Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
“Anh, sau khi mẹ tỉnh lại thì tính sao?”, Tư Lập Hạ ngồi bên cạnh anh trai, rất lâu mới hỏi.
Tư Kình Vũ nghiêng đầu nhìn em gái, lông mày Lập Hạ nhíu chặt hơn
trước. Trong nháy mắt, Lập Hạ bỗng trở nên chững chạc hơn nhiều. Hắn nhẹ nhàng nói với em gái: “Không sao đâu, mẹ kiên cường hơn chúng ta tưởng
nhiều!”.
“Anh, em biết em sai rồi!”, Lập Hạ tựa đầu vào vai anh mình, “Em
không nên bốc đồng như vậy, Nhan Nghiên nói đúng, là em hại mẹ! Là em
đưa mẹ lên sân thượng, cũng là em nói những lời quá đáng với mẹ”.
Tư Kình Vũ không nói gì, hắn nhìn cha mình đang ngồi bên giường. Cha
nắm lấy cánh tay còn đang bị cắm ống tiêm của mẹ, có khi nào bốn người
nhà bọn họ yên lặng ngồi cùng nhau như vậy. Tư Kình Vũ cười khổ, cái này có lẽ là nhờ công của Nhan Nghiên rồi!
Tống Ngọc San hôn mê cả một buổi tối. Tư Kình Vũ cho hộ sĩ dìu cha
mình về, hiện giờ trên người ông ấy còn thương tích, chưa kể đến bệnh
của ông. Mà tâm trạng Lập Hạ có vẻ không ổn lắm, nhất là khi phải ở với
Tư Thành Đống trong một không gian. Nên hắn cũng gọi điện cho thư ký,
sai thư ký đến đưa Lập Hạ về nhà.
Tư Thành Đống không chịu rời đi, khăng khăng muốn ở bên cạnh Tống
Ngọc San. Điều đó khiến Tư Kình Vũ nghi hoặc, nói cha hắn có cảm tình
với mẹ, có chết hắn cũng không tin được. Nhưng sự lo lắng hiện hữu trong mắt cha lại không giống như là đang giả vờ. Tư Thành Đống nhìn vẻ mặt
con trai, cười khổ nói: “Kình Vũ, đời này cha cũng coi như là kẻ đứng
trên cao nhưng cũng chỉ là người cha bị con trai coi thường mà thôi!”
Tư Kình Vũ không nói gì, hắn không thể tự lừa gạt bản thân mà nói
không phải. Từ khi hắn sáu tuổi, hắn đã vô cùng căm hận người đàn ông
này. Gia đình hắn vốn có thể rất viên mãn hạnh phúc, nhưng tất cả đều bị hủy hoại bởi một tay ông ta. Bởi vì mọi bi kịch, ngọn nguồn đều từ
người đàn ông này mà ra. Hắn đột nhiên bắt đầu cảm thấy đồng cảm với mẹ, gả cho người đàn ông như vậy, bỏ công tính toán tỉ mỉ nhiều năm như
vậy, cuối cùng lại nhận lấy kết cục thế này.
“Nói thật, cha thật sự không thích mẹ con”, Tư Thành Đống nói, đôi
mắt phát ra ánh sáng, rồi nắm thật chặt tay Tống Ngọc San, “Bà ấy quá
mạnh mẽ, quá cao ngạo, bất kể là người đàn ông nào đứng trước mặt bà ấy
đều giống như chẳng có giá trị gì. Tư gia có ngày hôm nay là thiệt thòi
cho bà ấy, có thể vì cha từng quá ỷ lại vào bà, cha muốn khiêu khích bà
nên mới khiến bà gặp nhiều khổ sở”.
“Bà ấy rất yêu ông!”, Tư Kình Vũ bất bình thay cho mẹ hắn, hắn hận
không thể xách cổ cha mình lên cho ông ta vài đấm. “Ông nên biết, những
năm nay bà ấy làm tổn thương bao nhiêu người, đều là bởi vì bà ấy yêu
ông, bà thầm nghĩ muốn có một người chồng một cách trọn vẹn”.
