Nhan Nghiên chạy tới công ty nhưng không thấy bóng dáng Tư Kình Vũ và Tư Lập Hạ ở Lãng Ức, cô hỏi nhân viên thì được biết họ đã đến nhưng vừa đi rồi. Nhan Nghiên nhụt chí, cô lại gọi điện cho Tư Kình Vũ lần nữa nhưng không ai bắt máy. Cô nghĩ hay là gọi cho Tư Lập Hạ nhưng lại nhớ ra mình không có số điện thoại mới của cô ta. Cô bấm số điện thoại trước kia, chuông vang hai tiếng thì có người nghe máy : « Lập Hạ, hai người đang ở đâu ? »
« Thế nào ? Mới chốc lát vậy cô đã lo lắng rồi à? » Lập Hạ nhận được điện thoại của cô, quả nhiên không ngoài ý muốn. Cô ta đang đứng bên kia xem biểu hiện của Nhan Nghiên, « Cô yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh tôi »
Nhan Nghiên hít sâu, Tư Lập Hạ nói rất đúng. Tư Kình Vũ là anh trai cô ta, cô ta có muốn làm gì với cô nữa thì cũng không xử tệ với anh mình. Nhan Nghiên đành phải trở về, buổi chiều còn có buổi họp cần chuẩn bị. « Vậy nhờ cô ! »
Tư Lập Hạ nhìn Nhan Nghiên ngồi thang máy đi xuống, khuôn mặt cô ta không biểu tình, thật lâu sau mới khép điện thoại. Nhưng đến khi quay đầu lại thì không thấy Tư Kình Vũ ngồi đó nữa. Cô ta sợ hãi kêu lên : « Anh ! » Cô ta tìm tứ phía mà không thấy Tư Kình Vũ, lúc này mới biết sợ, nếu như Tư Kình Vũ mất tích, không chỉ có Nhan Nghiên không bỏ qua cho cô ta mà ngay cả mẹ cũng sẽ quở trách. Cô ta cho người cùng tìm, cuối cùng cũng thấy Tư Kình Vũ đang ngồi tại lầu một khu trẻ em, xem bọn trẻ chơi đùa, mà bên cạnh còn có Văn Vi.
Tư Kình Vũ nhìn thấy Tư Lập Hạ, lập tức vui vẻ gọi : « Hạ Hạ, anh ở đây, mau tới đây ! »
Tư Lập Hạ đi tới, liếc qua Văn Vi rồi nhìn Tư Kình Vũ nói : « Anh, sao anh chạy loạn thế, anh có biết em tìm anh vất vả lắm không ? »
«Ạm muốn đi tìm Tiểu Nghiên, lúc anh đi không nói với cô ấy. Nhưng anh lại lạc đường mất, may mà cô này dẫn anh đến đây, bảo anh ngồi ở đây đợi Hạ Hạ là được », Tư Kình Vũ chỉ Văn Vi nói.
Tư Lập Hạ nhìn Văn Vi, lạnh nhạt: « Cảm ơn cô ! » Dứt lời liền kéo Tư Kình Vũ « Anh, chúng ta đi về thôi ! »
« Lập Hạ ! Đã lâu không gặp. » Văn Vi đứng dậy lên tiếng « Mấy năm không thấy, cô càng ngày càng đẹp, càng rực rỡ. »
Tư Lập Hạ không nghĩ sẽ có giao tình gì với Văn Vi, tuy nhiên cô ta cần Văn Vi để lật đổ Nhan Nghiên, ngoài miệng nói vài lời. Cô nàng Văn Vi này có dã tâm gì, cô ta sẽ nhìn cho rõ. Giọng cô ta vẫn lãnh đạm như trước : « Cám ơn, chúng tôi đi đây!»
« Kình Vũ, gặp lại sau ! » Văn Vi khoác tay áo Tư Kình Vũ, dường như không để ý đến vẻ lãnh đạm của Tư Lập Hạ. Còn nhiều chuyện, cần từng bước từng bước một, cô không được vội.
Tư Lập Hạ dừng bước, quay lại nhìn Văn Vi, Văn Vi cũng nhìn cô, cô thực sự đang đắc ý, có thể thấy rõ điều đó trong ánh mắt. Cô đã không còn là con bé ngốc cho họ lợi dụng lúc trước, năm đó họ lợi dụng cô, bây giờ cô có thể trả lại.
Tư Kình Vũ trở lại công ty, cũng không quan tâm nói chuyện với Tư Lập Hạ mà vội đi tìm Nhan Nghiên. Nhưng không nghĩ vào văn phòng cũng không thấy Nhan Nghiên, cô và Miêu Phong đã đi họp.Tư Kình Vũ thực uể oải, chỉ trực rơi nước mắt. Tư Lập Hạ bên cạnh an ủi anh trai : «Anh, lát nữa Nhan Nghiên sẽ trở lại, nếu không đi đến chỗ em đi, em dẫn anh đi chơi được không ? »
Tư Kình Vũ lắc đầu : « Anh phải ở đây đợi Tiểu Nghiên ! Hạ Hạ, em trở về trước đi ! »
Tư Lập Hạ muốn nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt anh trai như vậy, mà cô cũng còn nhiều việc cần làm, nên lại an ủi hắn thêm vài câu rồi đành trở về văn phòng.
