Hoắc Cảnh Sâm đi thẳng đến ngồi xuống chỗ bên cạnh Niệm Thần, đưa tay qua ôm lấy bả vai của Niệm Thần, thực hiện một loạt động tác thân mật hết sức tự nhiên, còn diễn ra ngay trước mặt trưởng bối, Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn không có ý định giữ ý tứ, nếu như không phải Niệm Thần cười cười tránh thoát, thì Hoắc Cảnh Sâm cũng phải đòi hôn một cái trên mặt của cô cho bằng được thì mới bằng lòng bỏ qua cho cô.
Hoắc Lạc ho nhẹ một tiếng, thời điểm này vẫn có thể nhìn ra được tràn ngập ý cười nơi đáy mắt của Hoắc Cảnh Sâm, lại thở dài, trừng mắt với Hoắc Cảnh Sâm, sau đó mới lên tiếng:
“Tiểu tử nhà cháu giờ thì ngon rồi, đã mất công ty mà vẫn còn có tâm tình ở đây bao dưỡng phụ nữ? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn tính toán gạt ta sao, có phải đôi cánh đã trở nên cứng cáp rồi nên cũng không cần đến ông nội là ta đúng không?”
Khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm nở một nụ cười như chuyện thường tình, liếc mắt đầy cưng chiều lôi kéo Niệm Thần:
“Em vào bếp chuẩn bị một chút thức ăn đi, chắc chắn hôm nay ông nội đến là đã chuẩn bị nương nhờ nhà chúng ta rồi.”
Câu nói này thật có mà giả cũng có, nhưng ngược lại Niệm Thần lại nghe hiểu ý trong lời nói của anh, hai ông cháu cần một không gian riêng để nói chuyện, chuyện thương trường mà thôi!
Nếu không thì, anh đã biết tài nấu nướng của Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn kêu cô xuống bếp làm đông làm tây gì gì đó, trừ khi là anh muốn lấy mạng của ông nội anh mà thôi…
Ngược lại về khía cạnh này thì Niệm Thần lại tương đối hiểu, mà lại còn hiểu rất rõ ràng, đứng lên chào hỏi Hoắc Lạc rồi đi lên lầu, nhưng vẫn không quên trừng mắt với Hoắc Cảnh Sâm.
Hoắc Lạc dùng mắt ra hiệu với đám hộ vệ phía sau lưng, ý bảo đi ra ngoài chờ ông, ngay lập tức, bên trong một phòng khách to lớn giờ chỉ còn lại có hai ông cháu, ánh sáng chiếu lan đến chỗ ngồi trên ghế salon, tiếp theo đó, đầu Hoắc Cảnh Sâm nghiêng nghiêng nhìn về phía Hoắc Lạc, giữa hai hàng mày rậm rạp nhíu lại rồi khẽ nâng lên tạo thành một độ cong xếp lớp:
“Ông nội, nếu như ông đến vì chuyện của công ty, cháu nghĩ cháu cũng sẽ không để ông thất vọng như từ trước đến giờ, còn nếu như ông đến vì chuyện tình cảm Vận Nhi, cháu chỉ có thể nói, cháu vẫn chỉ xem cô ấy như em gái mà thôi, nếu như cả hai điều này đều không phải, vậy cháu đoán là ông đến chỉ vì Niệm Thần.”
Anh được xem là người hiểu rõ Hoắc Lạc nhất, lúc này thì anh cũng đoán ra được đại khái ý nghĩa cuộc viếng thăm này của Hoắc Lạc rồi.
Hoắc Lạc lạnh lùng “hừ” một tiếng, nhưng lại không có quá nhiều ý trách cứ gì, ngược lại thể hiện nhiều hơn một phần thương yêu, đôi mắt thể hiện yêu thương không chút che giấu nào, cũng cùng là cháu trai, đây cũng là nguyên nhân vì sao cùng là họ Hoắc, nhưng lại yêu thương Hoắc Cảnh Sâm hơn Hoắc Tĩnh Bắc:
“Thật ra cháu là đứa đặc biệt hiểu khá rõ lão già như ta, hôm nay mục đích ta tới đây cùng vì ba điều đó, điều thứ ba thì đó là chuyện tình cảm của riêng cháu, dù là Vận Nhi hay Niệm Thần, cần phải xử lý như thế nào tốt thì đó là chuyện của cháu, từ trước đến giờ cháu đã đưa quyết định gì, thì cũng không dễ dàng thay đổi được, nhưng ta là người ngoài cuộc, Cảnh Sâm à, có lẽ cháu đã thật sự động lòng với người phụ nữ này rồi.”
Dừng một chút, lúc này ánh mắt nhìn về Hoắc Cảnh Sâm đã không còn một chút ý cười nào nữa, lại nhiều hơn phần uy nghiêm từng trải qua sóng gió khi đã vào tuổi này.
