Cố San San ra lệnh cho hai vệ sĩ đưa hai anh em về biệt thự Mai Dĩ Thanh tặng cô vào sinh nhật năm trước, thực ra sáng nay lúc xảy ra chuyện, Cố Thanh Nguyên bị bắt vào tù, vậy nên căn nhà của bọn họ cũng bị niêm phong, may mà biệt thự chỗ này không bị ảnh hưởng.
Biệt thự này cũng chỉ mới xây xong trong năm ngoái, tại khu đất dành cho người giàu có ở thành phố A, khung cảnh xung quanh rất hoàn mỹ, không cần bước ra khỏi nhà cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ của khách sạn 6 sao, tấc đất tấc vàng, là phong cách yêu thích của Cố San San, mà ngay sau khi nhận Cố San San đã ở đây, có thể thấy rõ Mai Dĩ Thanh vì muốn lấy lòng con gái Cố Thanh Nguyên đã phải suy nghĩ nhiều bao nhiêu.
Hai vệ sĩ bước tới cửa biệt thự thì dừng lại, lúc này, hai anh em cùng đi theo Cố San San vào trong biệt thự, phòng khách xa hoa, đồ trang trí đều là màu hồng nhạt, dường như mỗi chi tiết đều toát lên vẻ nữ tính, không thể không nói, hiện tại, Hoắc Thần Viễn nhìn cả căn phòng hồng nhạt mà toàn thân nổi da gà, đây thật sự là nơi ở của một bà cô đã qua 25 tuổi sao?
Hai anh em rất hiểu ý nhau, sau khi bước vào không hề tháo giày ra, không chút thương tiếc bước lên tấm thảm trắng tinh trên sàn nhà, cũng không biết những vết bẩn dưới chân từ đâu mà ra, bước từng bước rồi mới ngồi lên ghế sofa.
Cố San San đứng ở cửa, nhìn tấm thảm mình đã rất vất vả mới có thể mua từ Italy về bị hai thằng nhóc nghịch ngợm này hành hạ, giận nhưng không dám nói gì, còn phải ra vẻ dịu dàng dễ gần, vì được kết hôn với Hoắc Cảnh Sâm, một tấm thảm có là gì đâu?
Vẻ mặt bối rối của Cố San San lọt vào trong mắt hai anh em, giây kế tiếp, bạn nhỏ Tây Hàn nở nụ cười lưu manh, dáng vẻ ngoan ngoãn:
"Dì San San, cái thứ trên sàn nhà dì thật tốt, tất cả bùn đất ở chân cháu đều được lau sạch rồi."
Điều này không hề uổng phí chút nào, trước khi vào cửa hai cậu nhóc đã cố tình vào vườn hoa dẫm chân mấy cái lên nền đất, như vậy thì bôi bẩn lên thảm sẽ tốt hơn.
Hai anh em ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, tư thế ngồi nghiêm chỉnh như thân sĩ nhỏ, tất nhiên, có nói gì đi nữa, xin đừng quên, hai cậu nhóc này vốn có bản chất ác ma.
(thân sĩ: người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ - nguồn: http://vi.wiktionary.org/wiki/thân_sĩ )
Cố San San bên ngoài cười nhưng trong không cười, đứng cạnh ghế sofa, sau khi đau lòng liếc nhìn tấm thảm của mình thì đưa tay xoa đầu hai hai em, đau đầu nhìn hai anh em giống hệt nhau:
"Thảm lau giày rất tốt, nhưng lần sau sau khi vào cửa phải thay giày mới được vào, nhớ chưa? Điều này là lễ phép cơ bản."
Lời vừa ra khỏi miệng, bạn nhỏ kiêu ngạo Hoắc Thần Viễn ra vẻ không liên quan đến mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần xuất hiện vẻ mặt uất ức, trong đôi mắt đen xuất hiện một tầng nước mắt:
"Nhưng ba nói, để cô gái xinh đẹp nhìn thấy bàn chân mình là không lịch sự."
Bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn rất quả quyết đưa ba mình ra, thực sự thì, quỷ mới biết những lời này rốt cuộc do ai nói, dù sao Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối không bao giờ dạy bảo người khác như thế.
