Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Vinh Ninh có chút một chút hoảng hốt. Nhưng mà anh cũng không phải chân chính ngu ngốc, nghe được cái lời nói kia của Cục Cưng, còn có An Bảo Bối ném về phía anh phản ứng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Anh rốt cuộc hiểu rõ lời của các cô, còn có phản ứng kia đến cùng là gì, trên thân thể gông xiềng, cũng liền trong nháy mắt trong thời gian toàn bộ từ bỏ rớt, giải trừ trói buộc, nụ cười rạng rỡ ở trên mặt của anh một lần nữa xuất hiện, toàn thân dường như một dạng đều thoải mái giống như làm mát xa cao cấp nhất, giọng nói sung sướng trả lời, “Ôi chao!”

Lúc chạy tới, tựa như là một dạng sảng khoái lướt sóng. Anh thấy hiện ra ở trước mặt anh hai cánh tay, đột nhiên không biết đến cùng phải cầm cái nào trước, giống như mối tình đầu của các bé trai mới lớn, trên mặt mang vẻ ngượng ngùng mỉm cười.

Cục Cưng thấy rõ ràng nghi ngờ trong lòng của anh, nhưng cũng to gan giữ chặt tay của Vinh Ninh, cùng tay kia của An Bảo Bối cầm lẫn nhau, cảm xúc kỳ quái, giống như một dạng bị điện giật, một dòng cảm xúc ấm áp khác, xẹt qua lòng bàn tay hai nguời.

An Bảo Bối cảm giác mặt mình hiện tại nhất định là vô cùng đỏ, rõ ràng cũng sớm đã qua cái tuổi mối tình đầu, nhưng vẫn có thể tìm thấy ở trên người Vinh Ninh cảm xúc mà chỉ trong giấc mộng cô mới có thể cảm nhận.


Cục Cưng nhìn nhìn An Bảo Bối, lại nhìn Vinh Ninh một chút, hai người trưởng thành ở giữa cảm giác thẹn thùng. Cô còn là lần đầu tiên nhìn thấy, rõ ràng chua xót muốn chết, cô lại vẫn không có biện pháp đối hai nguời này nói cái gì, Cục Cưng nhún vai, buông bàn tay nhỏ bé của mình ra, nhìn hai bàn tay to mười ngón tay giao tiếp kia, thoạt nhìn ấm áp một mảnh.

Cô hai tay ôm đầu, một bộ vẻ mặt chuyện gì cũng không có quan hệ gì với mình, “Tốt lắm, cả hai người cứ tiếp tục ngọt ngào thế giới hai người đi, kế tiếp nên thế nào liền thế nào, con cũng là không xen vào.” Nói xong muốn đi, An Bảo Bối cũng không phải là có lão công liền đã quên mất con gái, liền vội vàng hỏi, “Con đi nơi đâu?”

“Con đã nói rồi, cho hai nguời thế giới hai người a? Dù sao ba người cùng một chỗ trong ngày, về sau vô cùng nhiều.” Còn nữa, để cho con ở chỗ này ngây ngốc làm bóng đèn ah? Mặc dù, Edison là thần tượng của cô, nhưng cô không muốn mình là phiên bản thực tế phát minh bóng đèn của ông.

“Nhưng mà...”


“Một mình con cũng là có thể trở về nhà. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi!” Cục Cưng đột nhiên cảm giác được An Bảo Bối dong dài muốn chết. Cô rõ ràng ý tốt cho hai người bọn họ thời gian và không gian riêng.

Cô đến tốt, không phải không có cảm nhận tình hình của bản thân mình. Cục Cưng hướng tới Vinh Ninh ngoéo một cái ngón út, Vinh Ninh lập tức tựa đầu xuống, nghe theo con gái dạy bảo, Cục Cưng ở bên tai của anh nói vài câu, Vinh Ninh bày tỏ lý giải gật đầu nhẹ, thuận tiện lại vụng trộm nở nụ cười một cái, lúc này mới lại ưỡn thẳng sống lưng lên.

An Bảo Bối nhìn xem hai ba con cô, đành phải liên tiếp chau mày lại, cảm giác, cảm thấy vừa rồi Cục Cưng ở bên tai Vinh Ninh nói lời nói kia, có đặc thù hàm súc. Cô ngốc thế nhưng cũng không có nghĩa cô là đứa ngốc, vừa nhìn cũng biết, Cục Cưng khẳng định không có nói với Vinh Ninh chuyện gì tốt lành.

Cục Cưng hướng bọn họ phất phất tay, vì không muốn nghe An Bảo Bối nói nhảm, rút bắp chân bỏ chạy, An Bảo Bối đành phải đối bóng lưng của cô, tiếng động lớn nháo sự bất mãn của cô, “Con đứa nhỏ này...” Lời nói đều còn chưa nói hết đã nghĩ chạy?

Vừa định muốn đuổi kịp, lại nhất thời quên, tay của mình còn bị Vinh Ninh nắm, Vinh Ninh hơi chút dùng một ít sức lực, An Bảo Bối liền trực tiếp ngã đụng phải trên người của anh, cô nghe nhịp tim của anh trong lòng phát ra, đỉnh đầu đụng vào đỉnh cằm của Vinh Ninh, Vinh Ninh nhân cơ hội ôm lấy thân thể của cô, để cho cô không thể động đậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui