Editor: Sendyle
Niệm Thần yên lặng, đáy lòng lật ra n cái liếc mắt, thay đổi
uốn éo tránh né động tác thân mật này, thanh sắc bất động cánh tay của
mình đứng thẳng run rẩy, đi dạo phố? Phía sau cô ta mang theo sáu hộ vệ?
“Rất không tiện.”
Mắt Niệm Thần cũng có ngụ ý, cô cũng không muốn đến lúc đó giống động vật bị người ta vây lại thăm, huống chi, chuyện đi dạo phố ‘nung đúc
tình cảm sâu đậm’ này, còn phải đi cùng người mình không thích, cô không có chút hứng thú nào.
Về phần Sở Vận Nhi đã ở bên ngoài gõ cửa nửa tiếng, không vì một câu cự tuyệt của Niệm Thần mà bỏ cuộc.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn vo thành một nắm, bộ dạng đáng thương nắm lấy cánh tay Niệm Thần lắc lư, mặt mũi tràn đầy khẩn
cầu:
“Niệm Thần….. Chỉ nữa ngày thôi, những người này đều là ý của anh Hoắc, tôi cũng hết cách.”
Niệm Thần đoán đúng mà, chỉ vừa nhắc đến Hoắc Cảnh Sâm hai tròng mắt
Sở Vận Nhi lộ ánh sáng hàn nhạt, nhưng chỉ trong nháy mắt, một giây sau, cả người cô ta gom góp đi đến, âm lượng nhỏ vài phần:
“Huống chi đến lúc đó chúng ta có thể nghĩ cách vứt bỏ bọn họ, Niệm
Thần, van cầu chị, tôi không tìm được người bạn nào có thể cùng tôi đi
dạo phố.”
Đeo bám dai dẳng, Sở Vận Nhi giống như là loại keo dán 502 một khi
dính rồi thì gỡ không ra, may mà bình thường lời nói của Niệm Thần không quá cay nghiệt, bởi vì trong đầu cảm giác buồn ngủ, cuối cùng Niệm Thần gật đầu đáp ứng.
Nửa giờ sau, tại công ty bách hóa lớn nhất toàn thị, đầu Niệm Thần có chút choáng váng nhìn bốn mươi chín tầng mua sắm trước mắt, Xì! Cả ngày đi dạo phỏng đoán cô sắp trực tiếp mệt lả mất.
“Các người chờ ở cửa, tôi cùng Niệm Thần đi dạo là được rồi.”
Sở Vận Nhi phân phó chi tiết, Niệm Thần rất muốn phối hợp với cô ta
làm ra tư thế ngã xuống đất, đến lúc đó họ có thể vứt bỏ những người
này?
Cô ta xác định cái này gọi là bỏ rơi? Xác định những người này sẽ nghe theo sự phân phó của cô ta sao?
“Sở tiểu thư,… Hoắc tiên sinh đã phân phó…”
Người cầm đầu đám bảo vệ lộ vẻ mặt khó xử, Niệm Thần dùng đầu ngón
chân để suy nghĩ cũng biết đơn giản chính là một tấc cũng không được
trái lệnh, trong lòng âm thầm cảm thấy có chút khó chịu, tình cảm của
Hoắc đại biến thái đối với nha đầu kia đúng thật quá tốt.
Chuyện đeo bám dai dẳng đối với Niệm Thần có thể tiến hành sao, nói
giỡn bọn họ chưa đủ khả năng đâu, nếu ở chỗ này dùng sức để giáp huấn
những kẻ có cơ bắp trên người kia thì hoàn toàn vô dụng.
“Sợ cái gì? Chỗ này khắp nơi đều là ống kính, cô ấy lớn như vậy ai
làm gì cô ta? Hơn nữa, không phải còn có tôi sao, có chuyện gì xảy ra
tôi chịu trách nhiệm là được.”
Mộ Niệm Thần không nhịn được, âm thanh rơi xuống lôi kéo cánh tay Sở
Vận Nhi đi vào bên trong, mà bên kia đám bảo vệ cũng không có nói gì
nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...