Nhan Nghiên tan họp trở về, vừa bước vào phòng đã thấy thân thể cao lớn của Tư Kình Vũ áp đến, ôm lấy cô: « Tiểu Nghiên, em đi đâu vậy ? Vì sao không cho anh đi cùng ? »
Nhan Nghiên đầu tiên ngẩn người, rồi chậm rãi kéo tay hắn lạnh nhạt nói : « Em biết anh đi chơi cùng Lập Hạ mà, vui vẻ lắm không ? »
Thái độ của Nhan Nghiên quá lãnh đạm, trên mặt cô như có ý châm biếm lại như không, mà ánh mắt nhìn hắn lại chẳng có chút ấm áp nào. Tư Kình Vũ bỗng chốc luống cuống không biết phải làm sao. Hắn như đứa trẻ mắc lỗi, ngơ ngác nhìn Nhan Nghiên : « Thực xin lỗi, Tiểu Nghiên. Hạ Hạ nói muốn dẫn anh đi chơi, anh cứ nghĩ chỉ đi một lát nên mới đi theo, em đừng tức giận mà. »
« Em không tức giận ! » Nhan Nghiên cũng không nhìn hắn, mà ngồi xuống bàn làm việc đọc tài liệu « Tiểu Vũ, hiện tại em còn có chuyện cần làm, anh về trước được không ? »
« Tiểu Nghiên, em giận thật rồi đúng không ? »Tư Kình Vũ không chịu đi, kéo lấy tay Nhan Nghiên. Nhan Nghiên lại chỉ bình tĩnh xem tài liệu, căn bản không nhìn hắn. « Tiểu Nghiên, em đừng không để ý đến anh như vậy. »
« Tiểu Vũ, ồn ào quá, anh ra ngoài trước đi. Anh cảm thấy buồn bực thì đi tìm em gái anh mà chơi, em còn có việc phải làm. » Nhan Nghiên từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn, cứ như thực sự có chuyện quan trọng lắm, chăm chú nhìn văn kiện.
Tư Kình Vũ hoàn toàn choáng váng, sắc mặt hắn tái nhợt, không biết làm thế nào, Tiểu Nghiên không để ý đến hắn nữa rồi. Tiểu Nghiên không để ý đến hắn, hắn vừa nghĩ muốn nói cái gì, lại thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiểu Nghiên thì từ ngữ đều đông cứng trong miệng, không thoát ra được, hắn đành phải ừ ừ nói : « Vậy anh đi ra ngoài trước. » Nhan Nghiên cũng không trả lời, hắn đành lặng lẽ lui ra, lại nhìn cô lần nữa rồi mới đóng cửa.
Chờ hắn đi rồi, đến lượt Nhan Nghiên sững sờ. Cô không nên làm vậy với Tư Kình Vũ, hắn vô can, chẳng qua chỉ do Tư Lập Hạ giở thủ đoạn thôi. Cô chỉ không nghĩ rằng có ngày Tư Kình Vũ lại bỏ rơi cô. Có lẽ đến một ngày, cô cũng sẽ bị thay thế ! Nghĩ đến đó, cô càng không chịu nổi. Đối với Tư Kình Vũ, cô cũng không thực sự quan trọng như vậy, xem xem, cả buổi chiều không có cô mà hắn vẫn vui vẻ.
Lúc tan việc, Tư Kình Vũ đã đứng chỗ cửa ra vào đợi cô từ lâu. Nhan Nghiên tự ra lệnh cho mình, vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn liền lạnh xuống. Cô đi đằng trước, mà Tư Kình Vũ thì lẽo đẽo phía sau, không dám nói lời nào, chỉ len lén nhìn cô. Đợi cô và Tư Kình Vũ lên xe, Tư Lập Hạ cũng ngồi vào.
Tư Lập Hạ ngồi xuống phía sau, lại thấy vẻ mặt hai người không tốt lắm. Nhan Nghiên không nói lời nào, còn anh trai thì bộ dạng đáng thương. « Nhan Nghiên, cô biết hôm nay ở trung tâm thương mại chúng tôi gặp ai không ? » Ý nghĩ xấu xa lại xuất hiện trong Tư Lập Hạ, cô ta chính là muốn thấy vẻ mặt khó chịu của Nhan Nghiên, nhất định không để cô sống yên ổn.
« Gặp ai vậy ? » Nhan Nghiên chỉ là xã giao hỏi lại, xe đã bắt đầu lăn bánh.
« Văn Vi tiểu thư, chúng tôi gặp Văn Vi tiểu thư, anh trai cùng cô ấy chơi ở khu trẻ em rất vui vẻ, anh, phải vậy không ? » Tư Lập Hạ như vô ý muốn để tự anh trai kể lại.
