Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Tứ Bảo ngẩn người rồi mới há miệng cho cô đút, cái miệng nhỏ phồng lên chậm rãi nhai, cô cũng không thúc giục nàng, chờ nàng nuốt xuống rồi chuẩn bị đút tiếp muỗng thứ hai.

Lần này, Nàng đẩy tay cô ra, nghiêng mặt né tránh cô đút ăn.

Cô khó hiểu:" Ăn no rồi?"

Tứ Bảo lắc đầu, đầu có chút cúi xuống, cảm xúc có chút không thích hợp. Cô không biết nàng là đang bị làm sao vậy, bỏ muỗng vào chén nâng cằm nàng, đầu nhỏ ngẩng lên, nhìn kỹ thì lúc này mới phát hiện vành mắt nàng đã có một chút phiếm hồng.

Lúc này cô mới ý thức được một màn cô hù dọa Trương Văn Thành đã bị nàng thấy được, lúc đầu cô đã dặn nàng ngoan ngoãn ăn cơm không nhìn lung tung, nhưng lại quên rằng động tĩnh trong sân quá lớn sao mà nàng không nhìn được chứ.

" Dọa sợ rồi sao?" Cô buông chén, như hòa muốn ôm nàng:" Ta ôm ngươi một cái được không?"

" Không được" Nàng lắc đầu cự tuyệt, có chút kháng cự đẩy cô ra, thân thể lui về phía sau, băng ghế nhỏ nàng đang ngồi cũng bị xê dịch theo.

Cô bị nàng đẩy cũng không tức giận, mà ngồi tại chỗ không có tiếp tục đến gần nàng, cô mơ hồ có chút hiểu rõ tính tình nhỏ của nàng, lúc nàng kháng cự thì càng phải thuận theo nàng, không thì tính tình nàng lại nổi lên sẽ vô cùng bướng bỉnh hơn người khác, còn có thể tức giận đến nước mắt lưng tròng, khóc lên vô cùng đáng thương, nước mắt không cần tiền cứ rơi, khóc đến thở hổn hển, làm cho cô đau lòng muốn chết.

" Vậy muốn thế nào mới tốt?" Cô nhẫn nại hỏi nàng.

Tứ Bảo vốn đang kìm nén, chỉ có vành mắt phiếm hồng, lúc này cô ôn nhu hỏi như vậy, liền nhịn không được, nước mắt đầy hốc mắt, muốn khóc nhưng không khóc nhìn chằm chằm cô.

" Rửa, rửa tay"

Cô thấy dáng vẻ kia của nàng, trong lòng thở dài, cũng không biết cái tình tình nhỏ gì, sợ hãi như vậy còn muốn cô rửa tay nữa.

Bất quá cô cũng liền đứng dậy đi lấy nước, trong ngoài đem tay rửa sạch, tay nàng cầm dao chẻ củi, còn nắm tay Trương Văn Thành, nghĩ như vậy, cô có chút ghét bỏ đôi tay mình.

Chờ rửa tay sạch sẽ, cô cầm một cái khăn thấm nước ướt nhẹp rồi vắt khô, trở lại bên cạnh nàng.

" Rửa sạch, không bẩn" Cô nói rồi lại giơ khăn trong tay ra:" Cũng giúp ngươi lau có được không?"


Mắt nàng còn đỏ nhìn kỹ tay mình, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu; cô giúp nàng lau mặt, còn xoa xoa xung quanh hốc mắt nàng, cuối cùng cũng đem miệng nàng lau sạch.

Khăn đã dùng bị cô tùy tiện ném vào trong chậu nước, còn cô thì nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng trấn an:" Là ta không tốt, hù dọa Tứ Bảo, còn sợ không?"

Nàng cúi đầu dựa vào hổm cổ cô, nhưng cũng không có làm càn như trước, chỉ nhẹ nhàng dựa vào, cũng không giống thường ngày sẽ cọ tới cọ lui, nàng ồm ồm nói chuyện với cô:" Còn sợ, ngươi cầm, cầm dao, hắn la, nước mắt, tay, tay chảy máu"

Cô có thể cảm nhận được nàng đã thực sự bị doạ sợ, vốn nàng đã ở với cô một thời gian lâu như vậy, từ lâu nàng đã có thể nói hoàn chỉnh ý tứ của mình, nhưng bây giờ lại trở nên lắp bắp, thậm chí còn mang theo một chút sợ mà nói năng lộn xộn.

