Cô ngẩng đầu lên hỏi, “Ba ba, ba có phải hay không vẫn còn đang oán giận Vinh Ninh?”
”Đương nhiên oán giận!” Trác Nhất Phong lớn tiếng nói, “Làm thương tổn con gái bảo bối của ba, ba không trách anh ta, ba trách ai?”
”Nhưng mà…” An Bảo Bối, tâm ý có chút hoảng loạn vuốt đầu của mình, vẫn lại là nói lời vô ích sao?
”Ba cũng không phải là chỉ sự kiện kia.” Trác Nhất Phong lắc đầu, buông hai tay An Bảo Bối ra, đi về phía trước vài bước nói, “Ba biết rõ con còn
là thích Vinh Ninh, vừa rồi lời của con, ba cũng là nghe đến trong lòng, mấy năm qua, không có mấy người sống dễ chịu, con... Một mình không có
danh phận sinh đứa bé, chạy đến nước Pháp, tự mình sống khổ cực, Cục
Cưng lớn như vậy cũng không có ba ruột thương, cho dù có ba cái lão bất
tử cùng Văn Dương kia thương đứa bé, nhưng mà như vậy vẫn cùng tình
thương của ba ruột có chênh lệch. Về phần Vinh Ninh...” Nhắc tới Vinh
Ninh cái tên này, Trác Nhất Phong lại trở nên than thở đứng lên.
”Ba ba...”
”Con trước hãy nghe ba nói, lúc trước con không phải là không cho mọi người nhắc tới Vinh Ninh sao?”
An Bảo Bối gật đầu nói, “Đúng.” Lúc trước thời điểm từ Trác Nhất Phong
trong miệng nghe được tên Vinh Ninh, cô cũng không phải là thiếu chút
nữa đem nước miếng đều cấp phun ra ngoài?
”Lúc trước mặc dù, ba
vẫn là không biết ba ruột của Cục Cưng chính là Vinh Ninh, nhưng mà vì
tốt cho con, ba còn là đem toàn bộ thanh niên tài tuấn trong thành phố
đã điều tra một trận, khi đó tra được trên người Vinh Ninh, ba mới biết
được anh ta hóa ra vào tám năm trước đã xảy ra tai nạn xe cộ, ban đầu là nghĩ, Vinh Ninh xảy ra tai nạn xe cộ, thân thể chắc chắn sẽ không tốt,
xảy ra cái loại này ngoài ý muốn, ai lại biết não của anh ta đến cùng có tác dụng hay là không có tác dụng, cho nên lúc ban đầu ba liền đem anh
ta loại ra khỏi danh sách hàng hóa.”
“...” An Bảo Bối cười khổ nhìn ông, Trác Nhất Phong lại bắt đầu đem nam nhân so sánh thành hàng hóa... Rõ ràng ông cũng là nam.
”Nhưng mà ai biết thiên trên đời có chuyện trùng hợp như vậy!” Trác Nhất Phong hai bàn tay nắm vào chồng lên nhau, “Người kia vậy mà lại là ba ruột
của Cục Cưng, năm đó còn cùng con có qua một đoạn như vậy.”
”Ba
ba... Kỳ thật trận tai nạn xe kia, kỳ thật...” An Bảo Bối cúi đầu, đối
với Vinh Ninh, ngoại trừ yêu, còn có một chút chính là áy náy, nếu như
năm đó, cô không có chọn ngày hôm đó, ban đêm bão tuyết rơi xuống để cho Vinh Ninh chạy tới mà nói, có lẽ anh năm đó cũng không sẽ như vậy...
Liền xảy ra tai nạn xe cộ như vậy, làm cho thân thể cua anh bây giờ
không tốt, còn mất trí nhớ nhiều năm như vậy.
”Kỳ thật cái gì?”
”Kỳ thật trận tai nạn xe lúc trước cũng trách con...”
”Trách... Trách con?!” Trác Nhất Phong đột nhiên kinh ngạc đứng lên nói, “Anh ta
năm đó xảy ra tai nạn xe cộ trách con chuyện gì? Chẳng lẽ...” Trác Nhất
Phong lại bắt đầu suy nghĩ miên man, “Chẳng lẽ năm đó bởi vì con biết rõ Vinh Ninh làm chuyện thật có lỗi với con, vốn cho rằng trả thù anh ta,
con cố ý ở trên xe anh ta làm ra cái gì, làm cho xe của anh ta xảy ra
vấn đề!?”
”A?” An Bảo Bối thét chói tai ra tiếng, “Không phải
là, đương nhiên không phải! Con như thế nào có thể sẽ làm chuyện như
vậy? Con nói năm đó hắn xảy ra tai nạn xe cộ sự tình đều tại con, là vì
con để cho anh ta ở trong thời tiết bão tuyết đi tìm con, nếu như không
phải là tới cấp tìm con, anh ta cũng sẽ không một người ở trong thời
tiết bão tuyết lái xe, lại càng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...