ch73: Câu dẫn
Sau khi Nhan Nghiên đưa Tử Hằng đến nhà trẻ xong mới đến Lãng Ức làm việc.
Tổng bộ của Lãng Ức cùng với “con ác thú” ở cùng một chỗ. Đương nhiên, ngày đầu tiên đi làm Nhan Nghiên đã bị Tư Kình Vũ gọi vào phòng của hắn. Đến tầng 31, thư kí của hắn chặn ngoài cửa. Nói tổng tài cùng giám đốc các bộ phận đang họp, mời cô chờ ở bên ngoài.
Mà cô phải chờ ở bên ngoài 1 tiếng, Nhan Nghiên biết rõ là Tư Kình Vũ cố ý. Cô ngồi đó một lát rồi vào nhà vệ sinh. Từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy mấy giám đốc từ trong văn phòng của Tư Kình Vũ đi ra đang lén lút thì thầm.
“Hôm nay, tổng tài bị làm sao vậy? Hôm nay nói chuyện về vấn đề đã thảo luận, hơn nữa đã có kết quả rồi không phải sao? Vì sao tổng tài lại muốn chúng ta lặp lại một…mà … bao nhiêu lần nữa đây?
“Không phải bình thường con mắt tổng tài rõ ràng lắm hay sao? Thôi đừng nói nữa đây là tầng 31.” Một người khác kéo và thang máy.
Nhan Nghiên lạnh lùng cười, rồi tiến đến văn phòng tổng tài, thư kí đi tới nói: “Cô Nhan, tổng tài mời cô vào.”
Nhan Nghiên đẩy cửa vào, cửa sổ của văn phòng bị một bức rèm che kín mít, trong phòng cũng không bật đèn, tất cả đều u ám đầy áp lực. Nhưng mà thực ra thì Nhan Nghiên không bị ảnh hưởng, mà hắn đang đứng trước bàn làm việc, cô dùng giọng nói cực ngọt hỏi:
“Tư tổng, anh tìm tôi có việc gì phân phó sao?”
Mặt Tư Kình Vũ giấu trong bóng tối, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám sâu thẳm trông rất đáng sợ. Trong tay hắn cầm một cái bút, khóe miệng nhếch lên cười nhàn nhạt: “Nhan Nghiên, cô đã thay đổi hoàn toàn rồi!”
Nhan Nghiên bật cười: “Không phải đã 6 năm trôi qua rồi sao? Chẳng lẽ Tư tổng hy vọng một cô gái vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 18 hay sao?”
“Tôi chỉ thấy rất ngạc nhiên, năm đó sao cô có thể mua chuộc Trình Chỉ Ngang. Cho dù cô mua chuộc được hắn, thì sau đó làm sao cô có thể ra sân bay, mưa to như vậy, một đôi mắt mù, cô ngồi xe ai? Rồi nữa, cô tới nước Mỹ, không có người quen, cô làm sao có thể sống sót?”
Lúc đó Tư Kình Vũ đã nghĩ tới vấn đề này, thậm chí mỗi khi nghĩ đến cô sống ở Mỹ có chuyện gì, thì hắn cảm thấy từng cơn đau đớn. Trong đầu còn có ý định muốn đi tìm cô, nhưng sau lại nghe thấy thân thể Văn Vi không được khỏe, công ty quá nhiều việc, hắn liền buông xuôi. Một khi Nhan Nghiên đã có lá gan bỏ trốn, cô sẽ phải gánh vác hậu quả. Nhưng hôm qua chứng kiến cô xinh đẹp như vậy ở trước mặt hắn, nói thật, ở trong lòng hắn cảm thấy chua xót.
“Thì ra tổng tài cũng quan tâm tới tôi, thật sự khiến tôi cảm thấy vinh hạnh quá!” Nhan Nghiên cười cười, cô di chuyển tay sang bên người hắn, thiếu chút nữa là cắm móng tay vào hắn.
Tư Kình Vũ thấy tay cô di chuyển tới, hắn không quên cảm giác chính mình nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Lại vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô, khóe miệng đang cười, cô rõ ràng đang cố ý câu dẫn dụ hoặc hắn. “Nhan Nghiên, cô trở về, rốt cuộc là vì cái gì? Báo thù hay sao? Tôi nói cho cô biết cho dù cô hợp tác với Vệ Tề Hàn cũng không thể làm được.”
“Tư tổng, anh thật sự làm tôi đau lòng đấy.” Thân mình Nhan Nghiên chuyển qua một bên bàn làm việc, thân hình mềm mại tiến gần hắn một chút, “Tôi là vì bác Tư mà trở về, vì Lãnh Ức mà làm việc!”