Giọng nói bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn mềm mại dễ nghe, cùng với bộ dạng lã chã chực khóc, lại còn đưa ba ra làm bia đỡ đạn, là một cậu nhóc, lại còn là một cậu nhóc có chỉ số thông minh cao đến mức khiến người khác sợ hãi, bạn dựa vào đâu mà có thể tin tưởng những hành động này của cậu nhóc là bình thường? Mà người như Cố San San, chỉ số thông minh không cao, tính cách của thương nhân thì lại quá cao, tuyệt đối thuộc loại người bị bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn mua, sau đó còn giúp cậu kiếm tiền!
Cho nên nói, nam sắc trước mặt, công phu chưa cao thì tốt nhất là về nhà tắm rửa rồi lên giường ngủ đi thì hơn.
"Nếu ba đã nói như vậy, vậy thì làm theo ba thôi."
Cố San San nghĩ tính tình Hoắc Cảnh Sâm quả thật cô không hiểu rõ lắm, nếu Hoắc Thần Viễn đã nói như vậy, cô cũng không thể nói thêm gì nữa rồi, tâm trạng đau lòng cũng không có, lúc này lấy lòng hai tên nhóc dở hơi này quan trọng hơn.
Huống chi, muốn hiểu Hoắc Cảnh Sâm hơn nữa để gia tăng tình cảm, ra tay từ hai tên nhóc này là một hành động sáng suốt.
"Hai anh em dường như rất hiểu rõ ba mình nhỉ, vậy thì dì có thể hỏi các con một số vấn đề được không, dì có rất nhiều món ăn ngon và đồ chơi, chỉ cần các con trả lời các câu hỏi của dì thì sẽ được tất cả."
Cố San San hoàn toàn đang dùng thủ đoạn để lừa gạt trẻ con, ngay cả giọng nói cũng giống như cô giáo ở nhà trẻ, rõ ràng lòng dạ rắn rết mà lại dám dùng dáng vẻ cừu non để đối mặt với các cậu, hai anh em lần nữa nổi hết cả da gà, cho nên, giây kế tiếp Hoắc Thần Viễn quyết định thay vì ở đây nói những vấn đề vớ vẩn cùng người phụ nữ này, chi bằng làm một số chuyện có ý nghĩa còn hơn.
"Dì San San, cháu muốn uống nước trái cây trước, có được không?"
Lúc này, bạn nhỏ nào đó chớp cặp mắt đen bóng, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Cố San San.
Vẻ giả bộ ngây thơ của bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn chưa từng mất hiệu lực với bất kì người phụ nữ nào, phải biết rằng bao năm nay, từ rất lâu, bạn nhỏ đã dùng thủ đoạn này để giải quyết hoa đào bên người ba.
"Được, để dì đi lấy cho con."
Vừa nói Cố San San vừa chuẩn bị đứng dậy, nhưng vừa cử động thì vì câu nói của bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn mà ngừng lại:
"Dì San San, ba nói rằng việc của mình thì nên tự làm, cháu có thể tự đi lấy không?"
Hoắc Thần Viễn khiếp sợ nhìn, vẻ mặt mong đợi chờ Cố San San trả lời, Tây Hàn ngồi bên cạnh, khóe miệng run rẩy, nước trái cây tất nhiên ở phòng bếp, về phần sát thủ phòng bếp Hoắc Thần Viễn muốn vào bếp, cậu có phải nên tránh khỏi biệt thự này để bảo toàn tính mạng?
Thời điểm bạn nhỏ Tây Hàn nhìn thấy Cố San San gật đầu đồng ý thì theo bản năng cậu cảm thấy, a, trời sập rồi, nếu chỉnh người để báo thù cho mẹ, cũng có cần thái quá như thế không, dùng một phát súng giết Cố San San còn trực tiếp hơn.
Lúc Hoắc Thần Viễn lắc lư cơ thể bé nhỏ khuất dần sau cánh cửa phòng bếp, Tây Hàn cực kỳ im lặng, ngồi đối mặt với người phụ nữ Cố San San này, cậu rất mong chờ được nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng khi cô ta nhìn thấy tình trạng thê thảm của phòng bếp.
Cố San San không hề cảm thấy có gì không hợp lý, quay đầu lại liếc nhìn Tây Hàn, vẫn giữ nguyên bộ dạng dịu dàng của bà chị ở nhà trẻ:
"Anh em các con giống nhau như đúc, dì chẳng thể phân biệt được ai với ai, con có thể nói cho dì biết con là Tây Hàn hay Thần Viễn không?"
"A, cháu là Hoắc Thần Viễn."
Bạn nhỏ Tây Hàn nở nụ cười lịch sự của thân sĩ, mặt không đỏ tim không đập nói dối họ tên mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...