Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Beta: Mộc

Elisa đẩy cửa, đi vào phòng bệnh của Tư Thành Đống, Tư Thành Đống đang nằm trên giường, sau một ngày làm vật lý trị liệu, ông ta quả thực vô cùng mệt mỏi, ông ta gắng gượng mở mắt, sờ lên cánh tay nhăn nheo của mình. Tư Thành Đống một đời không ai với tới cuối cùng đã trở nên thảm hại thế này đây. Con gái không còn là của ông ta, con trai cũng từ bỏ ông ta, ngay cả người vợ bao năm cũng vô cùng căm hận ông ta. Thì ra tất cả đều có báo ứng, và báo ứng của ông ta chính là như vậy.

Dường như ông ta nhìn thấy hai người phụ nữ, một người là người ông ta yêu, còn người còn lại yêu ông ta. Người phụ nữ ông ta yêu thì quỳ xuống trước mặt ông, cầu xin ông thành toàn cho cô ta và người yêu của mình. Đó là nỗi nhục nhã cả đời ông ta, ông ta cười lạnh lùng, đá văng người phụ nữ ấy, sau đó kết hôn với người phụ nữ yêu mình. Trong thế giới của người phụ nữ ấy chỉ có ông ta mà thôi, ông ta nhìn người đó vì mình mà vứt bỏ lòng tự trọng, từng bước từng bước một trở thành một người đàn bà độc ác đáng sợ. Ông ta thờ ơ, lạnh nhạt, thậm chí ngầm hưởng thụ. Mãi đến ngày hôm này, ông cuối cùng cũng bị người đó vứt bỏ. Đây là điều ông ta đáng phải nhận, là sự trừng phạt cho tội lỗi ông ta gây ra.

Ông ta đột nhiên rất muốn nhìn người phụ nữ ấy, chỉ cần liếc nhìn một lần mà thôi. Ông ta giãy dụa, rồi bỗng thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Đó là khuôn mặt của người phụ nữ ngoại quốc, già nua, vô thần. Ông không dám chắc kêu lên một tiếng: “Elisa!”

“Là em!” Bởi vì nhiễm HIV nên nhìn Elisa vô cùng già, nếp nhăn trên trán hằn thật sâu, tóc cũng thưa thớt hơn. “Tư, thật vui vì ông còn nhớ em đấy”.

“Sao cô lại ở đây?”, ngay lập tức, Tư Thành Đống cảm thấy lạ lùng, “Cô đến Trung Quốc từ khi nào? Hiện giờ thân thể tôi không thoải mái, không tiếp cô được, cô về đi”.

“Tư, ông quên thời gian chúng ta đã vô cùng vui vẻ rồi sao?”, Elisa ngồi xuống giường, đẩy cả ông ta ngã xuống, “Tư, khó khăn lắm mới gặp được ông! Tư à, nếu ông ở lại Mĩ, chúng ta còn vui vẻ nhiều hơn nữa, nhỉ?”

“Vui vẻ?”, Tư Thành Đống cười lạnh, “Hai người nhiễm HIV ở cùng nhau, hẳn là rất vui vẻ. Elisa, chính cô truyền HIV cho tôi! Hơn nữa, cô còn cố ý làm như vậy, đúng không?”

“Sao có thể như vậy chứ?”. Tay của Elisa vòng lên cổ Tư Thành Đống, cô ta quá quen thuộc với những nơi nhạy cảm của đàn ông, “Tư, lẽ nào ông không biết em yêu ông đến thế nào sao? Em chỉ không muốn rời khỏi ông thôi mà, hết lần này đến lần khác ông bỏ em mà đi, ông biết em đau lòng lắm không?” Nói xong, Elisa liền cởi cúc áo ông ta.


“Elisa, đây là bệnh viện, hiện giờ tôi đang không có tâm trạng, cô mau về đi!”. Tư Thành Đống nhìn vào mắt Elisa, thấy sắc thái của nó hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh lúc này, ông ta hơi sợ hãi, định gạt tay cô ta ra nhưng lại nhận ra rằng mình đã mất hết sức lực.

