Chương 79: Đối chất
Trời mưa vẫn rất lớn, dọc đường đi Tống Ngọc San ngồi ở phía sau nhìn, trầm ngâm, nghiêm mặt không nói lời nào, đến nỗi Tư Lập Hạ ở một bên cũng không dám nói lời nào. Kỳ thật, sự tình phát triển đến hiện tại, cô cũng cực kỳ bất ngờ. Cô ta coi Lập Hạ là bạn, ai sẽ nghĩ tới cô ta cư nhiên cùng cha cô có quan hệ, làm cho cô thật khó xử, càng thêm thất vọng đối với cha mình.
Lập Hạ biết sau khi về nhà chắc chắn sẽ có một trận bão tố, với tính cách của mẹ cô, không biết sẽ như thế nào. Vì thế, cô lén nhắn tin cho anh trai gấp. Ít nhất, tối thiểu mẹ cũng nghe theo lời anh trai.
Xe vẫn chạy đến ga ra, vú Bảo đang ở ga ra chờ, Tống Ngọc San vừa nhìn thấy vú Bảo, một cơn tức giận không tìm lại đánh đến. Xuống xe, liền nói với vú Bảo: “Bà theo tôi xuống dưới, tôi có lời muốn hỏi bà.”
Vú Bảo sợ hãi đi theo: “Vâng, thưa phu nhân!”.
Vừa đến phòng khách, Tống Ngọc San cầm khăn lau nước mưa trên tóc, trán: “Vú Bảo, bà nói xem, bà theo tôi bao lâu rồi?”
Vú Bảo bước nhanh đi theo sau Tống Ngọc San, cho đến khi bà chủ ngồi ở ghế dài, bà ta mới đứng trước mặt Tống Ngọc San nói: “Phu nhân, sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?”
“Đã phải hơn năm mươi năm, thưa phu nhân!”. Vú Bảo bị Tống Ngọc San hỏi cực kỳ bất an, đứng cúi đầu trước mặt Tống Ngọc San, cả ánh mắt bà ta cũng không dám nhìn.
“Đúng vậy, đã năm mươi sáu năm. Bà nói thử xem năm mươi sáu năm qua tôi đối với bà như thế nào?” Tống Ngọc San lại hỏi tiếp.
“Phu nhân đối với tôi rất tốt, ân trọng như núi”. Vú Bảo bị Tống Ngọc San ép hỏi như vậy, mắt bà đều bức ra nước mắt.
“Bất luận là Tống gia cũng tốt, Tư gia cũng tốt, chúng tôi nuôi bà nhiều năm như vậy, thế mà bà lại nuôi dạy đứa con gái đến câu dẫn chồng tôi.” Tống Ngọc San sau khi nói lời này, lệ khí mãnh liệt, đôi mắt xếch kia như thể bắn lại đây, có thể đem người ta nuốt vào trong bụng.
Vú Bảo bùm một tiếng quỳ xuống, sợ tới mức tè ra quần: “Phu nhân, phu nhân, người có phải là đã hiểu lầm không, người là nói Đồng Đồng sao? Nó sao lại làm như vậy, nó sao có thể phải làm như vậy?”
“Hiểu lầm?” Tư Lập Hạ ngồi ở một bên cười lạnh, “Còn có thể hiểu lầm sao? Vú Bảo, vừa rồi tôi với mẹ tôi đến nhà đứa con gái tốt của bà, bà có biết bọn tôi bắt gặp cái gì không? Con gái của bà đang ở cùng với cha tôi, bị chúng tôi chính mắt bắt gặp còn nói là hiểu lầm?”
“Bà rốt cuộc còn muốn ầm ĩ tới khi nào?” Tư Thành Đống vốn trực tiếp lên lầu thay quần áo, đến lúc ông ta tắm rửa xong nhìn thấy Vú Bảo run rẩy quỳ ở phòng khách, Tống Ngọc San vẫn còn đang chất vấn, ông ta không có xuống lầu liền quát.
“Tôi ầm ĩ?” Tống Ngọc San cảm thấy buồn cười, “Tôi ầm ĩ cái gì? Ông làm ra loại chuyện này, còn không biết xấu hổ lại nói tôi sao? Năm đó là Nhan Nghiên, hiện tại lại là Vương Đồng, ông làm sao lại làm ra chuyện như vậy!”
Tư Thành Đống nóng mặt: “Chuyện của Nhan Nghiên đã qua lâu rồi, bà còn lấy ra nói nữa! Càng không cần phải nói đến, cùng Vương Đồng căn bản là không thể nào, bà không có bằng chứng, lại ở đây tra hỏi người!” Kỳ thật theo tính cách của Tư Thành Đống, hắn trước đến nay khinh thường, không giải thích cùng Tống Ngọc San. Phụ nữ đối với hắn mà nói, không có người này thì tìm người mới, càng non càng nghe lời. Nhưng là lúc này đây đối với Vương Đồng hắn lại nói bảo vệ cho cô ta.
“Không có bằng chứng?” Tống Ngọc San cười khanh khách, con ngươi sáng trở nên nghiêm khắc, “Như vậy còn gọi là không có bằng chứng sao? Ông đừng tưởng rằng vừa rồi tôi ở đó không có phát hiện, liền tin cái lý do thoái thác buồn cười của các người. Ông đường đường là một chủ tịch, đêm khuya đến nhà nhân viên nữ lấy văn kiện? Người ta còn làm cơm chiều ăn cùng ông?”