“Có lẽ cha cũng không biết rõ tình cảm của mình nữa!”, Tư Thành Đống
nói, càng nhìn bà càng cảm thấy chua xót. “Cha hiểu điều gì sẽ làm bà ấy khổ sở nhất, nhưng cha không thương bà ấy, không yêu bà ấy, cha có thể
yêu tất cả phụ nữ trên đời này nhưng không thể yêu bà ấy. Cho nên mấy
năm nay, cha ở bên ngoài chơi phụ nữ luôn cố ý để bà ấy biết, sau đó
lạnh lùng nhìn bà ấy dùng thủ đoạn xử lý sạch sẽ. Lặp đi lặp lại không
ngừng, mỗi một lần cha đều âm thầm vui vẻ vì bà ấy”.
“Bây giờ ông nói những điều này thì ích gì?”. Sẽ chỉ làm hắn càng hận ông ta mà thôi! Không biết bao nhiêu lần Tư Kình Vũ muốn rũ bỏ cái danh con trai của cha mình, không gặp lại ông ta nữa.
“Quá muộn, quá muộn rồi! Chính cha đã từng bước một bức bà ấy đến mức này, cha một mực không thừa nhận, cũng chính là cha nói không thèm quan tâm Lập Hạ có phải con gái cha hay không, bởi vì cha đã phản bội bà ấy
nhiều như vậy. Thực ra là cha có quan tâm, vì quan tâm nên những năm nay mới cố tình khiêu khích bà ấy, trăm ngàn lần đi khiêu khích bà ấy”. Nói một hồi, Tư Thành Đống thừa nhận, ông ta quan tâm đến vợ con mình, quan tâm đến sự tổn thương của con gái mình.
Tư Kình Vũ không thể không sửng sốt, hắn hoài nghi mình có nghe lầm
hay không, cha hắn nói là ông ta quan tâm đến mẹ, đây không phải là
chuyện cười hay sao? Nhưng hắn lại không cười nổi, hắn liền đi ra ngoài, nhường lại không gian cho cha mẹ. Lúc trở về, không thấy Nhan Nghiên
trong phòng ngủ. Phòng ở trống rỗng, hắn thừa nhận rằng giờ phút này hắn đang luống cuống, hắn cho là Nhan Nghiên thực sự đã đưa Tử Hằng đi rồi.
Tử Hằng đã lặng lẽ nói cho hắn biết, nói cho hắn biết Nhan Nghiên
muốn dẫn cậu rời đi mà không có hắn. Tử Hằng ôm đầu hắn, ghé vào lỗ tai
hắn nói: “Cha, đến lúc đó con sẽ âm thầm gọi điện thoại cho cha, cha
cũng lặng lẽ đi theo mẹ và con! Con sẽ nói tốt về cha với Tiểu Nghiên,
đến khi đó cha lại có thể ở cùng hai mẹ con rồi”.
Nhan Nghiên muốn trốn đi! Cô đã muốn trốn đi, sao lại còn làm nhiều
chuyện như vậy? Tư Kình Vũ không muốn cô đi, hắn nhất định phải giam cô
bên cạnh mình. Không tìm thấy Nhan Nghiên trong phòng ngủ của mình, hắn
đẩy cửa phòng Tử Hằng, quả nhiên là hai mẹ con đang ôm nhau ngủ. Tư Kình Vũ không nói được tư vị trong lòng mình là gì, chỉ là rất đau. Hắn
không biết phải tiếp tục cùng Nhan Nghiên như thế nào, nhưng bảo hắn
buông tay thì gian nan biết mấy.
Hắn vội đi tắm, thay quần áo sau đó nằm bên cạnh Nhan Nghiên và Tử
Hằng. Tử Hằng tỉnh dậy ngay sau khi hắn trở về, mở đôi mắt như hai hạt
châu nhìn cha, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, cậu sờ lên mắt hắn nói: “Cha, cha mệt lắm không?”
