Sáng sớm ngày hôm sau, Niệm Thần mang một bộ dáng uể oải, tinh thần lơ đãng ngồi tại bàn ăn. Hoắc Cảnh Sâm thấy thế khẽ nhíu mày, thân thể cô bây giờ quả thật dễ làm người ta thấy lo lắng.
Đã gần một tiếng đồng hồ mà Niệm Thần chỉ mới dùng được một nửa bữa sáng, ly sữa trong tay đã muốn nguội lạnh, Hoắc Cảnh Sâm bỏ đồ đang cầm trên tay xuống, nghiêng người về phía Niệm Thần.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc em bị làm sao vậy?”
Vừa nói anh vừa lấy ly sữa đã nguội lạnh khỏi tay Niệm Thần.
Niệm Thần từ trong suy nghĩ trở về hiện thực, khẽ giật mình, ngước nhìn Hoắc Cảnh Sâm.
“Sao anh còn chưa đến công ty? Hôm nay em buồn ngủ quá, không theo anh đến công ty đâu.”
Hoắc Cảnh Sâm buông cái chén trên tay xuống, hai tay khoát lên vai Niệm Thần, vẻ mặt nghiêm túc:
“Niệm Thần, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, rốt cuộc là em bị làm sao? Có phải tối qua Sở Vận Nhi nói gì với em hay không?”
Trừ bỏ nguyên nhân này ra, anh thật không nghĩ ra được nguyên nhân khác. Từ sau khi ngủ cùng Sở Vận Nhi xong Niệm {DDLQD} Thần liền có điểm khác thường.
Lần này đổi lại tới Niệm Thần nhíu mày, im lặng một lúc liền gỡ bỏ tay Hoắc Cảnh Sâm, mang theo chút bực bội bước lên lầu.
“Em không sao hết, rất bình thường. Em chỉ buồn ngủ thôi, anh đến công ty đi, em ở nhà không có việc gì đâu.”
Niệm Thần bước thật nhanh, giống như đang muốn trốn tránh Hoắc Cảnh Sâm vậy. Lúc Hoắc Cảnh Sâm đuổi được cô thì cô đã đứng trước cửa phòng ngủ, Hoắc Cảnh Sâm vòng tay ôm lấy eo cô, áp cô đứng sát tường, lúc này Niệm thần mới mới chịu dừng lại.
“Niệm Thần, nói cho anh biết em làm sao vậy?”
Trong giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm đã ẩn ẩn chút bực bội.
Lúc này, Sở Vận Nhi đứng trước cửa phòng của mình, góc độ vừa vặn để Niệm Thần có thể nhìn rõ cô ta. Hít sâu một hơi, Niệm Thần vòng tay chòang lên cổ Hoắc Cảnh Sâm, câu môi cười cười, sau nhẹ nhàng vùi vào cổ anh:
“Em không sao thật mà. Có lẽ là do tối qua ngủ không ngon giấc nên thân thể không khỏe. Em chỉ cần ngủ thêm một lúc là sẽ khỏe thôi. Hôm nay ở công ty có cuộc họp định kỳ, anh không nên đến muộn. Nếu anh lo lắng cho em thì chờ khi họp xong lại trở về chăm sóc em là được rồi.”
Niệm Thần như vầy mới giống như ngày thường, nhưng Hoắc cảnh Sâm vẫn nửa tin nửa ngờ trước lời nói của cô. Anh đứng thẳng người, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng Niệm Thần, giống như muốn xác nhận xem lời Niệm Thần nói là thật hay giả.
Lúc này, Niệm Thần đã trở lại bình thường, vẻ mặt vô tội cùng với cặp mắt mông lung buồn ngủ thật khiến người khác tin tưởng cô khó chịu là do thiếu ngủ.
“Bởi vậy mới nói, phụ nữ đang mang thai tâm trạng rất thất thường. Anh đó, không được tức giận với em nha.”
Vừa nói Niệm Thần vừa nhéo nhéo hai má của Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt như làm nũng.
Hoắc Cảnh Sâm thở dài, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ:
“Ừ, anh làm sao dám giận em chứ.”
Nói rồi liền buông Niệm Thần ra, đỡ lấy cánh tay, dìu cô vào phòng ngủ.