“Lẽ nào chúng ta chưa từng làm ở bệnh viện sao? Tư, không gặp nhau lâu như vậy, ông không muốn em à?”. Elisa bắt đầu cởi quần áo, vì bị bệnh nên làn da cô ta không còn mềm mịn nữa, thậm chí có những nơi xanh xanh hồng hồng. Tay cô ta đặt lên hạ thân của Tư Thành Đống, chuẩn bị cầm chỗ đó của ông ta.

Elisa là một cao thủ tình trường, cô ta rõ ràng hơn ai hết làm cách nào để đàn ông có phản ứng. Hơi thở của Tư Thành Đống trở nên thô và gấp gáp, ông ta không thể làm chuyện này với Elisa ở đây được, điều đó sẽ chỉ khiến Tống Ngọc San không chịu nổi, cả Tư gia cũng không chịu nổi. Nhưng ông ta không thể khống chế cơ thể mình, hơn nữa Elisa đã ngồi lên.

Tư Thành Đống không muốn vậy, nhưng Elisa ngồi trên người ông ta đã bắt đầu làm việc, ra sức lắc mình. Nhất thời, Tư Thành Đống tức giận đỏ cả mắt, ông ta hận người phụ nữ này. Là cô ta lây HIV cho ông ta, bây giờ còn không chịu buông tha cho ông ta. Không biết lấy đâu ra sức lực, ông ta ngồi dậy bóp cổ Elisa. Không ngờ làm vậy càng khiến cô ta thêm kích động, rung lắc mãnh liệt hơn nữa, miệng còn kêu gào: “Mạnh nữa! Mạnh nữa, giết em đi, mau giết chết em đi!”. Tư Thành Đống như nhìn thấy ma, lực tay càng lớn, thân thể càng run rẩy, vào lúc hai cái bò lên trên đỉnh, tay ông ta ấn mạnh vào yết hầu của Elisa. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu khàn khàn, mắt Elisa trợn trắng, ngã vào người ông ta.

Đúng lúc này, Văn Vi dìu Tống Ngọc San xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Tống Ngọc San ngây người, nhưng vừa thấy Tư Thành Đống và Elisa, thoáng chốc, biểu cảm trở nên cứng ngắc và khó chịu. Văn Vi thấy cảnh tượng như vậy thì nở nụ cười: “Tư phu nhân, nhìn Tư tiên sinh kìa, ông ta và người phụ nữ đó ở trên giường làm gì vậy?”

“Văn Vi, cô mang bà ấy đến đây làm gì?”, Tư Thành Đống còn chưa hoàn hồn, ông ta đang ở trên giường, còn Elisa trợn trắng mắt ngã trên người ông ta. Ông ta đẩy đẩy Elisa, nhưng cô ta không hề nhúc nhích. Ông ta liền đưa tay lên mũi cô ta, không còn một hơi thở. Ông ta, giết chết Elisa rồi.

“Bác Tư, là bác gái muốn gặp bác nên cháu mới đưa đến đây mà!”, Văn Vi đẩy Tống Ngọc San về phía trước, để bà ta thấy rõ hơn Tư Thành Đống và Elisa đang làm gì. Cô ta cũng đã để ý đến Elisa đang nằm bất động, lập tức cười tươi như hoa: “Xem ra tiểu thư Elisa đây bị làm đến ngất đi rồi, bác Tư này, không ngờ bác bị bệnh mà vẫn lợi hại như vậy. Tư phu nhân, bác nói có đúng không?”

Đôi mắt Tống Ngọc San hiện lên một chút tỉnh táo, vành mắt bà ta phiếm hồng, dù không còn ý thức thì vẫn rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Bà ta hơi hé miệng, định nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

Mạc Dật Hàm đi vào sau Elisa cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt, Văn Vi quay đầu lại, thấy Mạc Dật Hàm thì cười nói: “Cục trưởng Mạc cũng tới rồi à, náo nhiệt thật đấy. Đàn em Tống của bác đang đau lòng lắm, phiền bác đến an ủi bác ấy một chút”.


Tư Thành Đống chứng kiến Mạc Dật Hàm lại là một chuyện ngoài ý muốn, không… chẳng còn gì khó xử hơn lúc này. “Mạc Dật Hàm, thì ra đây mới là khuôn mặt thật của ông”.