“Đứa nhỏ ngốc, cha không sao!”, Tư Kình Vũ sờ sờ đầu Tử Hằng nói: “Muộn rồi, ngủ đi!”.
Nhan Nghiên thực ra cũng tỉnh, từ lúc Tư Kình Vũ đẩy cửa, cô đã tỉnh
dậy. Cô vô cùng thính ngủ, hơn nữa cũng không ngủ sâu lắm. Tràn ngập tâm trí cô là hình ảnh ngày hôm nay. Tư Kình Vũ hỏi cô, có phải cô muốn làm một Tống Ngọc San thứ hai không, cô luống cuống. Bộ dạng Tống Ngọc San
nằm trong vũng máu lại càng khắc sâu, sau khi về đến nhà, thời gian dài
cô hoài nghi rằng trên tay mình tràn đầy máu tươi. Cô không ngừng chà,
không ngừng rửa, cuối cùng nước mắt rơi đầy mặt. Cô chợt phát hiện, mình không muốn làm Tống Ngọc San thứ hai.
Tư Kình Vũ nằm trên giường, vô cùng mệt mỏi, không lâu sau thì nặng
nề chìm vào giấc ngủ. Ngược lại, Nhan Nghiên mở to hai mắt nhìn hai cha
con, ngây ngẩn đến mức không buồn ngủ nữa.
Sáng sớm, Tư Kình Vũ nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói rằng sau
khi tỉnh lại Tống Ngọc San rất kích động, không tiếp nhận trị liệu, hất
đổ hết mọi thứ. Tư Kình Vũ vội vàng chạy tới bệnh viện, vào phòng bệnh,
trong phòng hoàn toàn bừa bãi, Tống Ngọc San bất lực nằm trên giường,
khóe mắt đầy nước mắt. Còn cha thì ngồi trên ghế salon, không nói một
câu nào.
Tư Kình Vũ không nói thêm điều gì, đi tìm bác sĩ chuyển phòng bệnh.
Không hiểu sao, Tống Ngọc San vừa nhìn thấy con trai tới liền im lặng,
ngoan ngoãn cho bác sĩ chuyển phòng bệnh để bà được chăm sóc tốt hơn.
Chờ tất cả được giải quyết ổn thỏa, Tống Ngọc San nhàn nhạt nói: “Kình
Vũ, con bảo người này đi ra ngoài, trước khi ly hôn, mẹ không muốn gặp
lại ông ta nữa”.
Tư Kình Vũ nhìn thoáng qua thân thể cứng ngắc của cha mình, hắn đi
tới, cầm tay mẹ mình nói: “Mẹ, báo cáo kiểm tra sức khỏe của mẹ đã có
rồi, mẹ an toàn rồi, không còn nguy hiểm nữa”.
Không ngoài dự liệu của Tống Ngọc San, bao nhiêu năm nay bà ta đã
không cùng quan hệ với Tư Thành Đống nữa, tất nhiên là không vấn đề gì.
Thực ra đến bây giờ, có nhiễm loại bệnh đó hay không, đối với bà ta đã
không còn quan trọng.
Biết nghĩ không lời nói. “Kình Vũ, mẹ không muốn gặp lại người này,
từ nay về sau không muốn gặp người này”. Nhìn hắn, bà ta sẽ lại nhớ đến
cuộc sống đáng cười của mình. “Kình Vũ, bảo ông ta ra ngoài đi, đừng để
ông ta ở trong này nữa”.
Tư Thành Đống nước mắt doanh tròng, không chờ Tư Kình Vũ mở miệng, đã từng bước đi ra ngoài…Tư Kình Vũ thở dài, nhìn cha như vậy, hắn cũng
không được thoải mái. Hắn nắm lấy tay mẹ mình nói: “Mẹ, trong mắt con,
mẹ là người không bao giờ chịu khuất phục. Con tin rằng lúc này, mẹ vẫn
có thể cố gắng vượt qua”.