Đợi Niệm thần nằm xuống giường, Hoắc Cảnh Sâm lại bắt đầu căn dặn này nọ, cho đến khi thấy Niệm Thần đã nhắm mắt, hít thở đều đều anh [DDLQD - Vũ]mới nghiêng người đặt lên trán cô một nụ hôn, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng.
______________________
Đúng lúc Hoắc Cảnh Sâm đang đổi giày chuẩn bị rời nhà thì lại bị Sở Vận Nhi gọi lại.
Sở Vận Nhi đỡ bụng bầu đi xuống lầu, đứng cách Hoắc Cảnh Sâm vài ba bước, khẽ nghiêng đầu, bộ dạng này thuần khiết như thuở trước đây.
“Anh Hoắc, anh thật sự rất yêu Niệm Thần phải không?”
Phải không? Đây cũng là câu hỏi anh đã tự hỏi mình nhiều lần. Ban đầu đáp án rất mơ hồ, càng về sau anh càng chắc chắn. Lúc nào trong đầu anh cũng hiện lên ánh mắt, nụ cười, điệu bộ, còn có, bên tai dường như luôn nghe được giọng nói của Niệm Thần, những điều ấy khiến cho nụ cười của anh thêm phần ôn hòa hơn.
Anh gật gật đầu, không chút do dự trả lời:
“Đúng vậy, tôi rất yêu cô ấy.”
Sở Vận Nhi cuối đầu, giấu đi tia sáng vừa lóe lên trong mắt, dường như nghĩ đến chuyện gì lại hỏi:
“Nếu như có một ngày anh phát hiện ra cô ấy không thể cùng anh sống trọn đời thì anh sẽ thế nào?”
Mặc dù Hoắc Cảnh Sâm không hiểu vì sao Sở Vận Nhi lại hỏi như vậy nhưng anh vẫn rất thành thật trả lời, vấn đề này anh cũng chưa từng nói với ai, hôm nay Sở Vận Nhi đề cập đến anh mới nói:
“Nếu thật có chuyện như thế xảy ra thì trên thế giới này sẽ không còn bất cứ chuyện gì có thể khiến tôi vui vẻ nữa, thật sống không bằng chết. Sau đó, tôi sẽ tự hỏi mình vì sao ngay cả người phụ nữ mà mình yêu thương mình cũng không giữ được, tiếp đó tôi sẽ tự trừng phạt chính mình.”
Sở Vận Nhi thật không ngờ người đàn ông lạnh lùng như Hoắc cảnh sâm lại có thể nói ra những câu như vậy. Chính tình yêu đã khiến con người ta thay đổi, Hoắc Cảnh Sâm như thế, bản thân cô (DD-LQD-Vũ] ta cũng thế và người kia cũng như vậy. Theo bản năng, Sở Vận Nhi liền ôm lấy cái bụng to lớn của mình.
Trong nháy máy, cô ta quyết định lật bài:
“Anh Hoắc, nếu như có một ngày anh phát hiện cô ấy không yêu anh thì sao?”
Cô ấy không yêu anh thì sao?
Vấn đề này liền khiến Hoắc Cảnh Sâm chau mày, khó chịu đứng lên, ánh mắt trầm xuống:
“Nếu vậy ... Tôi cũng không biết bản thân mình có làm ra loại chuyện điên rồ gì không nữa.”
Vấn đề này anh cũng không biết rõ.
Trả lời xong, anh cũng hết kiên nhẫn:
“Vận Nhi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Dù sao cô cũng sắp tới ngày sinh rồi đó.”
Tuy đã trả lời Sở Vận Nhi nhưng Hoắc Cảnh Sâm vẫn cảm thấy rất phiền chán. Hôm nay Sở Vận Nhi hỏi thật nhiều câu kỳ quái.
Cửa biệt thự khép lại, bóng dáng Hoắc Cảnh Sâm đã khuất khỏi tầm mắt của Sở Vận Nhi.
Như nghĩ tới điều gì, Sở Vận Nhi liền lẩm nhẩm hai từ: lạnh lùng và điên cuồng.
Giọng nói hờ hững, không nghe ra cảm xúc gì. Điên cuồng sao? Vậy thì hãy điên cuồng đi.
Dường như, một âm mưu nào đó đang dần dần lộ ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...