" Không cần sợ, chậm rãi nói" Cô kéo nàng trong lòng mình ra, để nàng đối mặt với cô, nghiêm mặt nói:" Thấy rõ chứ, ta là ai? Ta có làm tổn thương ngươi không?"

Tứ Bảo bị cô vịn đầu, bắt đối mặt với cô, nhìn cô đạm mạc hỏi nhưng lại mang theo một vẻ mặt nhu hòa, lúc này nàng mới nhẹ nhàng chậm rãi lắc đầu:" Giang Nhị. Thích ta, không hại ta"

Dường như không nghĩ nàng sẽ trả lời như vậy, cô có chút buồn cười, lại bị tiểu cô nương này chọc cho trong lòng đều ngứa ngáy khó chịu, liền cúi đầu chân thành hôn lên trên má hồng mềm mại nhuận nàng một cái.

" Ừm, thích ngươi, chỉ thích ngươi, thích ngươi nhất"

Không biết là vì cái hôn không chút che dấu nào của cô hay là vì lời nói đó mà gò má nàng đã đỏ thắm rồi lại càng đỏ thêm, vành tai trắng nõn tinh xảo cũng đỏ theo.

Nàng ngượng ngùng, ngẩn ngơ, đột nhiên bổ nhào vào trong ngực cô, xấu hổ ập đến, thật lâu sau mới chậm rãi nói ra một câu.

" Cũng thích ngươi"

Giọng nói kia vừa ngọt ngào vừa mềm mại, bên tai cô nghe được cũng bắt đầu nhũn ra, tiểu cô nương trong ngực đúng là đầu quả tim trong lòng cô mà.

Cô ôm lấy nàng ăn ủi vài câu, lúc sau mới ra ngoài giúp đỡ Lý Sở ở trong sân xử lý Trương Văn Thành.

Cổng được mở ra, trước tiên Lý Sở đem xe ngựa đi tới trước cổng, sau đó hợp lực với cô kéo Trương Văn Thành ném vào xe, cuối cùng mới ôm muội muội nhà mình ngồi vào càng xe, vội vàng đánh xe ngựa rồi thôn đi lên trấn.


Lý Sở trở về trấn trên, dựa theo ý của cô, nhân lúc ít người vội vàng ngừng xe ở trước cửa quan phủ, đem Trương Văn Thành còn hôn mê ở trong thùng xe quăng ở ven đường, ngay sau đó cũng không nhìn thêm cái nào liền dẫn Lý Niệm đi trở về.

Giang gia chỉ còn lại một nhà bốn người, Chị ôm Giang Thượng đang ngủ bên phòng cô trở về phòng mình, hậu tri hậu giác hiểu được ý tứ lúc đó của cô, nhịn không được cười cười, nhìn không ra muội này có tâm tư rất tinh tế.

Tuy rằng cô không hỏi nhiều, nhưng cô có thể cảm giác rõ ràng tâm tình chị không tồi, ít nhất trong buổi tối có thể nhìn ra từ một bàn đồ ăn lớn trước mặt.

Tứ Bảo đã hòa hoãn cảm xúc, ngồi cạnh cô ngoan ngoãn ăn cơm tối, ý đồ ăn nhanh cho no cái bụng nhỏ đã bị bỏ đói gần cả tuần.

Một bên bị đút ăn cơm, Giang Thượng hoàn toàn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nếu có trong thấy thì nó cũng sẽ không hiểu, vô ưu vô lo vui vẻ cười với chị.

" Cái người Trần Tiêu Lâm kia, thật ra cũng hoàn toàn không giống với tưởng tượng của ta"

Chị bưng chén, tay phải cầm muỗng vô thức quậy trong chén, chị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là mở miệng với cô.