“Quay lại vấn đề thứ nhất, đúng là từ trước đền giờ cháu chưa từng gây thất vọng cho ta, đối với cháu mà nói thì Hoắc thị chỉ là tâm huyết của ông nội, cháu là người có khả năng đưa nó tiến lên đỉnh cao vinh quang, nhưng mà Cảnh Sâm, ông nội chắc chắn không muốn vì như vậy lại trở thành gánh nặng của cháu, nếu đã có người không muốn chờ nữa mà muốn cưỡi trên đầu trên cổ của cháu rồi, vậy thì cứ mặc kệ kẻ đó là người phương nào, phải diệt trừ tận gốc, còn về phần Hoắc thị, khi thật sự cần thiết thì cứ việc phá hủy nơi đó cũng không sao, ông nội tin tưởng, cháu có khả năng tạo ra một Hoắc thị hoàn toàn mới, lớn mạnh hơn, để trả lại cho ông nội.”
Ông vừa dứt lời thì nơi đáy mắt của ông cũng thể hiện rõ vẻ đau buồn phảng phất, người đã lớn tuổi rồi, đây là độ tuổi luôn rất dễ dàng mềm lòng, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, nhưng khi dính vào cục diện như hiện tại, quan trọng là có thể nói dứt bỏ là dứt bỏ được sao, nhưng vẫn là cực kỳ thất vọng, cũng chỉ mong muốn một điều là nếu được thì đứa kia hãy quan tâm điều đó một chút thôi thì cũng đã không có tình trạng như bây giờ.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm lóe một tia kinh ngạc, những thứ này đều là những ý tưởng đã có sẵn trong đầu của anh, có thể thực hiện được hay không, quả thật lúc trước anh vẫn còn phân vân, nhưng ngay khi Hoắc Lạc nói những lời này, thì anh đủ kiên tâm để đưa ra quyết định.
Nói đi cũng phải nói lại, Hoắc Cảnh Sâm vẫn là người hiểu rõ Hoắc Lạc, vậy thì sao Hoắc Lạc lại không thể hiểu rõ Hoắc Cảnh Sâm chứ? Cho nên ngay tại thời điểm như thế này, ông mới quyết định đi tới căn biệt thự này, nói mấy câu nói đó với Hoắc Cảnh Sâm, giải quyết dứt khoát chuyện trong nhà, thì Hoắc Cảnh Sâm mới chân chính trở về lại Hoắc Cảnh Sâm.
Hoắc Cảnh Sâm muốn mở miệng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể thốt ra khỏi miệng hai chữ “cám ơn” kia, trên suốt con đường anh đi từ trước đến nay, thì người ông này đã giúp đỡ anh biết bao nhiêu rồi, không thể đơn giản chỉ nói hai chữ “cảm ơn” là có thể bù đắp được tất cả, đây chính là thời điểm không thể diễn tả bằng lời, anh thật sự không hiểu được ông nội đã phải hạ quyết tâm như thế nào mới có thể nói những lời đó với anh như vậy.
Một lúc im lặng, anh lặng lẽ gật đầu, rồi mới mở miệng nói chuyện:
“Vâng, cháu biết phải làm như thế nào rồi.”
--- -----
Lúc Hoắc Cảnh Sâm đi vào phòng bếp, Niệm Thần lôi tất cả những thực phẩm có thể nấu nướng được từ trong tủ lạnh ra bên ngoài hết, liếc thấy Hoắc Cảnh Sâm bước vào thì cho dù cô đang bận rộn xoay chuyển nhưng vẫn không quên trừng mắt một cái với Hoắc Cảnh Sâm:
“Đều tại anh hết, bây giờ thì hay rồi, anh có chắc chắn là từ bên trong biệt thự này có thể nấu nướng món ăn cho người ăn sao?”
Hoắc Cảnh Sâm ôm từ phía sau lưng Niệm Thần, cằm đặt trên bờ vai của cô, cọ cọ nhẹ nhàng lên xuống khiến cổ Niệm Thần cảm thấy ngứa ngáy, cười cười né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi lồng ngực rắn chắc của anh:
“Biết, anh biết tài nấu nướng của em là không dành cho con người rồi, nên anh đã đuổi ông nội về rồi.”
Ngược lại khi nghe anh nói nhẹ nhàng như thế, nhưng nghe vào tai Niệm Thần thì lại cho là thật, đưa tay vỗ nhẹ một cái trên mặt anh:
“Hoắc Cảnh Sâm, sao anh có thể không hiếu thảo như vậy chứ?”
Cho dù cô không biết nấu nướng, dù sao cũng có thể giữ Hoắc Lạc ở lại dùng một bữa cơm mà, không thì đi ra ngoài ăn một bữa cùng được mà.
Hoắc Cảnh Sâm cười khẽ một tiếng, từ trong cổ họng tràn ra giọng nói trầm ổn, ngay lập tức trong lòng cảm nhận được một sự mềm mại tràn lan, cầm các món ăn trên tay cô bỏ xuống hết, bỗng ẵm cô lên:
Niệm Thần kêu “Á” một tiếng, đến lúc tỉnh hồn lại thì Hoắc Cảnh Sâm đã ôm cô ra khỏi phòng bếp rồi, đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế sa-lon, thân thể của anh nghiêng về phía trước dồn toàn bộ sức nặng xuống ghế sa-lon, đặt hai tay ngay hai bên chỗ cô tựa lưng, đáy mắt hoàn toàn thể hiện vẻ cưng chiều:
“Dạ, dạ, dạ, anh không hiếu thảo, anh đáng bị trừng phạt, bữa cơm hôm nay anh sẽ nấu, được chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...