“Cô nghĩ răng tôi sẽ tin cô hay sao?” Ánh mắt của cô tràn ngập khiêu khích, từ lúc cô xuất hiện cho tới bây giờ, ánh mắt của cô cũng nói cho hắn biết, cô có ý đồ xấu. “Nếu cô còn dám thông đồng với ba tôi, tôi sẽ khiến cô không còn chỗ mà đi.”
“Tư thiếu, thật biết cách uy hiếp.” Cả thân mình Nhan Nghiên đã dán sát vào hắn, thân hình mềm mại lướt qua đùi hắn, rồi tới đôi tay trơn nõn, hơi thở vào mặt hắn, “Ai nói lúc này đây, tôi vì bác Tư, chẳng lẽ anh không nghĩ tới, tôi có thể là vì anh hay sao?”
Thân thể của cô rất mềm, mông mềm mại dính trên đùi hắn, nóng cháy và mê hoặc, hơi thở của cô thơm mát và mê người. Nhìn gần mới phát hiện cô chỉ có trang điểm nhạt,lông mi dài, đôi mắt màu xanh, còn có thể thấy hình ảnh của mình trong mắt cô. Tư Kình Vũ biết mình nên đẩy cô ra, nhưng mà tay hắn không thể khống chế được xoa thắt lưng cô, khóe miệng cũng lộ ra ý cười: “Cô nghĩ xem, cô sẽ thành công hay sao?”
“Tôi đương nhiên là không thành rồi!” Mắt Nhan Nghiên nhìn theo đường cong bên người hắn, rồi chuyển sang cạnh môi hắn, “ai bảo Tư tổng chán ghét tôi như vậy?” Kỳ thật tôi cũng không rõ, nắm đó chính tôi là một cô gái bị trượt chân, tôi đã phải trả giá thê thảm rồi, vì sao đến bây giờ tổng tài còn hận tôi?”
“Cô gái trượt chân!” Nghe xong câu này Tư Kình Vũ cảm thấy buồn cười, “Theo tôi thấy, năm đó cô gái trượt chân rất hưởng thụ không phải sao?”
“Nếu là tôi hưởng thụ, thì tôi không cần phải đáp ứng anh hiến giác mặc cho Văn Vi, còn phải vất vả xuất ngoại sao?” Mắt Nhan Nghiên khẽ mở ra, cô tô mắt màu hồng phấn, nhìn qua rất mê người.
Đôi mắt Tư Kình Vũ ảm đạm, hận không thể cắn một ngụm, đương nhiên hắn không đẩy cô ra dù biết cô đang câu dẫn. “Bây giờ, ánh mắt của cô nhìn rất được!’ Hắn nói với cô, ánh mắt vẫn đang dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, “Cô rất may mắn, người cho cô giác mặc cũng có một đôi mắt rất xinh đẹp.”
“Đó là một cô gái 20 tuổi, không may vì gặp phải tai nạn.” Lúc cô đồng ý phẫu thuật cũng vừa tròn 20 tuổi. Nhan Nghiên che dấu đau lòng, nửa thân người trên dán sát hắn.
“Anh nói rất đúng, tôi rất may mắn, ông trời còn biết được tôi còn có nhiều việc cần phải làm nên cho tôi một đôi mắt xinh đẹp.”
“Phải không?” Cô mặc một cái áo sơ mi màu trắng, cọ xát mọt lúc một nút thắt ở giữa mở ra, bên trong áo lót màu trắng ngà. Độ cong xinh đẹp gợi cảm, nhẹ nhàng mở rất hấp dẫn, cho dù dưới bóng tối lờ mờ, cũng đập vào trong mắt hắn. “Cô đã hồi phục thị lực, vì sao bây giờ mới trở về?”
“Tư thiếu giống như đang giận tôi?” Thanh âm Nhan Nghiên nhẹ nhàng, tựa hồ như đang có chút ủy khuất, “tôi cũng muốn trở về, nhưng mà bản thân chưa chuẩn bị tốt, làm sao dám xuất hiện dễ dàng trước mặt Tư thiếu?” Nói xong, cô dùng cảnh xuân lộ ra của mình, làm hắn tập trung chú ý, cái nút thắt mở ra “ba” một tiếng cả phong cảnh lộ ra trước mắt hắn.
Hô hấp của Tư Kình Vũ càng trở nên nóng cháy, tiếp đó là gian phúc của hắn phản ứng nóng lên. Chẳng lẽ hắn bị cấm dục quá lâu, nữ nhân này mới hướng tới hắn đã có phản ứng, thậm chí tay cô còn để trên ngực hắn, từng tấc một nới lỏng cà vạt của hắn ra, mắt của cô chuyển lên người hắn: “Tư tổng, hôm nay tôi có thể thành công câu dẫn anh đến đâu?”