“Bác Tư, khuôn mặt cục trưởng Mạc có tuyệt không? Ông ta ăn nằm với người phụ nữ của ông, kể cả vợ con của ông, Tư phu nhân nữa, rồi trên người của Elisa, mọi nơi đều có dấu tích của cục trưởng Mạc đây”.Văn Vi không ngại đổ thêm dầu vào lửa, để bọn họ một sống một chết.

“Vị tiểu thư này, cô nói bậy bạ cái gì đó?” Biểu cảm luôn tao nhã thường ngày của Mạc Dật Hàm trở nên cứng ngắc.

“Tôi nói bậy sao?”, Văn Vi cười lạnh, “Lẽ nào ý ông là, ông chưa từng có quan hệ với Elisa, ông dám nói ông không mê hoặc Tống Ngọc San, làm bà ấy mang thai Tư Lập Hạ sao? Cục trưởng Mạc quả đúng là một tên ngụy quân tử. Đối mặt với con gái mình mà cũng có thể ra vẻ bề trên đường hoàng nói mình không phải cha cô ta”.

Mạc Dật Hàm bị Văn Vi nói đến nỗi mặt không còn chút huyết sắc nào, còn Tư Thành Đống cũng kinh ngạc vì những lời Văn Vi nói. Rõ ràng sáng này, người đàn ông này còn thề thốt nói mình và Tống Ngọc San không có quan hệ gì! Sự căm hận ập tới, ông ta đẩy người phụ nữ trên người ra để đi bắt Mạc Dật Hàm, không ngờ Mạc Dật Hàm nhanh hơn. Ông ta đè Tư Thành Đống ra, một con dao sắc lẹm giơ ra trước mặt ông ta, Văn Vi cười nói: “Cục trưởng Mạc, con dao này đặc biệt chuẩn bị cho ông đấy!”

Mạc Dật Hàm hiểu, là Âu Dạ ép ông ta phải ra tay, Văn Vi là người của Âu Dạ, và Tư Thành Đống biết ông ta không muốn để người đời biết sự việc này, cho nên Tư Thành Đống phải chết. Nếu để Tư Kình Vũ biết chuyện, ông ta sẽ thân bại danh liệt. Mặc dù hận Văn Vi, chỉ muốn giết chết cô ta, nhưng ông ta đã giơ dao, cắm sâu vào ngực Tư Thành Đống. Chỉ cần một dao, mắt Tư Thành Đống đã trợn trừng, máu tươi tuôn ra ào ạt. Mạc Dật Hàm hoảng sợ, lui nhanh về phía sau vài bước.

Văn Vi cũng hoảng sợ, nhưng cô ta không quên mục đích chính, cô ta rút khăn tay chuẩn bị sẵn ra lau chuôi dao, rồi đặt con dao vào tay Tống Ngọc San. Sau đó cô ta nói với Mạc Dật Hàm đang hốt hoảng không thể động đậy rằng: “Cục trưởng Mạc, không đi nhanh là cảnh sát tới đấy!” Nói xong, cô ta bước ra ngoài trước.

Lúc này, Tư Thành Đống còn chưa chết hẳn, ông ta nhìn Mạc Dật Hàm và Văn Vi bố trí hiện trường, xóa sạch dấu vết của bọn họ. Cửa khóa lại, chỉ còn Tống Ngọc San ngồi cạnh giường ông ta. Ánh mắt bà vẫn ngây ngốc, vô tri vô giác cầm con dao dính máu. Ông ta cảm nhận được sự sống của mình đang dần biến mất, ông ta không thể chết như vậy được, dù chỉ còn một chút tàn lực, ông ta cũng phải cầm lấy tay Tống Ngọc San để nói với bà rằng, bây giờ, ông ta tỉnh ngộ rồi.


Đột nhiên, Tống Ngọc San vươn một tay ra cầm lấy tay ông ta, tay bà lạnh như băng, Tư Thành Đống bi ai nhận ra rằng, bao năm vợ chồng như vậy, ông ta chưa từng dịu dàng nắm tay bà một lần nào. Nghĩ vậy, ông ta nắm chặt hơn, thều thào nói lời cuối cùng: “Mình à, tôi yêu mình!”.

