Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
Nhan Nghiên và Vương Đồng nhìn Trương Dư Hàng, hắn vẫn đang hôn mê,
lần này đầu hắn cũng bị tổn thương nên có thể sẽ ảnh hưởng đến trí tuệ.
Nhan Nghiên nhìn Vương Đồng, mà Vương Đồng lại nhìn Trương Dư Hàng, vẻ
mặt nhu tình. Nhan Nghiên có chút động lòng, giờ phút này xem ra Vương
Đồng thực sự yêu Trương Dư Hàng.
Cô lặng lẽ rời đi, ra khỏi bệnh viện thì quả nhiên xe của Tư Kình Vũ
vẫn còn đó, Nhan Nghiên e sợ bước đến, không biết nên đi tiếp hay bước
vào xe. Cô biết rõ ràng, cô và Tư Kình Vũ đã nói rõ mọi chuyện, thật sự
không nên dây dưa thêm nữa. Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng đem theo Tử Hằng rời khỏi căn hộ của hắn.
Tư Kình Vũ cũng nhìn thấy cô, đôi mắt hắn rất chăm chú. Thật ra hắn
cũng không biết đối xử với Nhan Nghiên thế nào mới phải. Nhan Nghiên đã
nói để cho trái tim chết đi, mà hắn cũng nói rõ không muốn nhớ về tình
yêu này nữa. Thế thì vì lẽ gì hắn có thể yêu cầu Nhan Nghiên ở lại bên
mình, nhưng…thật sự buông tay như vậy ư? Hắn không cam lòng.
Nhan Nghiên nghĩ tất cả chỉ còn là quá khứ, ngồi sau xe cô nói: “Hôm
nay tôi sẽ chuyển khỏi chỗ anh, Tư Kình Vũ, tôi muốn rời đi một thời
gian ngắn. Sự tình đã đến nước này, tôi thực sự mệt mỏi.”
Tư Kình Vũ khởi động xe, lạnh lùng cười cười: “Em không phải muốn rời đi một thời gian ngắn, mà là rời đi mãi mãi! Nhan Nghiên, anh sẽ không
để em ra đi đâu, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.”
Nhan Nghiên khiếp sợ nhìn Tư Kình Vũ, cô vẫn cho rằng bọn họ đã nói
rõ ràng, hắn cũng nên buông tay. Lại không nghĩ đến trong chốc lát hắn
đã thay đổi. “Anh cho rằng chúng ta bây giờ còn có thể dây dưa không rõ
như vậy sao? Tôi đã nói cho anh biết hết những gì tôi làm, anh vẫn còn
muốn chúng ta ở cùng một chỗ hay sao?”
“Muốn hay không là do anh quyết định, tóm lại anh sẽ không để cho em và Tử Hằng rời xa anh.” Tư Kình Vũ âm trầm nói.
Nhan Nghiên không rõ hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng cô rất rõ ràng
rằng cô sẽ không ở lại. Cô không muốn trả thù thêm nữa, cũng không muốn
tiếp tục làm quân cờ trong tay Âu Dạ. Nhưng bây giờ không thương lượng
được với Tư Kình Vũ, cô chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Tư Kình Vũ không nói thêm lời nào, trực tiếp lái xe trở về. Lúc này
Tử Hằng đã ngủ, Nhan Nghiên cầm quần áo đi tắm, sau đó cô vào phòng Tử
Hằng, ôm cậu bé mà ngủ. Cũng may Tư Kình Vũ không bắt ép cô, hình như để cho cô trốn tránh. Ngày hôm sau khi cô cùng Tử Hằng ra khỏi phòng, Tư
Kình Vũ đã đi rồi.
Tư Kình Vũ không đến công ty, Nhan Nghiên cũng không cảm thấy lạ,
thầm nghĩ nhất định anh ta đến bệnh viện. Vừa đến công ty, Miêu Phong đã kéo cô đến phòng làm việc hỏi: “Nhan Nghiên, cô có biết Tư gia xảy ra
chuyện gì không? Làm sao mà chỉ trong một đêm lại xảy ra chuyện lớn như
thế cơ chứ?”
Nhan Nghiên khó hiểu: “Chị Miêu, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô không biết sao?” Miêu Phong kinh ngạc, sao cô ấy lại không biết
được, chẳng phải cô ấy là người của Tư Kình Vũ sao. “Nhan Nghiên, cô
không đọc tin tức sáng sớm nay sao? Tư chủ tịch bị giết tại bệnh viện,
còn có một người phụ nữ nữa chết cùng ông ta, mà hung thủ lại chính là
Tư phu nhân Tống Ngọc San!”
Nhan Nghiên chỉ thấy trong đầu một trận gió lớn, đây là tình huống gì chứ? Tư Thành Đống chết? Hung thủ lại là Tống Ngọc San? Chuyện gì xảy
ra vậy? Đêm qua bọn họ chỉ lo vụ tai nạn của Trương Dư Hàng, không ai
nghĩ tới Tư Thành Đống lại xảy ra chuyện như vậy.