Tống Ngọc San cười khổ: “Kình Vũ, con đánh giá mẹ quá cao rồi. Thực
ra mẹ không kiên cường chút nào, con nói cho mẹ đi, có phải mẹ bị liệt
rồi, có phải là co quắp, cả đời phải ngồi xe lăn không?”.
Tư Kình Vũ hít sâu một hơi, hắn nắm chặt lấy tay mẹ khó khăn gật nhẹ
đầu: “Con sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa cho mẹ, mẹ chưa hẳn là hoàn toàn
không có cơ hội đứng lên”.
Đây đơn giản chỉ là những lời an ủi bà, sau khi hiểu tất cả mọi
chuyện, Tống Ngọc San rõ ràng rất thản nhiên. Có lẽ đây là báo ứng của
bà ta, bà ta hại nhiều người như vậy nên ông trời cuối cùng cũng trừng
phạt bà.
“Lập Ha?”, Tống Ngọc San vẫn còn để tâm đến con gái, trải qua những
chuyện này người chịu khổ còn có Lập Hạ nữa, cô chính là một đại tiểu
thư được nuông chiều từ nhỏ, có thể chịu đựng được mới là lạ.
“Con bảo em về nghỉ trước rồi”, Tư Kình Vũ thản nhiên nói, trong nhà
có cả đống người chăm sóc cho con bé, hắn không cần phải lo lắng.
“Sao con không hỏi mẹ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy với Lập Hạ?”,
Tống Ngọc San nhìn con trai nói, bà ta không thể tin được, sự thật đáng
sợ này, rõ ràng đã xảy ra sờ sờ trước mắt.
Tư Kình Vũ nhìn mẹ, hắn không quan tâm, cho dù năm đó mẹ thật sự phản bội cha, hắn cũng không muốn nói gì. Chuyện cũ đã qua, hiện cái nhà này đã chồng chất rạn nứt, không thể chịu thêm bất cứ ngờ vực vô căn cứ và
bức bách gì nữa.
“Mẹ chắc chắn rằng Lập Hạ là con gái cha con, Tống Ngọc San mẹ cho dù có thực sự làm hết chuyện xấu xa, cũng nhất định không ở bên ngoài lạm
giao. Sau khi hôn mê, trong đầu mẹ tái hiện lại nhiều chuyện đã qua. Khi đó, mẹ gặp cha con có tình nhân, thậm chí còn mang về nhà, để cô ta làm người hầu, mẹ tức giận, mẹ căm hận ông ta. Lúc ở nước ngoài giải quyết
công vụ, có duy nhất một lần mẹ uống rượu bên ngoài, mới mấy ngụm đã
say. Chờ đến khi tỉnh lại, mẹ đã ở trên xe đàn anh. Quần áo trên người
lộn xộn, mẹ lờ mờ cảm thấy đã có chuyện xảy ra? Thân thể cũng khác
thường, khi đó mẹ thực sự say khủng khiếp, thần trí không thanh tỉnh, mẹ cũng không dám nghĩ nhiều, đồng thời cũng tin tưởng con người đàn anh,
hắn sẽ không làm như vậy. Giờ ngẫm lại, đêm hôm đó thật sự đã xảy ra
chuyện. Mẹ luôn hận cha con không chung thủy trong hôn nhân, thì ra mẹ
cũng chẳng khá hơn ông ta bao nhiêu”.
Tư Kình Vũ không nghĩ như vậy khi nghe những điều này, mẹ không biết, sự bất hòa của bọn họ là ác mộng nhiều năm của hắn. Hắn cũng từng hận,
từng nổi loạn, cuối cùng là trầm mặc. Bây giờ nhìn mẹ trong dáng vẻ này, hắn lại thấy đau lòng. Hắn tình nguyện tin tưởng mẹ, một người kiêu
ngạo như vậy, sao có thể chấp nhận việc mình ở bên ngoài…mới có thể lừa
mình dối người nhiều năm như thế. Hiện tại bà thừa nhận, người đau khổ
nhất cũng là bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...