Tống Ngọc San vẫn vô tri vô giác, dao trên tay, giữ tại tay nàng tâm tay trượt xuống dưới, người nam nhân kia đã nhắm mắt lại. Dường như bà ta biết chuyện gì xảy ra, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

Lúc đó, Tống Ngọc San nghĩ, đàn anh bà ta luôn luôn kính trọng, vừa áy náy vừa tôn kính, giờ phút ấy đều hóa thành nỗi căm hận sâu sắc. Bà ta hận người đàn ông đó, hận đến chết người đàn ông đó.

Mạc Dật Hàm quỳ xuống trước mặt bà sám hối: “Ngọc Nhi, tôi thật sự xin lỗi em, thật sự xin lỗi Lập Hạ! Lúc ấy tôi bị điên rồi, vất vả lắm mới về nước, lại vừa mới được thăng chức, tôi không thể để xảy ra chuyện đáng tiếc nào cả, tôi không thể!”

“Ông có tư cách gì mà gọi tôi như thế!” Nghe ông ta gọi tên mình, bà ta chỉ cảm thấy hết sức ghét bỏ, bực bội, nỗi hận càng dâng lên mãnh liệt hơn, “Báo ứng của ông tới rồi đấy, Mạc Dật Hàm! Những tấm ảnh này có thể gửi cho tôi, có thể gửi cho ông, đương nhiên cũng có thể gửi cho truyền thông. Thanh danh của Tống Ngọc San này sớm đã không còn, lại là một phế nhân nên tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Ông thì khác, nghe nói bộ ngoại giao muốn thăng chức cho ông. Chúc ông may mắn”.

Mạc Dật Hàm nghĩ đến đó, liền giữ chặt lấy xe lăn không để cho bà đi: “Ngọc Nhi, nói cho tôi biết, em muốn thế nào đây? Em sẽ không làm chuyện gì điên rồ đâu, đúng không? Em sẽ không làm như vậy, làm vậy chẳng có ích lợi gì cho em cả.”

“Ông hủy hoại cả đời tôi, giết chết chồng tôi, ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?”, ánh mắt Tống Ngọc San lộ ra sự hung ác, “Mạc Dật Hàm, cho dù phải liều mạng, tôi cũng không để ông được sống an nhàn thoải mái đâu”.

Mạc Dật Hàm nghe bà nói vậy, lại càng không muốn cho bà đi, thậm chí còn rút súng ra chĩa vào bà: “Ngọc Nhi, tôi không muốn đối xử với em như thế này, em đồng ý với tôi, đừng làm gì hết! Ngọc Nhi, đừng tự hủy hoại bản thân”.

“Tôi có nhìn lầm không, trong tay cục trưởng Mạc lại có súng cơ à?”, Tống Ngọc San không chút sợ hãi, cười lạnh lùng, “Ông cảm thấy đến giờ tôi còn sợ gì nữa? Trải qua chuyện ba năm trước, khẩu súng của ông chẳng là cái thá gì! Mạc Dật Hàm, có bản lĩnh thì nổ súng đi!”

Đối với Tống Ngọc San, Mạc Dật Hàm vốn không thể ra tay được, người phụ nữ này ông ta từng yêu say đắm. Ông ta chậm chạp không nổ súng, không nhẫn tâm được. “Ngọc Nhi, em có nhất định phải như thế này không? Sự việc năm đó, tôi cũng là bị ép buộc nên mới vô tình giết ông ta.”


“Chính ông đã làm việc đó, Mạc Dật Hàm, ông thật sự quá vô liêm sỉ”. Tống Ngọc San nhìn người đàn ông này, nét mặt ông ta hết sức dữ tợn, bao nhiêu tao nhã, dịu dàng, ân cần đều là biểu hiện giả dối, khuôn mặt thật của ông ta thực ra nhu nhược, vô sỉ như thế này đây. “Thật may mắn vì trước đây không kết hôn với ông, nếu tôi kết hôn với ông, tôi chết càng thêm hối hận”.