“Cô thực sự không biết à?” Miêu Phong nhìn nét mặt của cô, thở dài
một tiếng: “Hiện giờ công ty cũng đang loạn cả lên, mà Tư tổng vẫn chưa
thấy đến, đoán chừng là đến cục cảnh sát. Hiện giờ trên internet đang
tung đủ loại tin vịt, nào là Tư chủ tịch bị tai nạn xe cộ, chân bị
thương mà vẫn còn gian díu với y tá bệnh viện, rồi còn có tin kì quái
hơn, rằng Tư chủ tịch bị bệnh AIDS, vì vậy nên mới tự sát.”
Nhan Nghiên nghe xong cứng đờ người, cô thật không ngờ sự tình lại
diễn ra nhanh đến vậy, hoàn toàn trở tay không kịp. “Nhưng dù sao cũng
chỉ là tin đồn thôi, không thể tin được”
“Ngoài ra còn có tin đồn khác, nói Tư chủ tịch tại Mỹ lên giường với
tình nhân, còn có cả anh chụp nữa. Hiện giờ bên ngoài tin đồn cứ loạn cả lên, cũng không biết có phải thật không” Miêu Phong không nghĩ Nhan
Nghiên lại không biết chuyện gì, nhìn thâý sắc mặt hoảng hốt của cô,
lòng càng cảm thấy kì quái.
“Những cái đó nhất định chỉ là lời đồn thôi! Chị Miêu, em còn có
việc, xin phép về văn phòng trước.” Nhan Nghiên không muốn nhiều lời,
trở lại văn phòng cô lập tức gọi điện thoại cho Tư Kình Vũ, nhưng điện
thoại kêu thật lâu mà hắn không bắt máy. Nhan Nghiên gọi lại hai lần
nhưng không có kết quả. Cô cực kì lo lắng, không rõ bên kia đang xảy ra
chuyện gì.
Tư Kình Vũ đúng là đang gặp hỗn loạn, hôm qua khi trở về, cả tinh
thần và thể xác hắn đều mệt mỏi. Nhan Nghiên không vào phòng ngủ, ý tứ
đã rất rõ ràng, cô không muốn tiếp tục nữa. Tư Kình Vũ cũng biết rõ, sự
tình đi đến mức này, nếu tiếp tục chỉ làm mọi người thêm mệt mỏi, nhưng
hắn vẫn không thể buông tay. Hắn ngủ đến khi trời chưa sáng thì điện
thoại lại vang lên, tin tức từ đầu kia làm hắn kinh hãi bật dậy.
Cha hắn và một phụ nữ ngoại quốc chết trên giường bệnh, mà mẹ hắn lại cầm dao đứng ngay cạnh giường. Tư Kình Vũ không rõ rốt cuộc chuyện gì
đã xảy ra, hắn có cho người canh gác trước cửa phòng bệnh, lại không ngờ có một y tá lẻn được vào phòng. Còn mẹ hắn sao lại đến trước phòng bệnh của ba?
Tư Kình Vũ chạy đến bệnh viện, một đống phóng viên đang chầu chực
phía ngoài. Nhìn thấy hắn xuống xe, một loạt chen chúc đi lên hỏi. Tư
Kình Vũ nhíu mày, những kí giả này sao lại nghe ngóng thông tin nhanh
vậy, xem ra là có người đã bày sẵn. Mặt hắn nguội lạnh, thư kí đi trước
chặn kí giả phía trước, hắn mới đi vào.
Hiện trường đã được xử lý nhưng không có mấy thay đổi, cảnh sát cho
hắn biết, ba hắn và người phụ nữ ngoại quốc nằm trên giường, khi phát
hiện thì thậm chí hai người còn giao hợp với nhau. Ngực ba hắn bị cắm
dao, còn người phụ nữ kia thì bị bóp cổ chết. Tư Kình Vũ nghe được những lời này, lửa giận phừng phừng tuôn ra, hắn hận, hắn thật muốn tóm lấy
người kia mà lay tỉnh, hỏi ông ta tại sao lại đối xử với hắn như vậy!
Trên dao có dấu vân tay của Tống Ngọc San, mà lúc cảnh sát chạy đến, bà
ta cũng đang ở hiện trường.
Tống Ngọc San đã ngồi trên xe cảnh sát, Tư Kình Vũ yêu cầu được gặp
mẹ mình, dù gì hắn cũng là người có địa vị, một khi đưa ra yêu cầu,
cảnh sát có chút do dự, song cũng đồng ý. Tư Kình Vũ thấy mẹ mình, bà
ngồi trong xe cảnh sát, khuôn mặt ngơ ngẩn, nhìn thấy con trai thì môi
mở ra một chút, nhưng lại là nở nụ cười.
Tư Kình Vũ ngồi bên cạnh mẹ mình, cầm tay bà nói: “Mẹ, không cần phải lo lắng, có con ở đây, con sẽ không để mẹ xảy ra việc gì đâu.”
“Kình Vũ, con nói cho mẹ biết, ông ấy vì sao không chờ chúng ta ly
hôn rồi mới chết, vì sao lại đối xử với mẹ như vậy? Ông ấy muốn làm tổn
thương mẹ đến mức nào?” Tống Ngọc San rốt cuộc cũng có biểu lộ trên
khuôn mặt, không khống chế được cầm tay con trai “Vì sao chứ, cuối cùng
thì mẹ đã đắc tội gì với ông ấy, sao phải đối xử với mẹ như thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...