" Hơn nữa ta cảm thấy nàng giống như có chút quan tâm với Tứ Bảo"

" Cái gì?" Cô nghe lời này hô hấp liền đông lại, không hiểu," Nàng là một người ở kinh thành, sao có thể nhận biết Tứ Bảo"

Chị nghe được lời này vội vàng cười lắc đầu, thầm mắng chính mình thật là suy nghĩ nhiều, cũng không nói thêm cái gì nữa, có lẽ hôm nay Trần Tiêu Lâm chẳng qua là thuận miệng hỏi mà thôi, rốt cuộc Tứ Bảo lớn lên ngoan ngoãn mà còn ngốc, làm người ta chú ý cũng không có gì lạ.

Sau khi ăn xong cô lại chuẩn bị ra biển, lại e ngại tâm trạng hôm nay của nàng không tốt, cô cũng không cự tuyệt nàng, dẫn nàng cùng đi theo. Mà người lúc trước các cô đề cập, Trần Tiêu Lâm, bây giờ đang ở trong một tòa nhà không nhỏ không lớn ở trên trấn, ngồi ở trước bàn cơm cầm chén không màng hình tượng mà ăn uống thỏa thích, mà bên cạnh nàng ta có một người mặt mày dịu dàng,cô nương trẻ tuổi bộ dáng thanh tú.

" Ngươi đừng ăn gấp như vậy, coi chừng nghẹn"

Cô nương trẻ tuổi bộ dáng lớn lên đẹp, giọng nói mang theo một tia khàn khó mà coi nhẹ, giống như bị người ta kẹp cổ đè ép mà nói ra giọng đó, lại còn có thể nghe ra một chút giọng nói thuộc về nàng vốn là nguyên bản nhu hòa trong trẻo.


Trần Tiểu Lâm không quan tâm, thần sắc đoan trang lãnh diễm không chút tương quan lúc nãy, nàng ta nuốt đồ ăn trong miệng, lại bưng lên chén trà trong tay uống một hơi.

Lúc này mới chậm rãi mở miệng:" Ngươi là không biết ta trong mấy ngày qua, cũng không có ăn được một bữa cơm ngon, trông thấy Trương Văn Thành liền buồn nôn"

" Nói chuyện đàng hoàng!" Cô nương kia đối với ngữ khí không đàng hoàng có chút bực, duỗi tay đấm cánh tay nàng ta một cái.

" Được được được, nói chuyện đàng hoàng" Trần Tiêu Lâm thu hồi nụ cười trên mặt, nghĩ nghĩ nói:" Hôm nay ta ở trong thôn, gặp được một người"

" Người nào?"

Cô nương kia bị lời nói của Trần Tiêu Lâm gợi lên hứng thú, quay đầu tiến lên trước dò hỏi.

Trần Tiêu Lâm cũng không có úp mở, suy tư một lúc rồi từ từ nói:" Là một cô nương tuổi tác không lớn, ước chừng 16 17 tuổi, ta thấy nàng liền chớp mắt một cái, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, bởi vì nét mặt kia vô cùng quen thuộc đến không thể nào quên"

Nghe được lời này, thân thể cô nương trẻ tuổi kia liền cứng đờ, tay nàng ta có chút run rẩy, bắt lấy ống tay áo Trần Tiêu Lâm, giọng nói run rẩy hỏi:" Vậy ngươi có biết nàng, nàng tên gọi là gì không?"

Trần Tiêu Lâm nhớ lại một chút, thuật lại lời nói của chị:" Hình như là cái gì mà lão tứ Dư gia, gọi là Tứ Bảo"

" Tứ Bảo...Tứ Bảo..." Nữ nhân kia thất thần lặp đi lặp lại nỉ non hai chữ, nháy mắt tiếp theo, khóe mắt lại không chịu được chảy hai hàng nước mắt.

Trần Tiêu Lâm bị phản ứng này của nàng ta làm cho sợ hãi, vội vàng buông chung trà trong tay, thật cẩn thận lại không biết làm gì, nâng tay lên muốn lau nước mắt của nàng nhưng không dám đụng vào.

" Ngươi đừng khóc, có thể nói cho ta biết là bị làm sao không?"

Nữ nhân kia phục hồi tinh thần lau mặt của mình, lại đem tay đặt trên cổ mình, trên mặt xẹt qua một tia bất an cùng sợ hãi, cuối cùng cầu xin nói với Trần Tiêu Lâm:" Ta muốn gặp nàng, được không?"