Cặp mông mềm mại cảm nhận được hạ thân hắn có phản ứng, chân của cô lại di chuyển qua lại, ma sát tinh tế, đôi mắt màu làm gắt gao dừng trên người hắn.
“Đúng vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên!” Thanh âm của Tư Kình Vũ khàn khàn đi không ít, nhưng mà hắn cũng không chú ý tới,hắn đem áo sơ mi của cô kéo lên, tay không chút khách khí đi vào. “Nhan Nghiên vài năm không gặp, cô không còn giống ngày xưa nữa! Hay là, căn bản đến bay giờ mới lộ ra bản chất!”
“Chẳng lẽ điều này quan trọng hay sao?” Nhan Nghiên bị hắn sờ nắn khiến làn da trở nên mẫn cảm, lúc tay hắn đặt giữa hai chân cô, thiếu chút nữa cô đã cứng lại rồi, nhưng mà cô nhịn xuống, hôm nay cô mặc quần tất hắn không thể dễ dàng được. Nhưng mà khi tay hắn di chuyển đến đó, cô khó có thể khắc chế được run lên, miệng nói run run, “Tư tổng, anh quá nóng vội hay sao!”
Tư Kình Vũ rất hài lòng với phản ứng của cô, cô muốn chơi, hắn có thể bồi cô cùng chơi. Tay hắn chỉ cách một lớp tất vuốt ve giữa hai chân cô, tay kia xoa nắn một bên ngực nói: “Hình như, người vội là cô!”
“Đáng ghét!” Một tay Nhan Nghiên đẩy hắn ra, tựa vào cạnh bàn, nhưng không để ý áo váy của mình bị hất lên, “Tư thiếu, cái gì cũng bị anh nhìn được! Chẳng qua, anh sẽ không để tôi lần đầu đã thắng sao! Như vậy thật không có tính khiêu chiến a!”
Tư Kình Vũ bị cô đẩy ra, khi hắn vừa nhấc mắt, nhìn thấy nội y bên trong của Nhan Nghiên, váy bị đẩy lên lộ ra cặp đùi thon dài gợi cảm, tay hắn hướng tới cầm lấy tay sau đó hướng lên trên , khóe miệng cười cười mở ra câu: “Trong lòng cô không phải nói thương tôi sao? Bây giờ để cho Kình Vũ ca ca an ủi cô cho tốt.”
Lần này thân hình Nhan Nghiên run lên, xưng hô lạ lẫm rất đáng sợ, đó là xưng hô của cô khi còn nhỏ, sau này mỗi khi nghĩ tới cũng thấy mình thật ngây ngốc khờ dại. Cô lập bước tới ngồi trên người Kình Vũ, tay ôm lấy cổ hắn: “Đáng ghét, Tư thiếu, quả nhiên anh giễu cợt tôi.”
Tư Kình Vũ không kiên nhẫn cùng cô chới mấy trò lạt mềm buộc chặt, câu dẫn này. Hăn hung hăng cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, như hổ báo cắn nuốt, đầu lưỡi dài xâm nhậm vào miệng cô. Nha đầu có cái miệng nhỏ nhắn kia và cô vừa nói những lời này giống nhau có lực hấp dẫn, hương vị ngọt ngào mềm mại, nhè nhẹ, khiến hắn hận không thể nuốt vào bụng được.
Nhan Nghiên có chút bối rối, cô không thể để mình lộ ra chút lo lắng nào, cô vươn đầu lưỡi vào trong miệng hắn, học hắn động tác quấn quanh. Nhưng mà hắn hôn quá nóng, nhiệt khuếch tán qua nhanh đến tận đầu chi khiến đầu cô cũng hôn mê, cuối cùng chỉ còn lại bản năng theo sự dẫn dắt của hắn.
Tư Kình Vũ bị biểu hiện non nớt của cô kích thích đến điên cuồng, một tay cới áo sơ mi của cô, một tay hung hăng ôm chặt cô.
Nhan Nghiên rất tỉnh táo, cô phải cẩn thận, nếu không hôm nay cô sẽ là người thua trước. Nhưng tới bước này rồi cô phải theo hắn cởi bỏ áo sơ mi.
Đột nhiên “ba” một tiếng, cánh cửa mở ra, cô nghe được một giọng nữ: “Kĩnh Vũ, anh đã khỏe chưa? Không phải đã hẹn nhau cùng ăn cơm sao? Anh đã xong việc chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...