Lời này hoàn toàn khiến Mạc Dật Hàm nổi giận, ông ta cầm súng chỉ vào Tống Ngọc San, dáng vẻ như muốn nổ súng ngay lập tức: “Tống Ngọc San, là em ép tôi!”

Đúng lúc ấy, một tiếng động bén nhọn vang lên, tay Mạc Dật Hàm mềm nhũn, ông ta không dám tin cúi đầu xuống liền phát hiện ra ngực mình đã trúng đạn. Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy trong tay Tống Ngọc San là một khẩu súng ngắn. Loại súng này tự động giảm thanh, Tống Ngọc San ra tay rất chuẩn, đạn găm chính xác vào ngực ông ta. “Ngọc Nhi, sao lại thế này?” Sao bà lại có súng, đây là điều ông ta không hề nghĩ đến.

“Tại sao tôi cũng có súng ư?” Trên đùi Tống Ngọc San đắp một tấm chăn mỏng, súng được giấu ở bên trong. Bà ta cười nói: “Nếu như ba năm trước đây, ông trải qua chuyện như tôi, chắc chắn ông sẽ hiểu có một số việc tôi không thể không để phòng, thế thì trong tay tôi có súng sao lại làm ông thấy kỳ lạ đây? Mạc Dật Hàm, đây là báo ứng của ông”. Nói xong, Tống Ngọc San bắn thêm một phát nữa vào ngực ông ta. Nhưng bỗng nghĩ tới Lập Hạ, bà ta hơi run tay.

Mạc Dật Hàm bịt chặt miệng vết thương, đột nhiên nở nụ cười, ông ta quỳ xuống trước mặt Tống Ngọc San nói: “Ngọc Nhi, em có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”

“Ông yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ không nói với Lập Hạ quan hệ của ông và con bé. Tôi thà để nó mồ côi cha còn hơn là cho nó nhận ông làm cha”.

Mạc Dật Hàm cười, gật nhẹ đầu, đến sức lức để quỳ cũng không có, ngã trên mặt đấy. Tống Ngọc San cứ ngồi như hắn như vậy, nhìn sinh mạng của ông ta dần biến mất. Thế gian này đúng là có báo ứng, hơn nữa báo ứng còn rất sâu đậm, năm đó Tư Thành Đống chết trong tay ông ta, hiện tại ông ta lại chết trong tay bà. Tống Ngọc San cười, cười đầy bi thương, bà ta gọi một cuộc điện thoại, đợi có người nhấc máy bà ta liền nói: “Đây là phòng Vip khách sạn, tôi vừa giết cục trưởng Mạc của bộ ngoại giao, cho người đến đi!”

Bà ta tự thú chính là kết cục tốt đẹp nhất. Thực ra, những năm gần đây, bà ta luôn cảm thấy mình sống quá an nhàn, Tống Ngọc San bà không nên như vậy. Nửa đời, bà ta giải quyết phận đào hoa của Tư Thành Đống. Bà ta từ bỏ con người mình, mai một lương tri, Tư Thành Đống chết rồi, hiện giờ Mạc Dật Hàm cũng chết, bà ta không nên được sống thoải mái mới phải.

Nói xong, khuôn mặt Tống Ngọc San vẫn vô cùng bình tĩnh, bà nhìn Tư Kình Vũ nói: “Kình Vũ, thật ra mẹ vẫn chưa yên lòng, vì mẹ còn lo lắng cho Thao Thiết, lo cho cả con và Lập Hạ nữa. Nhưng giờ thấy con như vậy thì mẹ yên tâm rồi!”

P/S: Cả đời Tư Thành Đống trăng hoa (trước đây còn có ý đồ xấu với Nhan Nghiên), cuối đời lại bị một người đàn bà bắt ép, mất tất cả, chết một cách nhục nhã. Nói chung thì các tác giả Trung Quốc có vẻ chuộng kiểu tra nam như Tư Thành Đống (kiểu nhân vật này các bạn chắc cũng thấy trong vô số tác phẩm máu chó), lăng nhăng, ngược đãi người yêu mình, dùng những người đàn bà khác để kích thích vợ… Kết thúc bị HIV đúng là rất có tính cảnh báo xã hội. Nói chung về Tư Thành Đống thì chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui