Trên thực tế có thể làm cho Niệm Thần không đắn đo mà trừng mắt suốt cả ngày với bạn, ngoại trừ vừa mở mắt ra thì nhìn thấy ngay tên yêu nghiệt Lục Hựu Hi, ngoại trừ Mộ tiểu thư bị heo hôn một cái, ngoại trừ cô không lý giải được sao lại trở thành người phụ nữ của Lục Hựu Hi.
Được rồi, ngoại trừ những chuyện này, một màn trước mắt chính là Hồng Môn Yến trong Hồng Môn Yến đó mà.
Lúc này phong cảnh bên ngoài chỉ có thể hình dung là trăng mờ gió thổi tứ bề, vào buổi tối, tòa nhà xây dựng theo cách cổ xưa cực kỳ tối tăm, ngay cả một ngọn đèn đường nhỏ cũng không có, trên thực tế, lúc này Niệm Thần đã rất vui vì vẫn có thể đi phía sau Lục Hựu Hi để đến nơi được gọi là nhà chính.
Lúc này, trong buổi tiệc chiêu đãi của Lục Phách Thiên, âm nhạc sôi động có thể dùng bốn từ để hình dung: nhiệt tình như lửa, thời điểm Niệm Thần vừa bước vào liền bị sốc nghiêm trọng bởi cách trang trí trong biệt thự theo phong cách Châu Âu, cái này là chuẩn bị cho người nào bái thiên địa vậy? Đập vào mắt chính là màu đỏ vui mừng, trong thoáng chốc, Niệm Thần cảm thấy từ trước đến nay mình luôn có tính tự giác dừng lại trước đèn đỏ.
Nhưng trên thực tế, Niệm Thần thật sự được mở rộng tầm mắt sau cái gọi là màu đỏ kia, trong nhà ăn, các món ăn được trưng bày đẹp mắt gọn gàng có thể sánh ngang với bữa tiệc lớn, tất cả người giúp việc giống như quân đội đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, họ đứng xếp dọc theo hai bên bàn ăn, khi thấy Niệm Thần bước vào thì đồng loạt cúi đầu chào:
“Xin chào thiếu phu nhân.”
Khóe miệng Niệm Thần giật giật, vì sao người trong gia đình này lúc nào cũng thích làm những việc khiến cho người ta hiểu lầm đây là chuyện đóng kịch trên tivi vậy hả, hơn nữa Niệm Thần đứng nhìn một lúc rồi mà vẫn không rõ tiết mục này thuộc thời đại nào!
Niệm Thần theo sau lưng Lục Hựu Hi rồi ngồi xuống, mông mới vừa
chạm ghế, bên kia Lục Phách Thiên đã đặc biệt thân mật đưa cho cô một chén canh:
“Này, con dâu, trước khi ăn cơm nên uống một chén canh gà hầm nhân sâm, đây là cha đặc biệt dặn chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị cho con đó.”
Ngoài mặt thì Niệm Thần cười cười nhưng trong lòng không cười chút nào, tay run run nhận chén canh có phần giống như canh hầm trong cái đêm kia, mùi thơm ngát xông vào mũi, hình như cô ngửi được một mùi thơm không bình thường, vừa liếc thấy ánh mắt và vẻ mặt lo lắng của Lục Phách Thiên thì tay run lên, một hơi uống sạch chén canh vào bụng.
Còn bên cạnh, cánh tay Lục Hựu Hi đã đưa ra rồi nhưng lại dừng lại giữa không trung, khóe miệng giật giật khi mắt nhìn thấy Niệm Thần uống sảng khoái như vậy, anh ta chỉ rút tay về, được rồi, hy vọng chén canh này đúng là canh gà hầm nhân sâm...
Qua ba vòng rượu, sau khi Niệm Thần uống liên tục vài ly, trên má là một mảng màu hồng tự nhiên, dù cho lý trí vẫn còn phân biệt được, nhưng khi nói chuyện thì đã bắt đầu run run.
“Bác Lục,..... cháu mời bác, uống...”
Khi Niệm Thần nói chuyện lại uống một ly nữa xuống bụng, sau đó trực tiếp cười rộ lên:
“Cháu nói cho bác biết, cháu cảm thấy bác thật thê thảm, còn thê thảm hơn nhiều so với những gì mà cháu gặp trong hai ngày vừa qua, bác có con trai như vậy... ha ha, ha ha... oài.. buồn ngủ quá, cháu nói với bác là cháu cảm thấy buồn ngủ quá nên đi ngủ trước rồi sau đó sẽ nói cho bác...”
Tiếng nói vừa dứt thì “cộp” một tiếng, trên mặt bàn Niệm Thần nằm đó đã bắt đầu đi vào cõi thần tiên rồi, khóe miệng nhếch lên nụ cười si mê, hình như trong lúc mơ màng còn lẩm bẩm nói cái gì đó.
Lục Hựu Hi ngồi bên cạnh, tay chống đầu giống như ăn cái gì cũng không quan trọng, nhưng một ngón tay gõ gõ trên mặt bàn không theo quy tắc nào, ánh mắt dừng trên người Niệm Thần như có điều suy nghĩ, rồi ánh mắt lại vô tình dừng lại trên người cha anh ta, anh chờ lời giải thích từ cha mình.
Lục Phách Thiên cười hai tiếng, thấy Niệm Thần đã không còn phản ứng, cười lớn hai tiếng sau đó đứng lên nhìn con trai mình:
“Con trai nhỏ bé, cha chỉ có thể giúp con đến bước này thôi, được rồi, tối nay ông đây bay đi Luân Đôn, cho hai vợ chồng son các con mượn phòng này, từ từ bồi dưỡng tình cảm cho tốt vào, nói không chừng lúc cha quay lại đây là có thể ẵm cháu trai rồi đó.”
Lục Phách Thiên vừa nói xong thì bóng dáng cũng biến mất ở lối ra vào, ngay sau đó người giúp việc đứng xếp dọc hai bên bàn ăn cũng từ từ rút lui.
Khóe miệng Lục Hựu Hi co giật, đáng chết! Đúng thật lại là bị bày mưu tính kế tốt nữa rồi? Chẳng lẽ phải dùng đến thượng sách “chạy trốn” hay sao?
Lục Hựu Hi khó khăn lắm mới đưa được Niệm Thần về phòng lúc trước, lại khổ sở mới đút hết chén canh giải rượu cho cô, bận rộn trước sau, Lục Hựu Hi chỉ có một cảm giác là người phụ nữ này cực kỳ bướng bỉnh, chỉ tính riêng việc đút hết chén canh giải rượu cho cô thôi mà cũng hết một tiếng đồng hồ, đã vậy một nửa còn bị đổ ra ngoài.
Cả người đầy mồ hôi, trên giường Niệm Thần yên lặng một chút, Lục Hựu Hi lấy một cái áo ngủ đi vào phòng tắm.
Niệm Thần thức dậy vì nóng quá, lúc đó cả người nóng ran nhưng vì chất cồn trong rượu nên cũng làm giảm đi một ít, khẽ vén chăn trên người, chỉ dựa vào ánh đèn ngủ màu vàng nơi đầu giường nên nhìn không rõ cơ thể mình.
Các cửa sổ trong phòng đều mở lớn, rèm cửa sổ nhảy múa theo làn gió đêm, nhưng vẫn không làm giảm đi chút nào cảm giác nóng bức khó chịu trong cơ thể của cô.
Một đợt khí nóng nửa như muốn bức phá khỏi cơ thể, từ nơi sâu thẳm nhất chậm rãi hình thành, rồi sau đó lại ẩn sâu dưới làn da của cô, trên mặt là một màu hồng không được tự nhiên.
Giữa lúc hơi thở dồn dập hơn, cô cởi áo khoác đang mặc trên người, sau đó cô xoay người đè lên tấm chăn mỏng kia, khuôn mặt úp vào đó, cố gắng kiềm nén cảm giác bồn chồn kích động trong cơ thể.
Như có một dòng nước ấm chảy qua, lan ra khắp cơ thể tuy xa lạ nhưng lại quen thuộc từ rất lâu rồi, hai chân của cô không ngừng giãy giụa giống như đang kiềm nén cái gì đó, lúc đó, cả người cô quấn lấy tấm ga giường một màu cao cấp, tóc tai rối bời, khuấy động một hồ nước xuân tình.
Ngay lúc lý trí đang mơ màng, dù có ngu thì cũng biết mình đã ăn cái gì mới có thể có chuyện như vậy.
Trên thực tế, cứ cho là say rượu, nhưng đầu óc tỉnh táo chưa được mười giây thì cả người đã lại choáng váng mặt mày rồi ngất đi.
Thời điểm thân thể cọ cọ vào chăn thì cô cũng đạt được một chút thỏa mãn làm cho cô phải nức nở, cả người ra đầy mồ hôi, lúc đó, cô quấn chặt thân thể mềm mại của mình trong tấm chăn.
Cắn chặt răng lại, Niệm Thần mới có thể kiềm nén không để miệng mình phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...