« Phải ! » Tư Kình Vũ trầm thấp đáp lại, mặt Nhan Nghiên đã lạnh như băng, hắn thật không dám động đậy, cũng không nói thêm lời nào.
Nhan Nghiên thật muốn xem Tư Lập Hạ ngồi phía sau còn muốn nói gì, lập tức đáp lại : « Lập Hạ, thật có lỗi, tôi đang lái xe, không tiện nói chuyện. » Cô dám cá nếu cô ta còn nói thêm câu nào nữa cô sẽ ném cô ta ra khỏi xe.
Tư Lập Hạ thực đắc ý, trông thấy nét mặt cứng ngắc của Nhan Nghiên, cô ta cảm thấy chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Trở lại nhà, lúc này Tử Hằng đã về, Nhan Nghiên buông văn kiện xuống rồi chơi cùng Tử Hằng. Tư Kình Vũ trơ mắt nhìn Nhan Nghiên, lại phát hiện cô chẳng thèm liếc mình. Lúc ăn cơm, trên bàn rất yên tĩnh, Tử Hằng cảm thấy rất kì quái.
« Cha, cha kể đi, làm việc mới rất thú vị phải không ? » Tử Hằng thấy bộ dáng cứng đờ của cha liền hỏi. Cậu liếc qua mẹ, cũng thấy sắc mặt mẹ không được tốt lắm. Rốt cuộc là có chuyện gì thế nhỉ ?
« Hằng Hằng, ăn cơm không được nói chuyện ! » Nhan Nghiên gắp thức ăn cho con, thái độ lạnh như băng.
Tư Kình Vũ si ngốc nhìn Nhan Nghiên, Tiểu Nghiên không để ý tới hắn, cũng không nhìn hắn, có phải cô không cần hắn nữa. Đột nhiên nỗi sợ hãi dâng lên, hắn cầm đũa cũng không cầm được, chỉ nghe tiếng đũa rơi xuống, nước mắt cũng theo đó mà rơi.
Mọi người đều trở tay không kịp, Tư Lập Hạ nổi giận : « Nhan Nghiên, cô rất đắc ý hả, cứ như vậy thao túng anh tôi, hẳn là cô đắc ý lắm ! »
« Lập Hạ, không nên nói bậy ! » Tống Ngọc San vội ngăn con gái, nhưng nhìn bộ dạng con trai thế kia, bà cũng đau lòng. Mấy năm nay đâu thấy con trai rơi nước mắt, càng chưa bao giờ thấy dáng vẻ hắn đáng thương thế kia.
« Con nói sai sao ? » Tư Lập Hạ đi đến trước mặt Nhan Nghiên « Cô không phải dựa vào anh trai tôi mới có thể sống đàng hoàng trong cái nhà này sao ? Cô dựa vào cái gì mà đối với anh tôi như vậy, cô cho rằng anh trai tôi sẽ vĩnh viễn không bỏ cô hay sao ? »
« Tại sao cô cứ ép mẹ cháu vào đường cùng vậy ? Cô cút đi ! » Tử Hằng cũng không thể bình tĩnh, từ lúc cái cô này của cậu trở về thì trong nhà chẳng được yên tĩnh, bây giờ còn khiến cha mẹ mâu thuẫn.
« Tử Hằng, không nói chuyện ! » Nhan Nghiên ôm con trai sau lưng, nhìn Tư Lập Hạ cười nói : « Cô nói rất đúng, anh trai cô vĩnh viễn sẽ không bỏ tôi. Tôi cũng chưa từng nghĩ thao túng anh ấy. Tôi nghĩ hiện tại nếu anh ấy không cần tôi nữa, cũng không sao, tôi có thể ra đi. »
« A !!! » Tư Kình Vũ hoàn toàn mất khống chế, một tay đẩy Tư Lập Hạ, lại ôm chặt lấy Nhan Nghiên : « Tiểu Nghiên, van cầu em, không muốn, không muốn. Anh sẽ không bao giờ không nghe lời em nữa, đừng nói không muốn anh, đừng nói không muốn Tiểu Vũ ! »
« Tiểu Vũ, trước tiên anh bỏ tay ra đã ! » Nhan Nghiên muốn gỡ tay hắn, nhưng Tư Kình Vũ lại càng ôm cô chặt hơn, thế nào cũng không chịu buông.
« Lập Hạ, con quậy còn chưa đủ sao ! » Tống Ngọc San lúc này cũng lên tiếng « Con biến anh trai thành như vậy vui lắm sao ! Chẳng lẽ con không biết anh con không thể bỏ Nhan Nghiên được, hai người bọn họ sẽ ở cùng nhau. »
Tư Lập Hạ muốn phản bác, nhưng vừa rồi bị chính anh trai đẩy ngã, lực đẩy mạnh như vậy, thực sự mang đầy căm ghét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...