Trần Tiêu Lâm nào có thể cự tuyệt được, nhẹ nhàng ôm nữ nhân kia, lên tiếng đồng ý:" Chờ thân thể ngươi tốt lên chút thì cùng đi được không?"

Thân thể nữ nhân kia không tốt, từ lúc Trần Tiêu Lâm quen biết nàng ta tới bây giờ, nữ nhân này chưa từng ngưng uống thuốc, mấy ngày nay còn đặc biệt nghiêm trọng, Trần Tiêu Lâm không dám lấy thân thể nàng ta ra nói giỡn, chỉ có thể dỗ nàng chọn một ngày nhất định sẽ dẫn đi gặp.

Còn bên kia Tứ Bảo vô cùng cao hứng ngồi trong thuyền đánh cá, nhìn cô đứng ở đầu thuyền giăng lưới trên mặt biển, cười đến mi mắt cong cong.

" Giang Nhị nha"


Tứ Bảo rung đùi đắc ý, nhìn chằm chằm cô nhỏ giọng kêu. Nhưng nàng dường như kêu cô cũng không phải có việc gì mới kêu, mà là vì thích thì kêu, đợi đến lúc cô phản ứng quay lại nàng lại không có động tĩnh gì.

Cô sợ nàng lạnh, còn mang theo một tấm thảm nhỏ tới, dù sao trên mặt biển gió thổi vào người vẫn rất lạnh, huống chi nàng còn bệnh.

" Gói kỹ tấm thảm vào, lạnh liền nói với ta"

" Ừm ân"

Tứ Bảo từ trước tới nay luôn dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời cô, bây giờ cô nói cái gì chính là cái đó.

Đợi xử lý hết tất cả lưới đánh cá, lúc này cô mới rửa tay trên mặt biển một cái, dự định dẫn Tứ Bảo về nhà.

Mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn xuống, chân trời vô hạn hiện ra màu da cam, ấm áp chiếu vào trên mắt. Gương mặt nàng hồng hồng bị ánh chiều tà chiếu vào xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi, nàng không hề hay biết nhìn cô.

Cô đưa lưng về phía mặt trời lặn, cúi đầu nghiêng mặt nhìn Tứ Bảo, có lẽ là ánh mắt nàng quá sạch sẽ, làm cho tinh thần cô khỏi gợn sóng, so sánh với nàng, mình có chút quá vụng về.

Thuyền đánh cá theo sóng biển thúc đẩy dần dần tiến vào bờ, lắc qua lắc lại, tầm mắt cô cũng lay động theo.

Cuối cùng, cô cong lưng tới gần, thân hình đứng che ánh hoàng hôn trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:" Ta có thể hôn ngươi không?"

Tứ Bảo không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy, đầu nhỏ có chút di chuyển, vẫn cười như cũ, vẫn chưa trực tiếp trả lời cô, mà nhỏ giọng nói:" Ngươi đã hôn, hôm nay"

Cơ hồ trong nháy mắt cô liền nghe hiểu lời nàng nói, nàng còn nhớ hôm nay cô dỗ nàng đã hôn nàng; cô nhịn không được bật cười, cô nương đáng yêu đơn thuần cỡ nào a.

" Đã hôn liền không thể hôn nữa sao?"

Lời này hỏi làm nàng có chút sững sờ, nàng ngẩng đầu, ánh mắt tự nhiên, tiến thẳng vào lòng cô. Nàng chỉ tạm dùng một chút liền mở miệng nói, ngữ khí mềm mại, thần thái ngây thơ:" Đương nhiên có thể nha"

Thân thể cô trong nháy mắt liền cứng đờ, nhịn không được trong lòng thầm phỉ nhổ chính mình, rồi theo bản năng chậm rãi sát vào Tứ Bảo.

Môi mỏng hơi lạnh không nặng không nhẹ dán lên gương mặt ấm áp, là nhiệt độ hai người xen lẫn nhau. Không giống vài lần trước vừa chạm đã tách ra, cô tiếp tục theo sườn mặt tinh tế của nàng chậm rãi đi đến môi mềm mại kiều diễm kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui