Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Từ hôm đó, tâm trạng Nhan Nghiên luôn trong trạng thái bất ổn, Tư Kình Vũ cũng bất lực, may mà còn có Tử Hằng ở bên cô. Còn lúc này, Âu Dạ đang rất hài lòng, Tư Kình Vũ vẫn đối xử với hắn lúc lạnh lúc nóng, khi bàn chuyện làm ăn, bọn họ có thể vui vẻ tán gẫu. Thỉnh thoảng, Tư Kình Vũ trêu chọc hắn, giống như là muốn cho cơ hội, rồi lại không dứt khoát cho.

Toàn bộ oán giận phải nhận lấy từ Tư Kình Vũ, hắn trút hết lên người Ryn, xong chuyện, hắn châm một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ trầm mặc. Ryn mặc quần áo vào, đây là lệ cũ của bọn họ, hắn chưa bao giờ qua đêm trên giường của Âu Dạ. Đêm nay Âu Dạ không giống ngày thường cho lắm, lúc trên giường rất mãnh liệt, nhưng bây giờ lại có vẻ rất cô đơn. Thấy anh ta như vậy, hắn cảm thấy hết sức đau lòng, chần chừ không rời đi, nói: “Tổng tài, có cần tôi giúp gì không?”

“Cậu thì giúp gì được cho tôi?”. Âu Dạ cười lạnh, đột nhiên xoay người lại nhìn hắn: “Ryn, có phải Vũ nói với cậu điều gì rồi không?”

“Tôi và Tư tiên sinh đâu có quen biết!” Quả nhiên Tư Kình Vũ chính là căn nguyên của mọi đau khổ hắn phải chịu, lúc làm chuyện đó, miệng Âu Dạ liên tục gọi tên “Vũ! Vũ! Vũ!” Hắn không hiểu Tư Kình Vũ tốt chỗ nào mà được hắn ta yêu như vậy. Hơn nữa lần nào hắn cũng nói: “Vì sao, vì sao người phụ nữ đó đối xử với hắn như vậy mà hắn vẫn không chịu buông tay, không chịu đến bên tôi!” Ryn biết người phụ nữ đó là ai. Đó là Nhan Nghiên! Có lẽ nếu hắn xử lý Nhan Nghiên thì có thể xoa dịu nỗi đau khổ của Âu Dạ.

“Hiện giờ hắn đang rất chú ý đến cậu!”. Âu Dạ híp mắt nói, “Ryn, cậu nên biết chừng mực, cái gì nên nói và cái gì không nên nói”.

“Tôi hiểu!” Ryn sớm biết Âu Dạ không hề có tình cảm với mình nhưng vẫn bị thái độ lạnh lùng của hắn ta lúc này làm tổn thương. “Tôi xin phép về trước!”

Âu Dạ không đáp lại, Ryn rất thức thời mà rời khỏi. Hắn ở bên cạnh Âu Dạ mười hai năm, từ lúc quen biết anh ta ở nước Mĩ, hắn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, liều mạng ở bên anh ta. Hắn từ bỏ cơ hội ngàn vàng ở Mĩ chỉ đề ở lại với anh ta. Trong công ty, hắn là thư ký của anh ta, là trợ thủ đắc lực nhất. Còn trong bóng tối, hắn là tình nhân của anh ta, hắn là công cụ tiết dục vì anh ta không chiếm được Tư Kình Vũ. Ra khỏi phòng Âu Dạ, từ trước đến nay Ryn không biết mệt mỏi là gì, lần đầu tiên hắn tự hỏi mình, vì sao hắn lại đi đến bước đường này! Âu Dạ là giấc mộng mà hắn vĩnh viễn không với tới, hắn lại học làm việc nghĩa không được chùn bước.


Ở trong dinh thự, mỗi ngày vào bốn giờ chiều, Nhan Nghiên đều ra ngoài tản bộ theo thói quen, còn Tử Hằng trở thành hộ hoa sứ giả của cô, luôn theo sát cô. Tử Hằng đã lớn, biết cách chọc cô vui, và rất quan tâm săn sóc cô nữa. Xung quanh dinh thự của Âu Dạ đều là những khu biệt thự xa hoa, ở đó toàn là những nhân vật có tiếng. Vì thế cảnh quan nơi này rất đẹp, Nhan Nghiên thích đến công viên trung tâm tản bộ, có không khí trong lành, lại không quá nhiều người, được ngồi ghế dài nghe con trai đọc sách cũng là một thú vui.

Lúc này, Tử Hằng đang đọc một tập thơ nổi tiếng của nước Pháp, Tử Hằng tiếp cận với tiếng Pháp rất nhanh, nhưng để đọc lưu loát một tập thơ thì vẫn có chút khó khăn nhất định. Cô mua cho cậu một quyển tự điển, cậu thường xuyên tra từ trong đó nên hiện giờ, lúc đọc cho cô nghe đã trôi chảy hơn.

Đọc xong một đoạn, Tử Hằng thấy Nhan Nghiên đã hơi mệt liền nói: “Tiểu Nghiên, mẹ đói chưa, có khát không?”

Nhan Nghiên đúng là hơi mệt, cô vừa xoa đầu con trai vừa nói: “Hằng Hằng, đi mua giúp mẹ chai nước được không?”

Tử Hằng gật đầu, vô cùng vui sướng chạy đi mua nước cho Nhan Nghiên, cậu chạy rất nhanh, nhưng lúc quay lại thì đã không thấy Nhan Nghiên đâu nữa. Chiếc áo khoác cô mặc rơi tại chỗ, còn tập thơ thì rơi chỗ xa hơn. Tử Hằng luống cuống, chạy bốn phía tìm cô nhưng không thấy. Rõ ràng Tiểu Nghiên biết mình chạy đi mua đồ uống cho mẹ, sao có thể không chờ mình quay lại đã bỏ đi chứ. Vì vậy, Tử Hằng vội vàng gọi điện thoại cho Tư Kình Vũ.

Nhan Nghiên bị Ryn bắt cóc, sau đó thế nào thì cô cũng rất mơ hồ. Đến lúc tỉnh táo lại, cô đã ở trong một căn phòng tối đen. Nhan Nghiên hơi lo sợ, nhưng bình tĩnh lại ngay lập tức. Người có khả năng bắt cóc cô nhất chính là Âu Dạ. Đột nhiên, căn phòng xuất hiện tia sáng làm cô chói mắt, một bóng người xuất hiện trước mặt cô. Rất nhanh, Nhan Nghiên đã nhận ra, đây là người hay đi bên cạnh Âu Dạ, Ryn. Khẳng định được suy đoán của mình, Nhan Nghiên không chút sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào hắn, cô tin chắc là Âu Dạ đang ở một nơi gần đây.


Ryn không ngờ Nhan Nghiên lại bình tĩnh đến vậy, khẩu súng trong tay hắn chĩa vào trán Nhan Nghiên: “Cô không sợ sao? Cô không sợ tôi bắn một phát giết chết cô?”

“Cứ việc!”, Nhan Nghiên lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu anh đã muốn làm như vậy, tôi sợ hãi thì có ích gì?”.

“Người phụ nữ của Tư Kình Vũ quả nhiên không giống với những kẻ khác!”. Ryn nhìn cô, sắc mặt tuy có hơi nhợt nhạt nhưng đôi mắt ánh lên sự ngoan cường. Một cô gái như vậy khiến hắn ta khó mà tin được là cô và Jess lại làm chuyện đó! Tiếp đó, hắn cầm chai thuốc giơ lên trước mặt cô, “Có điều, từ giờ trở đi, cô sẽ biến mất khỏi thế gian này. Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là tôi sẽ bắn chết cô ngay tại đây, hai là uống thứ thuốc này”.

Nhan Nghiên đứng lên, trong phòng này chỉ có cô và Ryn, Âu Dạ rõ ràng là muốn cô phải chết, cô không hiểu, hắn cho rằng nếu có chết rồi thì có thể chiếm được Tư Kình Vũ sao? Cô tự suy đoán một chút, liền hỏi: “Sao anh lại muốn giết tôi?”

“Sao, biết sợ rồi ư?”, lúc đầu, Ryn còn khá khâm phục cô nhưng bây giờ, hắn tỏ thái độ trào phúng, “Bởi vì chỉ khi nào cô chết rồi, Tư Kình Vũ mới một lòng ở bên Tổng tài. Cô, chính là chướng ngại vật lớn nhất của anh ấy”.

Ra thế, Âu Dạ là một người khôn khéo, hắn sẽ không động thủ vào lúc này. Lúc này, cô mới bắt đầu sợ hãi, theo lời hắn nói thì hôm nay cô nhất định phải chết. Cô trấn tĩnh lại nói: “Tư Kình Vũ ở bên Âu Dạ thì có lợi gì cho anh?”


“Đó không phải chuyện của cô!”. Không hiểu sao, dù Ryn thấy người phụ nữ này đã hơi sợ hãi, đáng lẽ hắn nên ra tay ngay nhưng lại do dự không làm.

“Chuyện không liên quan đến tôi, nhưng tôi cứ thích quan tâm đấy”. Nhan Nghiên cười, cô thấy sự bối rối hiện lên trong mắt Ryn, “Ryn, anh yêu Âu Dạ phải không? Thế nên anh mới bỏ qua tiền đồ sáng lạn ở nước Mĩ mà luôn ở bên Âu Dạ! Anh muốn Âu Dạ được hạnh phúc, suy nghĩ vĩ đại và vô tư làm sao! Nhưng anh từng nghĩ thế này chưa? Một khi Tư Kình Vũ ở bên Âu Dạ, thì chắc chắn anh không còn vị trí gì nữa. Có điều anh đi theo Âu Dạ nhiều năm như vậy, chuyện gì cơ mật của hắn chắc là anh đều biết, anh nghĩ hắn sẽ để yên cho một kẻ biết nhiều thứ đến thế tự do ư?”

Mặt Ryn tái đi, mỗi lời Nhan Nghiên nói ra đều là sự thật. Cô từng là học trò của Âu Dạ, đương nhiên cũng hiểu Âu Dạ vài phần. Ryn vốn dĩ định tác thành cho Âu Dạ sau đó dứt khoát ra đi. Nhưng làm sao Âu Dạ có thể để cho người như hắn đi. Âu Dạ có Tư Kình Vũ rồi thì sẽ không cần đến hắn nữa, hắn chỉ còn đường chết mà thôi.

“Anh cứ giết tôi đi, nhưng chắc chắn Âu Dạ sẽ chẳng cảm kích vì điều đó đâu”. Nhan Nghiên biết Ryn đã dao động, “Ngày tôi chết cũng chính là ngày giỗ của anh. Tôi là người phụ nữ của Tư Kình Vũ, tôi mà chết, Âu Dạ nhất định sẽ phải cho Tư Kình Vũ một lời giải thích thỏa đáng”.

“Cô thông minh lắm, Nhan Nghiên!”, Ryn chậm rãi hạ súng xuống, nhưng rồi lại lập tức chĩa vào cô, “Nhưng cô vẫn phải chết! Cô nhất định phải chết! Đúng thế, tôi giết cô rồi thì cũng không sống nổi. Có điều nếu được chết trong tay anh ấy, tôi cảm thấy như vậy là mỹ mãn rồi. Chỉ cần anh ấy vui vẻ, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là đủ!”

Nhan Nghiên sững sờ, cô thật sự không ngờ tình cảm của Ryn với Âu Dạ lại sâu sắc đến thế. Âu Dạ là một kẻ may mắn vì có người yêu hắn ta như vậy. Đồng thời, hắn ta cũng là một kẻ bất hạnh vì không biết quý trọng người như thế mà đau khổ theo đuổi một người chỉ chờ cơ hội lấy mạng hắn.

“Tôi nghĩ, khẩu súng của cậu không nhất thiết phải bóp cò đâu!”. Một giọng nói vang lên trong bóng tối, rất lâu sau Nhan Nghiên mới nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Không cần nhìn cô cũng biết đó là ai.

Ryn vừa ngoảnh lại đã thấy Tư Kình Vũ đứng ngay sau lưng mình, hắn ta không ngờ Tư Kình Vũ có thể đến đây nhanh như vậy. “Tư tiên sinh, hôm nay người phụ nữ này phải chết. Tôi biết anh đã hơi dao động, chỉ là chưa buông cô ta ra mà thôi, hiện giờ tôi thay anh giải quyết cô ta, anh sẽ không cảm thấy áy náy”.


Tư Kình Vũ cười lạnh, hắn đi đến trước mặt Ryn nói: “Âu Dạ đang trên đường đến đây, lựa chọn của Tư Kình Vũ tôi không cần bất cứ ai can thiệp vào, càng không nói đến cậu. Nếu tôi muốn chọn Âu Dạ, có mười Nhan Nghiên cũng không ngăn cản được. Nhưng tôi không muốn hắn, thế nên dù Nhan Nghiên chết rồi thì tôi cũng không liếc hắn lấy một cái”. Thân thể hắn chắn trước Nhan Nghiên, thật ra lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hắn không thể tưởng tượng được, nếu như mình đến chậm một bước thì mọi chuyện sẽ ra sao? Ban nãy, nhờ vào ánh sáng yếu ớt, hắn xác định được Nhan Nghiên vẫn an toàn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Không chỉ có Ryn bị Tư Kình Vũ làm kinh hãi, mà Nhan Nghiên cũng rùng mình một cái. Một câu nói nếu muốn chọn Âu Dạ, mười Nhan Nghiên cũng không ngăn cản được của hắn hoàn toàn khiến cô sững sờ. Cuối cùng, cô cũng ý thức được rằng, đối với cô, Tư Kình Vũ này quả thực là một con người xa lạ. Tư Kình Vũ mà cô biết nhất định sẽ không nói lời như vậy.

Tư Kình Vũ lùi lại vài bước, bế Nhan Nghiên lên thì nhận ra thân thể cô lạnh toát, hắn liền vội vàng cởi áo khoác của mình bao lấy cô. May mắn là ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì cô vẫn ổn.

Nhan Nghiên không kháng cự, ánh mắt của cô và Tư Kình Vũ giao nhau, thấy sự ân cần tràn ngập trong mắt hắn, cô không khỏi mềm lòng. Cô rất mệt, mệt như muốn ngất đi nên đành phải tựa vào vai hắn. Người duy nhất cô có thể dựa vào lúc này chỉ có hắn mà thôi.

Ryn cầm súng chĩa vào Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên, đột nhiên hắn nở một nụ cười: “Tôi biết thế nào anh cũng đến mà, có lẽ tôi nên giải quyết hai người ngay bây giờ. Nếu thế, Âu Dạ sẽ không phải đau khổ nữa”.

Tư Kình Vũ bọc kín Nhan Nghiên trong lòng mình, nét cười ở khóe miệng càng sâu: “Cậu tin chắc là có thể giải quyết chúng tôi sao? Ryn, cậu vĩnh viễn không làm được, ngay cả Âu Dạ còn không thể thì sao cậu có thể chứ”.

“Không hẳn vậy!”. Ryn chỉ cảm thấy khuôn mặt cười cợt của Tư Kình Vũ rất chướng mắt, hắn mở chốt an toàn, lập tức một tiếng súng chói tai vang lên. Nhan Nhiên và Tư Kình Vũ vẫn bình an vô sự, còn súng trên tay Ryn đã rơi xuống đất. Cổ tay hắn bị đạn xuyên qua, máu tuôn ra như suối, không cách nào cầm được. Lại một viên đạn nữa bay đến, hắn quỳ xuống, bởi vì đầu gối hắn đã trúng đạn. Thật chậm rãi, hắn hướng về nơi phát ra tiếng súng, thấy Âu Dạ cầm súng trong tay bước ra từ trong bóng tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui