Đây thực sự là một lễ đính hôn xa hoa và long trọng. Chính là tiệc đính hôn của Tân tổng tài vừa mới nhậm chức của tập đoàn Thao Thiết cùng nghiên cứu viên của viện nghiên cứu khoa học an toàn thực phẩm Văn Vi.
Tư gia vốn định lễ đính hôn lần này chỉ là cuộc gặp mặt nhỏ của gia đình, thế nhưng tập đoàn Thao Thiết mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng, không chỉ đứng dẫn đầu cả nước trong ngành sản xuất thực phẩm, thậm chí chen chân vào ngành địa ốc bất động sản, thời trang đều phát triển rất mạnh, chiếm định mức quan trọng trong thị trường.
Đồng nghiệp và lãnh đạo của Tống Ngọc San ở bộ ngoại giao cũng phải mời, bởi vậy lễ đính hôn lần này có đến hai trăm người đến dự tiệc. Đại tiệc được cử hành ở hội trường của Tư Ngọc Sơn Trang. Hễ là người có được thiệp mời không phải giàu có thì là chức cao quyền quý. Hội trường bố trí hoa lệ mà không kém phần trang trọng chính là ý tứ của nữ chủ nhân buổi tiệc. Hội trường được bài trí, lấy màu trắng làm chủ đạo, trong sáng mà cao quý.
Trong phòng nghỉ bên cạnh hội trường lúc này không phải là nữ chính cùng Tư Kình Vũ bên trong chuẩn bị, thận trọng mà nghe lại là tiếng thở dốc của một nam một nữ, thối nát mà phóng đãng.
“Chủ tịch, phu nhân còn ở bên ngoài. Hơn nữa, hơn nữa tổng tài cùng Văn Vi có thể tiến vào bất cứ lúc nào”. Giọng nữ cật lực kiềm chế suy nghĩ muốn rên rỉ, nhưng vẫn để lộ ra vẻ vui sướng, thở gấp.
“Không phải đã nói với cháu sao?” Người đàn ông một phen bắt lấy ngực của cô gái, “Lúc chỉ có hai chúng ta, phải gọi là bác.”
Cô ta không nhịn được ý nghĩ muốn trợn trắng mắt, nhưng vẫn là phải chịu đựng ý nghĩ biến thái của người đàn ông kia. Chân của cô ta ôm lấy thắt lưng nam nhân nói: “Đúng vậy, bác Tư, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta thật sự không nên như vậy.”
Ở trong này yêu đương vụng trộm không ai khác chính là Tư Thành Đống và Vương Đồng. Tư Thành Đống dường như mất hứng khi Vương Đồng cự tuyệt, cúi đầu cắn cắn ngực cô ả đến toát mồ hôi: “Tiểu dâm phụ, những nơi kích thích hơn thế này chúng ta đều đã chơi đùa, huống chi là nơi này. Kình Vũ với Văn Vi đang ở bên ngoài chào hỏi khách khứa không có thời gian vào đâu. Bác Tư đi Mỹ lâu như vậy, chẳng lẽ cháu không nhớ bác sao?” Hôm nay, Vương Đồng mặc bộ váy dạ hội màu xanh biếc, cổ chữ V khoét sâu, bởi vì lễ phục đặc biệt ôm sát nên ngay cả nội y cô ta cũng không có mặc, chỉ dùng miếng dán ngực. Nhưng cả hai miếng dán ngực đáng thương đã bị Tư Thành Đống xé ném xuống đất. Hạ thân Vương Đồng cũng chỉ mặc mỏng manh, Tư Thành Đống chỉ cần một động tác đã cởi bỏ, dây lưng rớt ra giữa hai chân, liền khởi sự.
“Cháu, cháu đương nhiên nhớ bác!” Vương Đồng đã muốn bị làm cho nói không ra lời, thoa thật dày phấn cũng không che được sắc mặt ửng hồng của cô ta, đôi mắt như say lờ đờ “Bác Tư.., ân!”
Tư Thành Đống bị phản ứng của cô ta làm cho càng thêm kích động, liền ra sức chuyển động. Sau khi sự tình kết thúc, Tư Thành Đống sửa sang lại y phục của ông ta xong, nhìn Vương Đồng mềm mại trên mặt đất nói: “Cháu cũng nên ra lại đi!”
Vương Đồng chỉ nói ra khí, mị hoặc ôn nhu cười: “Ân, buổi tối bác trở về sao?”
Tư Thành Đống nhéo nhéo người cô ta: “Tiểu dâm phụ, mới vừa rồi còn chưa thỏa mãn sao? Buổi tối bác Tư phải trở về!”
Vương Đồng sắc mặt khó nén thất vọng, lại vẫn gật gật đầu.
Tư Thành Đống vừa đi ra, sắc mặt Vương Đồng ngay lập tức biến đổi, vừa rồi trên mặt còn ửng hồng say mê trong nháy mắt không thấy nữa, cô ta mở ví cầm tay,lấy ra miếng dán ngực, sửa sang lại quần áo. May là thời điểm vừa rồi, cô ta vẫn để ý không làm cho quần áo nhăn nhó để tránh hiềm nghi. Trang điểm, sửa sang lại tóc chỉnh chu, cô ta mới mở cửa.
Đứng ở cửa chính là Trương Dự Hàng, gã đứng thẳng ở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn Vương Đồng.
Vương Đồng cũng không thèm để ý, cô ta thực tự tin trạng thái của mình hiện tại vô cùng tốt, thản nhiên cười cười: “Anh không phải nên đi theo chủ tịch ra ngoài, đi theo bên cạnh sao?”
Trương Dư Hàng càng ngày càng hận Vương Đồng loại này không chút để ý bộ dáng, nhưng cô gái trước mặt càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng thông minh, ở bên cạnh Tư Thành Đống lâu như vậy, anh ta vẫn không nắm bắt được cô.
Anh ta bắt lấy cánh tay Vương Đồng, giọng nói vẫn để lộ ra một tia vội vàng xao động: “Ngày như thế này, rốt cuộc đến khi nào mới có thể chấm dứt?”. Anh ta sắp không chịu nổi, bao nhiêu lần, anh ta ở bên ngoài canh chừng dùm, còn cô ta lại cùng Tư Thành Đống ở trong tận tình vui thích. Cô ta một lần lại một lần khiêu khích anh ta đến cực hạn, anh ta không thể xác nhận được khi nào thì chính mình sẽ bùng nổ.
Vương Đồng cũng không hoảng hốt khẩn trương, cô ta liếc nhìn trên hành lang không có ai, liền đặt bàn tay trắng noản tinh tế vuốt ve má Dự Hàng, kiểng mũi chân nói với anh ta: “Buổi tối hôm nay đên chỗ em, em ở nhà chờ anh!”. Nói xong, ngón tay trượt nhẹ qua cánh môi, như là thay thế nụ hôn của cô ta. Sau đó, tao nhã hướng hội trường đi đến.
Khi Vương Đồng đến hội trường, vũ hội đã muốn bắt đầu rồi, Tư Kình Vũ cùng Văn Vi khai vũ. Vương Đồng đứng ở một góc khuất, nhìn dưới ánh sáng đèn huỳnh quang kia chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Tư Kình Vũ hôm nay mặc một bộ tây phục màu trắng, tôn thêm vóc dáng thon dài, khí khái bức người. Còn Văn Vi, hôm nay mặc một bộ sườn xám đỏ, kiểu tóc thục nữ, nhìn là thấy đoan trang. Tuy rằng, cô ta hóa trang thật dày vẫn không giấu được khóe mắt đã có nếp nhăn.
Vương Đồng vẫn không lý giải được, vì cái gì Tư Kình Vũ không phải Văn Vi là không được, nhưng lại nhiều năm như vậy. Văn Vi này vừa không được xinh đẹp, lại vừa già. Cô ta đứng cạnh bên Kình Vũ tuyệt đối không xứng. Thậm chí, người không biết còn tưởng cô ta là chị của Kình Vũ.
Thật sự là, Tư Kình Vũ nếu so với Văn Vi lớn hơn 2 tuổi.
“Đồng Đồng, con vừa rồi đi đâu vậy?” Vú Bảo từ xa nhìn thấy con gái, sốt ruột nói một phen: “ Vừa rồi phu nhân vẫn luôn tìm con, có thể bà ta vẫn hoài nghi con là tình nhân bên người lão gia!”
Vương Đồng lạnh lùng cười: “Kia thì thế nào? Hiện tại bà ta đã không còn là Tống Ngọc San năm đó, hết thảy đều phải tùy bà ta hô mưa gọi gió!”
Hai năm trước, anh trai của Tống Ngọc San bị điều tra ra, là vụ án tham ô lớn nhất kinh đô, Tống Ngọc Huân bị quy án, Tống Quốc Hải bệnh tim tái phát không bao lâu mà chết, Tống Ngọc San cũng bị mời điều tra. Sau lại nhờ Tư Thành Đống tìm thế lực thật lớn cứu Tống Ngọc San ra, còn có thể làm cho bà ta nhậm chức ở bộ ngoại giao như trước. Chỉ là Tống Ngọc Sann từ nay về sau, không ngẩng đầu nhìn người nổi nữa rồi. Tống Ngọc San cũng kiên cường, chuyện trong nhà lớn như vậy, bà ta vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, bất kể lời đồn đại kiên trì ở bộ ngoại giao. Lúc đầu bị cô lập, hiện tại lại lần nữa đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Mặc dù là như vậy, Tống Ngọc San hiện tại đã không thể giống như trước chuyên quyền độc đoán, muốn làm gì thì làm.
“Con vẫn nên cẩn thận một chút mà!”. Vú Bảo lo lắng nhìn con gái, từ sau khi con gái dọn ra ngoài, cô ta giống như ngựa hoang được cởi cương, ai cũng không quản được cô ta.
Lúc này, hội trường đột nhiên xôn xao một trận, Vương Đồng theo lực chú ý của mọi người nhìn lại trước cửa. Một người phụ nữ dắt tay một cậu bé đi vào hội trường. Bởi vì quá xa, cô ta không thể nhìn rõ mặt người phụ nữ. Chỉ thấy cô mặc lễ phục màu trắng trễ ngực, gọn gàng xinh đẹp đi tới.
Kỳ thực Vương Đồng nhận ra đó là Nhan Nghiên.
“Tiểu Nghiên, những người này thật kỳ quái, đều nhìn chúng ta để làm chi!”. Nắm tay Nhan Nghiên, Tử Hằng mặc bộ âu phục nhỏ, trên mặt mang nét nghi hoặc, hai tròng mắt chứ một tia giảo hoạt nhìn mẹ.
“Bởi vì Tử Hằng bộ dáng rất tuấn tú a!” Nhan Nghiên xoa bóp mặt đứa con nói. Tử Hằng thực sự là điều ngoài ý muốn của cô. Năm đó, cô theo Vệ Tề Hàn tới Mỹ, trước hết chính là trị liệu hai mắt của mình. Lại thật không ngờ, tới bệnh viện chưa đợi được có người quyên giác mạc lại phát hiện đứa nhỏ.
Ngay lúc đó, Nhan Nghiên quả thật luống cuống, cô lẻ loi một mình, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có khả năng chăm sóc một đứa bé. Thế nhưng, ở Mỹ cũng không khuyến khích phá thai. Càng không cần phải nói, chỉ cần nghĩ tới trong bụng cô là một sinh mệnh bé nhỏ, là thân nhân duy nhất của cô, tâm cô liền mềm nhũn. Vệ Tề Hàn không đồng ý Nhan Nghiên sinh đứa bé, cô vẫn kiên trì. Vì thế, hơn một năm trong bóng đêm sau khi sinh hạ Tử Hằng, cô mới nghe Vệ Tề Hàn đi làm giải phẫu.
