Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

“Thời gian.”

”Ừm...” Khó được Vinh Dự sẽ để cho mình giúp một tay, bất quá ngày đó còn giống như thực không có chuyện gì, “Cũng có thể,.”

”Thời gian, chuẩn xác.”

”Vâng!” Đối mặt Vinh Dự trong trầm mặc áp đảo lực, Vinh Viễn toàn thân kéo căng thẳng tắp, “Có thể, vì chú út, thời gian toàn bộ ngày cũng có thể trống ra!”

Vinh Dự sờ sờ cái cằm, Vinh Viễn mặc dù không có lợi hại
như Vinh Ninh, nhưng là ít nhất ở một mặt kia, so với mình rất mạnh, OK, liền quyết định như vậy là được.

”Dù gì cũng là trưởng bối, tại
sao có thể vì mình mà lãng phí thời gian công tác của tiểu bối vậy. Chú
út?” Ngoài cửa truyền ra giọng nói của Vinh Ninh, hai nguời hướng tới

cửa nhìn nhìn, Vinh Ninh cái khuôn mặt bị người ta đánh mặt mũi bầm dập, mang theo vui vẻ xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ.

”Anh trai?”

”Cháu...” Vinh Dự chỉ mặt của anh ta.

”Không có gì...” Vinh Ninh sờ sờ mặt của mình, vui vẻ trở nên càng lớn, “Ha ha, bị một con mèo điên cuồng bắt lấy.”

”Như vậy phải nhớ đi chích ngừa, bằng không cực kỳ dễ dàng bị bệnh dại.”

”Ha ha...” Vinh Ninh tiếng cười dị thường cởi mở, “Chú út lời ngày hôm nay giống như phá lệ nhiều.”

“...”

Vinh Viễn nhìn nhìn Vinh Dự lại nhìn một chút Vinh Ninh, Ừm... Vinh Ninh
trên mặt vết thương rõ ràng liền là bị người đánh, chỉ là không biết đến cùng là ai lợi hại như vậy dám để cho Vinh Ninh trên mặt nở hoa.

”Vinh Viễn, em đi ngủ đi.” Vinh Ninh chỉ chỉ cửa, “Ngày mai không phải là còn phải làm việc sao?”

”Nhưng mà...” Vinh Viễn nhìn nhìn qua Vinh Dự, cân nhắc đứng lên, hai nguời
đều rất cường đại, nhưng mà anh cần phải phải nghe lời trưởng bối nói.

”Ở đây giao cho anh, ra ngoài.”

”Oh... A.” Vinh Viễn đứng lên, hướng tới cửa đi, nhìn xem mặt của Vinh Dự, anh liên tục cũng cũng không có gọi mình lại, Vinh Viễn mới rốt cục ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa vào cửa đóng, Vinh Viễn mới thở ra một hơi

dài, thiệt là, vì cái gì nhà họ Vinh sẽ có Vinh Dự cùng Vinh Ninh hai
người lập dị vô cùng kỳ lạ này? Thật là không có một người làm cho cảm
thấy bình thường.

Trong phòng chỉ còn lại hai nguời Vinh Ninh cùng Vinh Dự, Vinh Dự dựa thành ghế, ngẩng đầu nhìn Vinh Ninh ý bảo anh ngồi.

”Không cần.” Vinh Ninh vẫy tay, hiện tại trên người của anh đau dữ dội, sớm
một chút nói xong sớm một chút trở về phòng ngủ, “Cháu là tới nói cho
chu biết, ngày hẹn hò đó cháu giúp chú là được, không cần phải Vinh Viễn ra sân giúp chú, A...” Vinh Ninh đứng thẳng thân thể tay nắm lấy cửa
phòng, “Lời cháu muốn nói chỉ những thứ này.”

”Đợi chút...” Vinh Dự gọi anh lại

”Yên tâm, lần này cháu đáp ứng chú chuyện sẽ làm được, sẽ không tạm thời thay đổi chủ ý.” Ừm... Đại khái.

”Vì cái gì...” Anh muốn hỏi chính là cái này, mới vừa rồi còn không đồng ý, sau khi ra ngoài xong làm một thân thương sau khi trở về đột nhiên liền đổi chủ ý, ở trên người của cậu ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng
lẽ là vừa rồi ra ngoài thời điểm bị nhân đánh, trong đầu đột nhiên đối

với anh sinh ra cảm giác tội lỗi?

”Không có vì cái gì, nói sau vốn là việc này chính là ta lúc trước liền đáp ứng ngươi.”

”Đệ khống sao?” Từ nhỏ Vinh Ninh liền yêu thương người em trai Vinh Viễn
kia, mặc dù phương pháp cậu ta bảo vệ Vinh Viễn người ở bên ngoài xem
đến hết sức quái dị, bất quá cũng chưa hẳn là anh trai tốt, vì Vinh Viễn không chỉ một lần chống lại mệnh lệnh của vinh ba, nhưng vinh ba còn
chính là không có cách với cậu ta, lần này cũng giống như vậy sao? Không muốn để cho người khác làm trễ nãi công tác của em trai, cho nên mình
mới tự mình ra trận, cho dù mình rõ ràng là vô cùng ghét cái loại hình
thức gặp mặt đó.

”Coi như là đi.” Vinh Ninh câu nói vừa dứt, cuối cùng mở cửa rời đi, Vinh Dự nhìn qua gian phòng trống rỗng, cả người
cũng đều dễ dàng, ai mà quản xem bọn họ làm khỉ gió gì a... Dù sao cũng
sẽ không chết người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui