Vào khoảng bữa tối Niệm Thần đột nhiên sốt nhẹ, vết thương nhiễm trùng cũng là chuyện thường gặp sau khi phẫu thuật, sau khi truyền nước, mơ mơ màng màng cô lại ngủ.
Tuy sốt nhẹ thì không đáng lo lắm, nhưng lúc này Niệm Thần nằm trên giường có vẻ yếu đuối, một nửa bởi vì vết thương nhiễm trùng, một nửa bởi vì tâm tình u buồn, sức chống cự giảm xuống nên mới có dáng vẻ như hiện tại.
Hai anh em giống hệt nhau ngồi vào ghế sofa bên cạnh giường, nhìn gương mặt Niệm Thần vì sốt nhẹ mà hơi tái nhợt ửng hồng, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Được rồi, thực sự khi hai anh em này được di truyền mười phần khí phách của Hoắc Cảnh Sâm, hơn nữa bản tính trời sinh không thể nói lý, huống chi chuyện lần này hai nhóc vẫn còn để ý, sao có thể nhượng bộ?
"Có dũng khí động đến người phụ nữ của em, dù gì cũng sẽ phải trả giá rất lớn, dám làm người phụ nữ của em nửa chết nửa sống thế này."
Hoắc Thần Viễn chống đầu, mặt ưu buồn nhìn Niệm Thần nằm trên giường, thật vất vả mới tìm được niềm vui trong cuộc sống, không ngờ cậu còn chưa chơi được gì, mẹ đã bị những người kia chỉnh đến mức phải lên giường nằm rồi.
"(#‵′) Người phụ nữ của em? Em xác định người nào đó sau khi nghe câu này của em sẽ không lập tức làm thịt em?"
Người nào đó tất nhiên là ám chỉ Tổng giám đốc Mộ thị Hoắc Cảnh Sâm hiện tại.
Tính cách Hoắc Cảnh Sâm, đương nhiên là, trước mặt phụ nữ, con trai là gì đâu, hơn nữa đứa con trai này còn do người phụ nữ của mình sinh ra!
Bạn nhỏ Tây Hàn ngồi bên cạnh rất không nể nang châm chọc, nhưng câu nói vừa rồi của Hoắc Thần Viễn cậu hoàn toàn đồng ý, người dám động đến mẹ cậu đều phải trả giá thật lớn, mặc kệ hiện tại Hoắc Cảnh Sâm dự định làm gì, nhưng phần của cậu thì phải do cậu tự tay làm.
Hoắc Thần Viễn vừa lấy tay chống đầu vừa gõ ngón tay liên tục lên đầu, coi thường lời nói khó chịu của Tây Hàn, khóe môi cong lên, tạo thành một nụ cười tà ác:
"Anh trai. . . . . ."
Xưng hô này của Hoắc Thần Viễn, âm thanh mềm mại, đôi tay bám lấy cánh tay Tây Hàn, mang ý lấy lòng, được rồi, nếu như bỏ qua nụ cười tà ác ở khóe môi cậu, đây thật sự là một hình ảnh tình cảm anh em.
Bạn nhỏ Tây Hàn lập tức không bình tĩnh nổi, sống lưng run lên, khóe miệng run rẩy, mẹ nó, tên nhóc này mỗi lần gọi cậu như vậy thì tuyệt đối không có chuyện tốt, ví như việc phá hủy phòng bếp trong phòng trọ nhỏ lần trước.
Giây kế tiếp Tây Hàn run run thu lại cánh tay của mình, rồi sau đó nhanh chóng cách xa Hoắc Thần Viễn một mét, vô cùng khinh thường nhìn Hoắc Thần Viễn sau đó nói:
"Em muốn làm gì cứ nói thẳng, mỗi một lần như em gọi như vậy anh đều cảm thấy cuộc sống vô vọng."
Tiếng nói vừa ngừng, khóe miệng Hoắc Thần Viễn lập tức xuất hiện vẻ đắc ý, nụ cười gian trá, đưa tay che miệng, sợ cười quá lớn sẽ làm ầm ĩ khiến Niệm Thần đang nằm trên giường tỉnh dậy, bả vai nhỏ bé run rẩy mãnh liệt:
"Hay là chúng ta cùng nhau hành động?"
Là một câu nghi vấn, nhưng lúc Hoắc Thần Viễn nói ra khỏi miệng thì đã đổi sang ý khẳng định, mười phần chắc chắn Tây Hàn sẽ đồng ý hợp tác với cậu.