Tử Hằng mếu máo, sau đó nói với mẹ: “Tiểu Nghiên, ông lão xấu xa đến đây!”
Nhan Nghiên lúc này mới đem lực chú ý trên người đứa con dời đi, mà lúc này, Tư Thành Đống đúng thật đang hướng chính cô đi tới. Nhan Nghiên cũng nở nụ cười tươi tắn, dắt đứa bé xinh đẹp đi tới trước.
“Nhan Nghiên, cuối cùng cháu cũng tới, Bác còn tưởng cháu sẽ không đến đây!” Tư Thành Đống từ khi phát hiện Nhan Nghiên xuất hiện, ánh mắt vẫn không rời khỏi người cô. Nhan Nghiên mặc lễ phục màu trắng trễ ngực, trang điểm hết sức tinh tế động lòng người, khuôn ngực tròn trịa hơi lộ ra, trên chiếc cổ trắng nõn là một chiếc vòng trân châu sáng. Tóc dài hơi xoăn buống xuống, trên tai nhỏ nhắn là một đôi trân châu cùng màu. Mắt cô sáng hơn không phải là ngũ quan xinh xắn, mà là một đôi mắt màu thủy lam trong suốt, linh động, còn có ma lực, nhìn vào không thể nào thoát ra được.
“Mới vừa xuống máy bay, còn phải thay quần áo, cho nên chậm!” Nhan Nghiên không một chút ngại trước ánh mắt Tư Thành Đống nhìn cô, trên mặt còn có ý cười.
Tư Thành Đóng tâm thần rung động, muốn đi qua ôm lấy thắt lưng Nhan Nghiên, thực hiện cách thức xã giao của Mỹ. Đột nhiên một đứa nhóc xen vào giữa họ: “Ông Tư, rất lâu không gặp! Ông cũng Tiểu Nghiên chào hỏi lại quên mất cháu nha.”
Tư Thành Đống khẽ nhíu mày, quên rằng bên người Nhan Nghiên còn có một thằng nhóc ranh mãnh đáng ghét. Ông ta khom người, sờ đầu Tử Hằng nói: “Tử Hằng, đã lâu không gặp!”
Nhan Tử Hằng hơi hơi nghiêng người, tránh tay của Tư Thành Đống. Hơn nữa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, như là phát hiện được đại lục mới lạ, chỉ vào mặt ông ta nói: “Ông Tư, mới bao lâu không gặp, trên mặt ông nếp nhăn lại nhiều hơn nha. Ông thật sự càng ngày càng giống ông già nga!”
Tư Thành Đống biểu tình cứng ngắc, còn Nhan Nghiên lôi kéo đứa con, trùng mắt liếc đứa nhỏ một cái: “Tiểu Hằng, không được nói hưu nói vượn.”
Hắn mới không có nói quàng mà. Nhan Tử Hằng nghiêng đầu xem lại có mấy người đi tới, mà lực chú ý của mọi người trong hội trường đều ở trên người bọn họ. Những người này thực kỳ quái, bọn hắn không phải khỉ trong vườn bách thú mà lại nhìn xem bọn hắn chằm chằm a.
Tư Kình Vũ theo Nhan Nghiên vừa xuất hiện, hắn liền nhìn thấy cô. Ban đầu hắn còn tưởng mình nhìn lầm rồi, người đàn bà kia đối với hắn là một kí ức xa vời, hắn hiện tại không có đặc biệt vui khi gặp lại. Càng không cần phái nói, cô ấy hiện tại lại xuất hiện trong lễ đính hôn của hắn.
“A, chú, chú sao lại có bộ dạng giống cháu a!” Thân hình nhỏ nhắn của Tử Hằng không biết từ lúc nào đi đến trước mặt Kình Vũ, ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn thật kỹ đánh giá Kình Vũ. “Tiểu Nghiên, mẹ mau đến xem, ở đây có một chú rất giống con!”
Tư Kình Vũ nổi lên một tia hờn giận, đây rốt cuộc là tình huống nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...