ngoắc tay, Bonaparte quản gia đi lấy hành lý, An Bảo Bối quay đầu nhìn Tô Nhất Dạ nói, “Người nhà của tôi đã đến, chúng tôi đi trước."
"Uh, được." Tô Nhất Dạ gật đầu đáp ứng, nhìn nhìn đồng hồ tay của mình, rõ ràng đã nói cho Vinh Ninh, hôm nay máy bay hạ ba giờ chiều, muốn hắn mang theo Dập Dập tới đón , như thế nào hiện tại ngay cả một bóng người cũng không có?
Trác Nhất Dương cao hứng bừng bừng tăng nhanh bước chân đến bên người Trác Văn Dương, nhìn trái, nhìn phải xem lại thủy chung cũng không thấy bóng dáng cháu ngoại.
Tâm tình bất mãn khuôn mặt bất mãn trương ra, "Cục cưng đâu?"
Trác Văn Dương cười mỉa sờ cằm, tên tiểu quỷ kia... Thật sự bất đắc dĩ, sớm đã nói cho bé biết, hôm nay là ngày ông ngoại cùng ma ma từ Pháp trở về, sớm một chút giải quyết vấn đề Vinh Ninh, từ bên cạnh hắn trở lại cùng ma ma còn có ông ngoại gặp mặt, ai ngờ...
Hiện tại Trác Nhất Phong hỏi hắn cục cưng ở đâu, ngay cả mẹ của bé cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, mình rốt cuộc nên giải thích thế nào khi cục cưng không có ở đây?
"Tiểu tử thúi, nói chuyện đi!" Trác Nhất Phong hướng tới bả vai Trác Văn Dương chụp một phát. Trác Văn Dương đau đến rụt thân thể, "Cháu ngoại ta đâu? !"
"Con đưa bé đến trại hè Australia." Trác Văn Dương đành phải tùy tiện nói dối, Trác Nhất Phong đến tức giận râu dựng đứng đánh Trác Văn Dương thêm vài cái,
"Ai bảo con đưa bé đi tham gia trại hè ? ! Còn chạy ra nước ngoài? Chúng ta mới vừa từ nước ngoài trở lại, con lại đưa bé đến nơi khác? Con đang rắp tâm gì thế?” Trác Văn Dương vuốt nói bị Trác Nhất Phong đánh, đã lớn vậy rồi, ở nơi công cộng mà bị cha đánh, bị người ta thấy được, thật sự mặt mũi cũng không có.
"Cha, việc này chúng ta về nhà hẳn nói được không? Huống chi ngài vừa mới xuống máy bay, đã bị chênh cần chỉnh lại."
Trác Nhất Phong thiếu chút nữa bật thốt lên, lệch em gái cậu! Cuối cùng vẫn quyết định hướng tới bên ngoài đi, An Bảo Bối, Trác Văn Dương đi theo phía sau Trác Nhất Phong , không hiểu , An Bảo Bối cảm giác, cảm thấy Trác Văn Dương giống như nói láo.
Con gái của cô thông minh ngay cả trường học chẳng muốn đi, làm sao sẽ nghe Trác Văn Dương nói đi Australia tham gia trại hè?
"Văn Dương."
"Dạ?"
"Cục cưng thực đi tham gia trại hè Australia?"
Trác Văn Dương bị An Bảo Bối hỏi lời này có chút mơ hồ, "Thực mà."
"Nhưng bây giờ mới tháng sáu, Australia không phải cuối tuần tháng mười một mới nghĩ hè sao?"
Khuôn mặt Trác Văn Dương vẫn như cũ không có chút rung động nào, nhưng trong lòng lật lên sóng to biển lớn, anh vẫn cho là An Bảo Bối thuộc về loại hình có chút ngốc, nhưng lại không nghĩ rằng cô thế nhưng biết rõ Australia nghỉ hè là cuối tuần tháng mười một, lời nói dối đã ra, hiện tại nếu như lật úp, càng khiến người nghe biết rằng nói dối.
