Nhan Nghiên bị ném vào một căn phòng nhỏ tối đen, đây là một phòng
nhỏ chứa đồ trên tầng ba, bên trong chính là một ít các loại vật dụng
gia đình cũ. Nhan Nghiên bị đẩy mạnh vào trong, liền lui vào trong góc
phòng, hoảng sợ nhìn Tống Ngọc San. “Bác Tống, cháu, cháu không phải cố
ý, không phải cố ý hại Lập Hạ bị thương đâu!”
Ánh sáng tỏa ra từ đằng sau lưng Tống Ngọc San, bà ta đi trên giày
cao gót bảy phân, từ trên cao nhìn xuống cô: “Nhan Nghiên, mày cần phải
hiểu rõ mày có địa vị gì ở cái nhà này! Mày ăn nhờ ở đậu mà còn không
biết an phận thủ thường, gây ra nhiều chuyện như vậy. Tao quả nhiên
không nhìn lầm mày, mày còn nhỏ tuổi như vậy mà đã thủ đoạn ngấm tận
xương tủy. Chỉ có điều, thủ đoạn của mày cũng không dùng được đối với
tao, hôm nay tao sẽ dạy bảo mày một chút, xem mày sau này mày còn có dám xằng bậy như vậy nữa không?”
Nhan Nghiên bị giọng nói the thé của bà ta làm rét run, cô không quên năm đó mẹ cô là lăn xuống từ cầu thang như thế nào, cô rất hiểu rõ,
người đàn bà trước mắt này đáng sợ đến nhường nào. Cô có giải thích cũng vô ích, bởi vì Tống Ngọc San ghét cô, cô làm con gái cưng của bà ta bị
thương, làm sao bà ta có thể bỏ qua cho cô.
“Tối nay, mày tốt nhất ở lại chỗ này cho tao. Tốt nhất là mày hãy phù hộ Lập Hạ không có chuyện gì, bằng không mày sẽ phải chịu khổ đó.” Tống Ngọc San uy hiếp xong, lo lắng cho con gái đang bị thương, vì vậy đóng
cửa lại đi ra ngoài.
Nhan Nghiên lùi bước lại, trong phòng giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay, xung quanh yên tĩnh đến nỗi ngay cả hơi thở của cô cũng
nghe thấy rõ mồn một. Không khí xung quanh như là một chiếc lưới thật
lớn bao lấy cô, cô sợ hãi bắt đầu gào to: “Mẹ, mẹ! Mẹ ở đâu vậy? Mẹ ở
đâu?”
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa to rào rào, từng tiếng sét đánh vang
lên, như thể muốn bổ hết trái tim của người ta ra. Trong đầu cô hiện lên cảnh mẹ cô lăn xuống cầu thang đêm đó. Trán mẹ đều là máu, hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất.
Cô bò tới bên cạnh mẹ mình, nắm tay bà: “Mẹ, mẹ không được chết, không được chết, Nghiên Nghiên ở đây!”
Đường Tuệ Hà yếu ớt mở mắt ra, thấy thân thể nhỏ gầy của con gái, bà
tìm kiếm bóng dáng của Tư Thành Đống. Tư Thành Đống nửa quỳ ở bên người
bà: “Tuệ Hà, anh ở đây! Vú Bảo, gọi xe cứu thương!”
“Anh Thành Đống, xin nhớ kỹ, nhớ kỹ điều anh đáp ứng em. Phải chăm sóc Nhan Nghiên, chăm sóc Nhan Nghiên, đừng để nó trở thành đứa trẻ mồ côi!” Đường Tuệ Hà nắm lấy tay Tư Thành Đống, dùng hơi thở cuối cùng cầu xin.
“Em yên tâm, anh đáp ứng em, sẽ chăm sóc Nhan Nghiên.” Trong lòng Tư Thành Đống tràn đầy thương tiếc và yêu thương đối với bà. Giờ khắc này, nhìn người phụ nữ mà chính mình từ nhỏ yêu mến, thành như thế này trước mặt mình, đau lòng mà chảy nước mắt.
Tống Ngọc San bước từng bước đi tới, thấy một màn như vậy, trái lại trên mặt không có chút biểu cảm gì, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ nằm trên mặt đất.
Đường Tuệ Hà cũng thấy được Tống Ngọc San đến gần, cặp mắt xếch kia rơi thẳng xuống trên thân thể bà. Bà nắm lấy tay con gái: “Nhan Nghiên, đáp ứng mẹ, con phải sống thật tốt. Cho dù phát sinh chuyện gì, cũng phải học nhẫn nhịn, phải kiên cường sống sót.”
“Mẹ, mẹ!” Nhan Nghiên ghé vào bên người mẹ, bật khóc nức nở, một chữ cũng không nói nên lời.
“Đáp ứng mẹ, Nhan Nghiên, đáp ứng mẹ. Con phải sống thật tốt, phải nhẫn, phải kiên cường!”
Đường Tuệ Hà vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, bà lại nhìn Tống Ngọc San lần nữa, hiện giờ bà đã không thể chắc chắn giao phó con gái cho cái nhà này là đúng hay sai. Nhưng bà đã đi tới bước đường này, đối với bà mà nói, đã không còn cách nào rồi.
“Vâng, mẹ, con đáp ứng mẹ.”
Đêm hôm đó, mẹ cô được đưa đến bệnh viện. Một lần té bị thương như vậy cũng không có gì nghiêm trọng lắm, thế nhưng nửa tháng sau, tế bào ung thư lan rộng, bà rời khỏi cô!
“Mẹ, con đáp ứng mẹ. Con sẽ nhẫn, con sẽ đứng thẳng kiên cường.” Cô khoanh tay ôm chặt lấy chính mình, không ngừng nhớ lại những lời đã từng đáp ứng mẹ mình. Mẹ cô liều mạng dùng tất cả sức lực, chỉ để cô có một nơi tá túc. “Con không sợ, Nhan Nghiên không sợ, Nhan Nghiên không sợ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...