"Nhất định sẽ chỉnh DK cho bọn họ hối hận vì đã làm người kiếp này."
Bản lĩnh đùa dai của Hoắc Thần Viễn thực sự người bình thường không thể chịu nổi, đối với những việc này Tây Hàn coi như đã biết một chút, ví dụ như khi mất hứng thú thì tên nhóc này sẽ lập tức thiêu cháy trụ sở của bạn, mà một lần có người đàn ông nào đó đắc tội với nó, hơn nữa người này còn là Thiên Vương của làng giải trí, ngày thứ hai nó khiến cả thế giới biết người kia bị bệnh AIDS, không còn sống được lâu nữa.
Dĩ nhiên những thứ này đều do Tây Hàn nghe đồn vậy, thực sự thì đã xảy ra việc làm cậu mất bình tĩnh đến mức muốn giết chết tên nhóc, là vào mấy ngày trước.
Lúc đó cậu còn chìm đắm trong suy nghĩ làm thế nào để khôi phục lại toàn bộ dữ liệu trong máy tính Tư Nhiên trước đây cậu đã hủy, người em trai này lại vô cùng dũng cảm nói với mọi người trong “Mạn” một tin tức rằng, hổ phụ vô khuyển tử (ý ám chỉ cha tài giỏi thì con cũng không kém cỏi).
Chuyện này còn liên quan đến lần đầu hai anh em gặp nhau, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn thông minh tất nhiên cũng phát hiện Hách Liên Thần người giấu giếm tin tức, vì vậy, ngày thứ hai, người của “Mạn” trên toàn thế giới đều nhận được một tài liệu giấu tên, trong tài liệu thậm chí một ngày Hách Liên Thần đi WC mấy lần cũng có.
Tây Hàn liền nhớ lại bộ dạng đau khổ ** của Hách Liên Thần lúc cùng cậu nói về chuyện này, lúc ấy Tây Hàn quả thật nghi ngờ, nếu như Hách Liên Thần trẻ lại mấy tuổi có phải sẽ ngồi xổm trên đường mà khóc không.
Cho nên sau khi Hoắc Thần Viễn phá hủy phòng bếp trong phòng trọ nhỏ của Tây Hàn thì trong cuộc điện thoại sau đó khi nhìn thấy Hoắc Thần Viễn thì Hách Liên Thần trong nháy mắt phát điên.
Những những người kia phải trả giá, nhưng bị Hoắc Thần Viễn chỉnh thì thật sự vô cùng thảm.
Trong nháy mắt bạn nhỏ Tây Hàn vốn đang phẫn hận người đó đột nhiên cảm thấy thương hai, được rồi, chuyện này dường như không cần cậu ra tay, đứng ở một bên thỉnh thoảng quan sát là tốt rồi.
Tây Hàn im lặng triệt để, bất chợt cậu cảm thấy, tư tưởng cậu càng ngày càng không theo kịp bước chân Hoắc Thần Viễn, chẳng lẽ cậu đã già.
"Anh trai, nói thật, mặc kệ này sau chuyện gì xảy ra, nhất định đừng nói cho ba biết là em làm."
Lần trước cậu đã đồng ý với Hoắc Cảnh Sâm sẽ sống giống như người bình thường một chút, hơn nữa sau khi cậu tỉnh lại Hoắc Cảnh Sâm đã cảnh cáo cậu đang dưỡng bệnh thì không được quan tâm đến mọi chuyện bên ngoài, bằng không đợi đến mười ngày sau ba sẽ lập tức hầm BOA thành canh để uống.
". . . . . ."
Tây Hàn im lặng, dù cậu không nói, Hoắc Cảnh Sâm cũng không phải ngu ngốc đâu, những chuyện mà Hoắc Thần Viễn làm ra, nếu ai không nhìn ra là do Hoắc Thần Viễn làm thì chỉ có thể rơi vào khả năng sau.
Do tận mắt nhìn thấy những trò đùa dai này cho nên đã bị mù mắt rồi. . . . . .
Trời mới biết thỉnh thoảng bạn nhỏ Tây Hàn thật sự xúc động đến mức muốn cầm cái chày cán bột mà gõ lên đầu Hoắc Thần Viễn mấy cái, rồi sau đó hét vào mặt tên nhóc này:
"Em thật sự không hề cùng tổ tiên với anh!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...