“Có tin hay không là tùy bà, nhưng Tống Ngọc San bà nghe đây, không được làm ầm ĩ. Nếu bà lại sử dụng những thủ đoạn trước kia, xem tôi cứu bà hay không. Bà nghĩ rằng Tư Thành Đống tôi hiện tại còn sợ nhìn đến sắc mặt của Tống gia sao?” Tư Thành Đống khó có cơ hội phát hỏa như vậy, sắc mặt của Tống Ngọc San quả thật kích thích hắn.
“Quả nhiên, Tư Thành Đống, ông hiện tại rốt cục hãnh diện. Cho nên, ông chơi đùa với phụ nữ cũng không cần kiêng nể Tống Ngọc San tôi nữa phải không? Cho dù ông không cần tôi, ông còn có con trai, con gái, ông cũng không kiêng dè bọn họ sao? Hôm nay ông bị con gái mình bắt gặp chuyện này, ông cũng không sao cả sao?” Giọng điệu Tư Thành Đống cứng rắn, giọng điệu của bà ta liền càng cứng rắn càng mạnh hơn.
“Con gái của tôi, trời biết có phải con gái của tôi không?” Tư Thành Đống hừ lạnh một tiếng nói.
“Ba, ba nói cái gì?” Sắc mặt Tư Lập Hạ trắng bệch, ngơ ngác nhìn cha mình, cô ta không hiểu nổi ý tứ của Tư Thành Đống.
“Tư Thành Đống, ông không biệt rõ ràng, ông có biết ông đang nói cái gì không?” Tống Ngọc San đột nhiên đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tư Thành Đống cũng ý thức được chính mình lỡ miệng, hắn vội đổi đề tài: “Tóm lại, chuyện này dừng ở đây, ai dám làm ầm ĩ nữa, cứ chờ xem.”
Đúng lúc cửa mở, Tư Kình Vũ cũng đến. Hắn nhận được tin nhắn của Lập Hạ không nghĩ trở về. Chuyện gia đình hắn không quan tâm cũng không muốn quản. Nhưng là trong tin nhắn Tư Lập Hạ nói rất nghiêm trọng, hắn cuối cùng vẫn là trở về. Hắn vừa vào cửa liền nghe cha hắn nói câu kia, mặt liền biến sắc.
“Đã nhiều năm như vậy, loại chuyện này có phải nên dừng lại một chút không.” Tư Kình Vũ bước một bước đi qua, Tư Lập Hạ còn ngây ngốc đứng, hắn ôm lấy em gái, phát hiện cả người cô ta đang run.
Tư Thành Đống nhìn đứa con, tức giận trên mặt cũng hơi hơi thu lại: “Nếu mẹ anh không ầm ĩ, thì cũng đã không có chuyện gì!”
“Mẹ, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mẹ còn không mệt mỏi sao?” Tư Kình Vũ nói với mẹ hắn: “Mẹ gả cho ông ta nhiều năm như vậy, mẹ cũng biết quá rõ ràng ông ta là hạng người gì! Hôm qua có Nhan Nghiên, hôm nay có Vương Đồng, cho dù không có cô gái này, thì cũng sẽ có nhiều cô gái khác. Ông ta vốn là như vậy, cho dù mẹ tìm cách quét sạch đám phụ nữ đó, còn có một đám phụ nữ khác hiện ra bên cạnh ông ta, vĩnh viễn không dứt.”
Tư Thành Đống bị con trai nói như vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Tống Ngọc San người cũng mềm nhũn ngồi trên ghế salon. Điều đứa con nói đúng là như vậy, người đàn ông của bà trời sinh đúng là như vậy, bà muốn diệt trừ phụ nữ bên cạnh ông ta, căn bản không có khả năng.
“Vú Bảo, bà đi xuống đi!” Tư Kình Vũ mắt nhìn Vú Bảo còn quỳ trên mặt đất nói: “Bà có thể nói cho Vương Đồng, ngày mai cô ta không cần phải đến Thao Thiết làm!”
Vú Bảo vừa nghe cũng choáng váng, đi quỳ đến bên chân Tư Kình Vũ: “Thiếu gia, thiếu gia, cậu tha cho Đồng Đồng đi! Nó, nó thật là bị oan uổng!”
“Có oan uổng hay không các người tự biết!” Tư Kình Vũ cười lạnh, chuyện cha hắn và Vương Đồng hắn đã sớm biết, chỉ là không nói phá gì thôi. “Vú Bảo, bà cũng không cần ở Tư gia làm việc, nhà Vương Đồng hẳn là còn phòng trống, các người có thể ở chung một nhà!”
“Phu nhân, phu nhân!” Vú Bảo vừa nghe quá sợ hãi, bà ta lại đi đến bên chân Tống Ngọc San, ôm chân Tống Ngọc San, “Phu nhân, bà cũng biết, tôi đã ở bệnh cạnh phục vụ bà từ nhỏ. Van cầu bà, không cần đuổi tôi đi, không cần đuổi tôi đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...