Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Hoắc Cảnh Sâm cười sảng khoái, cọ cọ cái cằm đang để trên đầu của cô, cũng đáp trả một câu:

“Cũng không phải hoàn toàn là như thế…”

Anh nói một câu rất sát phong cảnh, ngay lập tức khiến cho Niệm Thần bày ra dáng vẻ nhím xù lông, vùng vẫy muốn tránh khỏi lồng ngực vững chắc của
anh:

“Này, Hoắc Cảnh Sâm, anh đừng quá đáng nha!”

Chẳng lẽ anh thật sự muốn sống theo kiểu ba vợ bốn nàng hầu, anh định lập hậu cung sao?

Hoắc Cảnh Sâm chỉ khẽ cười một tiếng, càng xiết chặt vòng tay hơn khiến cô
không thể thực hiện được ý đồ, nụ cười nơi khóe miệng kia từ lúc bắt đầu chỉ là khẽ nhếch, rồi nhanh chóng biến thành ý cười kiểu tà ác, nhưng
giọng nói của anh lại như kiểu mình vô tội, thật đáng đánh đòn:

“Niệm Niệm, em cũng không thể cứ mãi đem con của chúng ta gửi ở nhà người khác mà.”

Ngay tức khắc đầu óc Niệm Thần như nổ tung tóe không còn mảnh giáp, trên
khuôn mặt trắng nõn của cô nổi bật hai gò má đã ửng hồng, chuyện này
không liên quan đến ý nghĩa trong lời nói của anh, chỉ vì cách gọi của
anh mà thôi.

Niệm Niệm, cô bỗng nhớ lại kích tình lúc nửa đêm
triền miên bất tận trong mấy hôm nay, trên thực tế, trong lúc kích tình
dâng cao mãnh liệt, anh đã gọi tên cô trìu mến như vậy, nhưng nếu đổi
lại là ban ngày, bỗng nhiên, đổi ngược lại như thế thì ngay chính cô
cũng cảm thấy choáng váng không biết nói làm sao.

Niệm Niệm, chỉ
một chữ đơn giản như thế, nhưng hình như nếu từ chính miệng anh nói ra

cũng không giống với bất cứ người nào khác, có lúc khàn khàn, khi lại
trân trọng, khiến cho khắp cả người đều cảm thấy tê dại sung sướng.

Tất cả chỉ như một giấc mơ, trong thoáng chốc, từ sâu trong đáy lòng cô cảm thấy ấm áp, nhưng cũng chính vì giọng nói của anh trìu mếm lại khiến
cho cõi lòng của cô rối như tơ vò, mặc dù từ khi đến chỗ này cái dạng
thân mật nào mà chưa đụng chạm, nhưng cô vẫn không thể tin, hiện tại
người đàn ông này thật sự đã cùng chung sống với cô rồi.

Cũng chỉ trong một cái nháy mắt, cô quay lại ôm chặt lấy cổ anh, chui vào lồng
ngực săn chắc của anh, trong mũi lại tràn ngập hơi thở nam tính từ trên
người anh, lúc này khóe môi nhếch thành một đường cong tuyệt đẹp, cô
cười khanh khách như một đứa bé vừa được cho kẹo.

Một lúc sau cô
mới thôi không cười nữa, lúc đó, cô vẫn giữ nguyên hiện trạng ôm níu kéo Hoắc Cảnh Sâm, đầu cô ngẩng lên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Hoắc Cảnh Sâm, trong khoảnh khắc ấy, một đôi mắt sâu sắc, một cái nhìn thâm tình
giống như có một loại ma lực nào đó, tựa như dòng nước xoáy, khiến cô bị chìm đắm vào trong đó.

Nơi khóe miệng của cô, nụ cười đó vẫn chưa biến mất, giọng nói cũng trở nên ấm áp hơn:

“Hoắc Cảnh Sâm, em không phải loại phụ nữ có thể tùy tiện sống chung một chồng với người khác.”

Lúc đó, dù là Niệm Thần vẫn giả bộ thể hiện dáng vẻ: đây là chuyện rất
nghiêm túc, tạo ra cảm giác như cô cực kì chịu thiệt thòi khi lên thuyền hải tặc Hoắc Cảnh Sâm.

Tâm tình Hoắc Cảnh Sâm rất vui, anh cười
lớn tiếng, cánh tay lại tăng thêm chút sức, sau đó cái trán của anh lại
đặt lên cái trán của cô, nơi đáy mắt sâu sắc kia vẫn tràn đầy nét cưng
chiều chưa từng mất đi:


“Được, anh không ở chung với người khác, chỉ sống cùng với vợ hợp pháp của anh, cho nên chuyện này không thành vấn đề.”

Niệm Thần cười cười hôn một cái lên đôi môi mỏng của anh, rồi lại nói tiếp theo lời của anh:

“Em mới không muốn gả cho anh, em cứ có cảm giác mình chịu thiệt lớn lắm khi leo lên thuyền giặc của anh.”

Ngược lại Hoắc Cảnh Sâm cũng rất mau chóng trả lời tiếp theo câu nói của cô:

“Anh cũng vậy, anh cũng chưa có nói là muốn cưới em mà, ba ngày sau anh còn phải cử hành hôn lễ cùng với Cố San San nữa chứ.”

Hoắc Cảnh Sâm nói điều này cũng là sự thật, nhưng chuyện này cũng chính là
nguyên nhân khiến mấy ngày nay Niệm Thần cũng rất đau đầu, anh phải kết
hôn với Cố San San, mà còn làm giống y như thật, không nhìn ra là giả,
đường đường chính chính kết hôn, từ một ít ngày trước đã bắt đầu chuẩn
bị nơi sẽ cử hành hôn lễ, báo chí truyền thông đều đưa tin nóng về hôn
lễ này.

