Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Editor: Kim Tuyến
Mai Thanh Dung cả người chật vật té ngã trên đất, hơn nữa còn không
may té ngã trúng một mảnh bình hoa mảnh vụn vừa rồi, cùng với tâm trạng
cố kỵ không để ý hình tượng gào khóc thảm thiết. Nếu không phải ánh mắt
Hoắc Cảnh Sâm đỏ lên muốn nhỏ máu, rét lạnh, có lẽ náo kịch sẽ tiếp tục
nữa.
Con trai do bà sinh ra, mặc dù lúc này tỏ vẻ chán ghét nhìn nhau
nhưng bà hiểu rõ tác phong của con trai mình, thật sự chọc giận nó có lẽ sẽ không xong, bà thân phận là thị trưởng phu nhân cũng nên chú ý vấn
đề mặt mũi của mình.
Ánh mắt bà ta tỏ vẻ bình tĩnh, chịu đựng cánh tay đau đớn đứng lên,
Cố San San đỡ bà ta ra khỏi cửa phòng làm việc, ra tới cửa trước lại đột nhiên dừng bước.
“Hoắc Cảnh Sâm, con hôm nay không tôn trọng trưởng bối nhất định phải trả giá lớn.”
Niệm Thần cảm thấy buồn cười, người này rốt cuộc có từng ra dáng
trưởng bối sao, để cho con mình tôn trọng sao? Mặt đối với con trai ruột của mình còn như thế, đến tột cùng trong lòng có hay không một chút xíu thân tình. Cô suy nghĩ, tính tình biến thái của Hoắc Cảnh Sâm chắc là
do cha mẹ mình bức mà ra, quả nhiên là ba không đau mẹ không thương, hơn nữa còn bị anh trai gạt bỏ…
Phòng làm việc to như vậy trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Khoang mũi không còn nghe mùi máu tươi, sau khi bác sĩ tới đáy lòng
Niệm Thần không còn bất an, Niệm Thần lại không tìm được lý do để ở lại, Hoắc Cảnh Sâm lại làm vẻ mặt âm trầm, cho nên cô quyết đoán muốn rời
đi.
Chỉ là bên này bước chân vừa mới mở ra, cảm giác lạnh lẽo phía sau
lưng truyền tới, trong một bộ phim truyền hình có nói đến một tình tiết, ‘cô biết toàn bộ chân tướng, cho nên tôi muốn giết người diệt khẩu ’.
“Mộ tiểu thư tôi có nói cho cô đi sao?” Âm thanh dồi dào từ tính xen
lẫn một cổ lạnh âm hàn, làm bước chân Mộ Niệm Thần cứng nhắc, dừng lại.
Quay đầu lại, nở một cười nụ gượng: “Anh không phải là giao cho tôi
việc đi mua cơm trưa sao, tôi hiện tại liền đi lấy vào.” Hê, lúc cô vào
chứng kiến tình huống trước mắt quá kích động nên toàn bộ cơm hộp đều đã rơi vãi trên mặt đất rồi.
“Không cần, tôi không thích ăn đồ rớt trên đất, nhanh, lập tức cùng
tôi đi ăn.” Bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm khí định thần nhàn, khi nói chuyện còn dùng tay không có bị thương lật một tờ văn kiện xem.
“… Anh có thể đi sao?” Niệm Thần biết rõ còn cố hỏi.
“Cô nói đi?” Thanh âm so với vừa rồi còn tăng thêm vài phần âm thượng.
“…”
“Mộ tiểu thư, bắt đầu từ bây giờ, tôi đi làm cô đưa đón, còn lại thời gian cô nhất định phải ở trong phạm vi tầm mắt của tôi, đây là nội dung hợp đồng mới.”
“…” Lại hợp đồng mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...