Anh cố ý lộ ra nét cười khó coi, thẹn thùng xoay tay An Bảo Bối, "Chị, em nhận tội, tem thừa nhận chọc chị đấy?"
Khuôn mặt An Bảo Bối lạnh xuống, mặc dù khuôn mặt ngây thơ vô hại nhưng bây giờ cũng có lực sát thương lớn, "Cục cưng đến cùng đi đâu?"
"Cục cưng là thật đi Australia." Trác Văn Dương khuôn mặt vô cùng trấn định, "Nhưng là...
Không phải đi tham gia trại hè , nhưng cũng ở Australia, lúc này, vừa vặn có phần thi thanh thiếu niên thiết kế trận đấu phần mềm máy tính, chị, chị cũng biết, cục cưng về phương diện này là thiên tài trong thiên tài,bé liên tục cầu xin em muốn đi, em thương cục cưng như vậy... Thật sự là không tiện cự tuyệt."
An Bảo Bối khuôn mặt hắc càng thêm lợi hại, cô biết rõ cục cưng là thiên tài software, trí nhớ lại cường hãn không cách nào bằng được, chính là như vậy, mới có thể dưỡng thành tính cách tự cao tự đại.
Cô cũng biết cục cưng thiết kế ra được phần mềm máy tính, tùy tiện làm một cái có thể kiếm được số tiền kếch xù, nhưng cô lại rất phản đối, mặc dù biết che đậy hào quang của con gái là cách làm sai trái, nhưng đó là bởi vì cô yêu bé, giống như yêu Vinh Ninh, cô muốn cho cục cưng một tuổi thơ vui vẻ, mà không phải vì không có đủ cha mẹ, không phải vì danh lợi phá hư một đời của bé.
Bây giờ cục cưng đối với đứa trẻ năm tuổi không hứng thú, ở trong mắt của bé, bọn họ đều là một đám nhóc con, mà chính mình có chỉ số thông minh, năng lực và tài trí hơn người.
Dựa theo năng lực hiện tại của cục cưng, có thể trực tiếp nhảy lên cấp 3 cô vẫn như cũ khiến cục cưng vào tiểu học năm đầu tiên, bắt đầu từ con số 0.
Cô không phản đối cục cưng thiết kế phần mềm máy tính lung tung, nhưng lại dị thường phản đối bé đi tham gia trận đấu, đợi chút, tiếp tục như vậy, sẽ chỉ làm cục cưng kiêu ngạo tâm càng thêm tự mãn, năng lực truyền thông cũng sẽ khiến bé, cùng với người nhà bé đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.
Cho nên, từ trong miệng Trác Văn Dương nghe được an bài cục cưng đi tham gia cuộc tranh tài thanh thiếu niên thiết kế phần mềm máy tính , chỉ biết lại làm cho mình tức giận.
An Bảo Bối luôn thể hiện tâm trạng của mình cho người khác biết. Trác Văn Dương cười xấu hổ, liền tính tùy tiện nói dối, cũng so với làm cho An Bảo Bối biết cục cưng đi tìm cha Vinh Ninh tốt hơn nhiều.
An Bảo Bối nắm túi đồ chặt hơn, bên trong có những thứ tốn tiền cô đã tiết kiệm kiếm, ở Pháp ngây ngốc, ngoại trừ tiếng Pháp, cô nói tiếng Anh nói không tồi, Australia nói là tiếng Anh, dựa vào năng lực bây giờ của cô, đi Australia, cũng không sợ sẽ đi ném, ngay cả ngôn ngữ cũng không thông.
"Cục cưng ở nơi nào của Australia ơi nào?" An Bảo Bối dừng bước kiên định hỏi, Trác Văn Dương có chút bối rối, "Chị sẽ không phải là vừa từ Pháp trở lại, lại muốn trực tiếp mù mịt đi Australia sao?"
An Bảo Bối gật đầu nhẹ, gương mặt tuấn tú của Trác Văn Dương thiếu chút nữa lập tức sẽ phải sụp đổ.
"Chị không có hộ chiếu Australia."
"Nhưng chị đã có của Pháp, cùng lắm thì trước về Pháp làm rồi đi Australia."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...