Niệm Thần cứ lần lữa không muốn trực tiếp hỏi anh, cũng
không phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ là cô cảm thấy nếu như đã quyết
định chung sống một chỗ với anh, như vậy thì tối thiểu cô phải đặt sự
tin tưởng vào Hoắc Cảnh Sâm, cho nên, Cảnh Sâm nói hôn lễ kia có liên
quan đến những việc mà anh đã làm trong những ngày vừa qua, cho dù hôn
lễ kia cũng chỉ là một âm mưu cũng vẫn phải làm.

Nhưng ngay lúc
này lại nghe được từ chính miệng Hoắc Cảnh Sâm, Niệm Thần đã cảm thấy
không bình thường chút nào, nhéo một cái vào hông của Hoắc Cảnh Sâm, vẻ
mặt nghiến răng nghiến lợi, giọng nói chanh chua:


“Hoắc Cảnh Sâm, nếu như anh thật muốn lấy Cố San San, bà đây sẽ thiến anh ngay đấy.”

Hoắc Cảnh Sâm nghe câu nói của Niệm Thần như đang nghe một chuyện cười, khi đó, tay đưa ra nhéo yêu một cái trên mặt của cô:

“Em có chắc là em chấp nhận được không?”

Ý nghĩa khá là sâu xa nha, chuyện tình thay đổi trong chớp mắt, hình như
trong cái trình độ nói chuyện này, Niệm Thần mới vừa vất vả bắt nhịp
nghiêm túc lại rất nhanh chóng bị Hoắc Cảnh Sâm đánh cho tan nát.

“Nè nè nè, anh nói chuyện nghiêm túc một chút cho em!”

Lúc này quả thật Niệm Thần đã xù lông thật rồi, rốt cuộc thì người đàn ông
này coi cô là cái gì chứ? Đến cuối cùng thì một chút ít niềm tin cơ bản
nhất cũng không thể cho cô sao, sao anh nghĩ anh muốn làm chuyện gì thì
làm, mà cô lại hoàn toàn không hay biết chút nào, thậm chí hôn lễ của
anh cùng với người con gái khác, anh cũng xem như một câu nói đùa muốn
nói cho cô nghe?

Ngay lập tức một sự bình tĩnh còn sót lại đã bị
phá tan, cô lại không hề nghĩ rằng đây là chỗ trọng điểm mà Hoắc Cảnh
Sâm còn có thể cười ha hả, đùa giỡn với cô.

“Hoắc Cảnh Sâm, anh
nói rõ ràng cho em, tóm lại là anh có thật sự muốn kết hôn với Cố San
San đúng hay không? Có phải anh đưa hai đứa con của em cho Cố San San
của anh nuôi rồi đúng không?”

Cô giãy giụa đánh đấm một hồi nhưng dĩ nhiên cũng không thoát được lực cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, mà lúc
đó, đôi tay của Hoắc Cảnh Sâm càng tăng thêm lực khống chế không cho cô
rời khỏi mình, trong thời gian ngắn đem tay chân của Niệm Thần cố định,
không cho làm loạn:


Thở dài một hơi nhẹ nhàng, từ đáy mắt đến vẻ
mặt của Hoắc Cảnh Sâm trở nên nghiêm túc rõ rệt, nhìn thẳng vào đôi mắt
của Niệm Thần, cũng không cho phép cô tránh né chút nào:

“Anh cho rằng em không quan tâm.”

Anh chỉ nói một câu đơn giản, nghe như rất nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ khiến
cho Niệm Thần cứng đờ cả người, anh nghĩ? Nhưng trong giọng nói kia lại
mang theo sự tiếc nuối và bi thương, bỗng nhiên Niệm Thần chỉ đành nuốt
xuống những lời sắp bật thốt ra, nhìn sâu vào đôi mắt đau đớn cô đơn của anh, trong lòng cô cảm giác mọi thứ thật hỗn loạn, cô vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.

“Niệm Thần, nếu như anh không nêu ra vấn đề này, em dự định chôn giấu ở trong lòng bao lâu, một mình đau đớn trong bao lâu?”

Anh là nghĩ như vậy sao? Thì ra tất cả những lời nói ra lúc này đều là thể
hiện rõ trong lòng anh đang rất quan tâm đến cô, chỉ vì muốn để cho cô
yên tâm hơn một chút, không còn gì nữa hết.

Khi Niệm Thần đã xốc
lại tinh thần rồi, nhưng trong đôi mắt kia cũng vẫn có cảm giác không
được tự tin, thì ra người đàn ông này đều suy nghĩ mọi thứ cho cô nhiều
đến như vậy, cô ngẩng đầu lên, khi lần nữa nhìn Hoắc Cảnh Sâm thì đáy
mắt đã trở về ý cười hạnh phúc:

“Vậy thì, ba ngày sau cái hôn lễ kia là vì cái gì?”

Cô muốn biết, rất muốn biết, bởi vì cho dù là nguyên nhân thế nào cũng
được, vì tận sâu trong đáy lòng của cô cảm thấy rất ghen tị với chuyện
kia, trước cô, có một người phụ nữ đã nắm tay của anh cùng đi vào lễ
đường để cử hành hôn lễ thiêng liêng.

Lúc này anh lại cười rất tươi, chỉ nói một câu đủ trấn an hoàn toàn tinh thần nai con lạc mẹ của Niệm Thần:

“Niệm Thần, em là cô dâu duy nhất trong cuộc đời anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận