Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
Nhan Nghiên mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, trực giác của cô đang mách bảo sắp có chuyện gì đó xảy ra, nhưng bản thân vẫn yên ổn, không
có gì khác thường, cô gõ gõ đầu của mình, chẳng lẽ là cô đã suy nghĩ quá nhiều sao? Ra khỏi công ty, ngồi lên ghế sau xe, cô liền mở điện thoại
di động. Điện thoại có vài tin báo, cuộc gọi của Tư Kình Vũ, không ngờ
còn có một cuộc của Tư Lập Hạ. Nhan Nghiên không nghĩ là Lập Hạ có thể
gọi điện thoại cho cô, vì vậy cô liền gọi lại ngay.
Điện thoại reo chuông rất lâu mới có người nghe, giọng Lập Hạ ở bên
kia đã mất đi khống chế: “Nhan…Nghiên, thật sự là như vậy, tôi đúng là
không phải con gái cha, có kết quả rồi, tôi không phải con gái Tư gia!
Tốt quá, Nhan Nghiên, thật tốt quá!”. Nhan Nghiên nghe thấy đầu dây bên
kia là tiếng Lập Hạ cười ha ha, nhưng trong tiếng cười lại xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Nhan Nghiên sợ hãi, biết rõ đại sự không ổn, với tính cách của Lập
Hạ, biết được kết quả như vậy, nhất định sẽ đi tìm Tống Ngọc San làm
loạn, hơn nữa rất dễ dàng làm việc ngốc nghếch. “Lập Hạ, bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi ở đâu, tôi đang ở bệnh viện, ha ha ha!”. Lập Hạ cầm điện thoại,
cười điên loạn, đứng cách đó không xa là mẹ cô ta, sắc mặt không tốt
lắm, không nói một lời nào. Lập Hạ cúp điện thoại, ném xuống đất, chỉ
vào mẹ mình mắng: “Bà đúng là kẻ giả dối, kẻ lừa đảo xấu xa!”.
Tống Ngọc San cầm trên tay báo cáo Tư Lập Hạ đưa cho, ánh mắt chăm
chú vào kết quả xét nghiệm, trong đó viết Tư Lập Hạ và Tư Thành Đống
không có quan hệ cha con. Bà ta lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào,
sao có thể cơ chứ!”.
“Tôi hận bà, tôi thật sự rất hận bà!”, Tư Lập Hạ không ngờ, kết quả
cuối cùng lại như vậy, người đàn ông cô ta rất căm ghét thật sự không
phải cha cô. Nhưng sau khi biết kết quả, cô ta vẫn không khống chế được
mình, dường như thế giới của cô ta hoàn toàn sụp đổ. Dù người đàn ông
kia có hư hỏng, vô sỉ, bỉ ổi đến đâu đi chăng nữa thì cô ta vẫn hy vọng
mình là con gái Tư gia, cô ta là con của mẹ trong cuộc hôn nhân này,
giống như anh trai vậy. Nhưng không, hết lần này tới lần khác kết quả
đều không phải như vậy, cô ta thật sự là tạp chủng.
Bọn họ ở trên sân thượng của bệnh viện, Tống Ngọc San dựa vào lan
can, bà ta suy nghĩ trăm ngàn lần vẫn không giải thích được kết quả báo
cáo. Chỉ có một khả năng, giống như bà ta thường làm, ví dụ như việc bà
ta cho người sửa lại bệnh án của Đường Tuệ Hà chẳng hạn, có người cũng
đã sửa lại kết quả này. Ngoại trừ khả năng này, không còn nguyên nhân
nào khác nữa. Bà ta thử nói chuyện với con gái: “Lập Hạ, con hãy nghe mẹ nói, phần báo cáo này không phải sự thật, có người đã động tay động
chân, chính là vì muốn chia rẽ gia đình chúng ta”.
“Bà cho rằng trên đời này có bao nhiêu người sẽ làm việc giống như bà chứ”, Lập Hạ gào lên với mẹ mình, “Bà thật là đáng thương hại, làm cái
gì bà cũng không dám thừa nhận, bà đúng là kẻ nhát gan, mười phần nhát
gan, tôi coi thường bà”.
“Con nói rất đúng, Lập Hạ!”, Tư Thành Đống chẳng biết từ bao giờ cũng đi tới sân thượng. Một tay ông ta chống gậy, đi vô cùng chậm, “Mẹ con
cường thế nhiều năm như vậy, tâm ngoan thủ lạt nhiều năm như vậy, thật
ra lại là người nhát gan nhu nhược nhất”. Ông ta đi tới trước mặt Tống
Ngọc San, ánh mắt cũng nhìn vào phần báo cáo, trong mắt lộ ra tia sáng
dị thường. Lần trước, sau khi ông ta và Tống Ngọc San nói chuyện với
nhau, ông ta thật sự có một chút hoài nghi, liệu có phải mình thật sự
đang hiểu lầm người phụ nữ này hay không. Bà ta chưa hẳn đã từng làm
chuyện có lỗi với ông ta, là tại ông ta đã nghĩ quá nhiều mà thôi. Nhưng bây giờ thì sao? Lập Hạ sống sờ sờ ở đây là chứng cứ chính xác nhất, bà ta cãi chày cãi cối thế nào cũng không thể thay đổi được. “Tống Ngọc
San, tôi thừa nhận mình là tên đàn ông không ra gì, chơi đàn bà, làm vô
số chuyện bị đưa lên báo. Nhưng tôi làm tôi nhận, tôi chơi đàn bà tôi
cũng nhận. Còn bà, đã làm đến bước này rồi vẫn không chịu nhận!”.
“Bốp!”. Một cái tát vang dội, là Tống Ngọc San đánh Tư Thành Đống.
“Tư Thành Đống, ông là đồ đê tiện! Tôi nói rồi, tôi không phải ông, tôi
không làm, nếu làm tôi sẽ nhận!”.
Thương tích của Tư Thành Đống còn chưa lành hằn, chịu một cái bạt tai như vậy khiến ông ta suýt thì ngã xuống. Ông ta đành dùng cả hai tay
nắm chặt lấy cây gậy chống: “Bà chưa làm, vậy bà giải thích thế nào về
phần báo cáo này, Lập Hạ còn đang ở đây, đừng có dối trá”.
Tống Ngọc San lại nhìn tờ báo cáo, trong nháy mắt, bà ta cũng nghi
ngờ, chẳng lẽ năm đó thật sự đã xảy ra chuyện gì sao? Bà ta đã lầm, bà
cũng phản bội cuộc hôn nhân giống như người đàn ông trước mặt này. Tống
Ngọc San nghĩ đến đây cũng thấy choáng váng. Cuộc đời bà ta, điều đáng
hận nhất chính là sự phản bội, nhất là khi bà ta phải kết hôn với một
người chồng luôn phản bội mình! Bà ta hận! Bà ta hận! Đối với cuộc hôn
nhân phản bội càng căm hận đến tận xương tủy! Nhưng bây giờ, sự thật lại nói cho bà ta rằng, bà ta cũng là kẻ phản bội trong cuộc hôn nhân này,
bà ta và người đàn ông trước mặt đây chẳng khác gi nhau, phản bội một
lần hay một trăm lần thật ra cũng như nhau cả.
Sắc mặt bà ta ngày càng trắng bệnh, người lui dần về phía sau. Trong
đầu bà ta hiện lên rất nhiều hình ảnh, cái đêm tuyết rơi ấy, Mạc Dật Hàm quỳ gối trước mặt bà ta, cầu xin bà cho ông ta cơ hội. Bà ta có một
cuộc hôn nhân bất hạnh, một người chồng không trung thực, thậm chí khiến cho tâm hồn bà trở nên khô cằn. Ông ta muốn cứu bà, muốn bà bà dứt ra
khỏi cuộc hôn nhân đầy bi kịch ấy, cùng ông ta bỏ đi. Khi đó, bà ta thật sự đã do dự, thật sự không biết nên làm thế nào.
Bà ta dường như đã thoát ra khỏi thế giới này, bà ta không thấy rõ
mọi sự trước mắt, phụ nữ, chồng con đều trở nên mơ hồ. Hai người này,
vốn là người thân thiết nhất của bà ta, nhưng lại không đến bên bà. Bọn
họ nhìn bà với ánh mắt ghê sợ, giống như bà ta là một con quái vật, mà
chính bà ta cũng hiểu, mình thực sự là một con quái vật.
Tống Ngọc San dường như đánh mất hết thần trí, bà ta lui về phía sau
từng bước một, không hề phát hiện ra mình đã đi đến bên rìa sân thượng.
Tuy bệnh viện không cao, chỉ có tám tầng, không đến ba mươi thước. Nhưng nếu từ chỗ này ngã xuống, không chết thì cũng bại liệt.
Tư Lập Hạ cũng chú ý đến việc mẹ mình đang gặp nguy hiểm, cô kêu to: “Mẹ, làm gì vậy, đừng lùi lại nữa”.
Tống Ngọc San tựa hồ đã nghe thấy tiếng con gái đang gọi bà, bà nhìn
con gái một cách kỳ quái, trong đầu không còn âm thanh con gái nữa. Bà
ta nhớ tới rất nhiều chuyện, năm đó vì cứu Tư Thành Đồng, bà suýt nữa
thì đoạn tuyệt quan hệ với cha mình, may mà cuối cùng cha bà đã thành
toàn cho bà. Bà ta luôn biết rõ, cuộc hôn nhân khiến cha bà hết sức tức
giận, cho nên sau đó bà ta tuyệt đối không để cho cha biết hôn nhân của
bà không hạnh phúc. Mà anh trai, vì giúp bà bảo vệ cuộc hôn nhân, làm
chuyện trái pháp luật hết lần này đến lần khác, cuối cùng làm cha tức
chết, còn mình thì rơi vào kết cục như vậy. Vì cái nhà này, bà ta đã hy
sinh rất nhiều, nhưng đối với hai người trước mặt, bà lại là một tội
nhân.
Bà ta cười, cười ha ha, cuộc sống của bà ta trên đời này đúng là đáng cười biết mấy.
Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ chạy đến, nhìn thấy Tống Ngọc San đang đứng trên mép tường thấp bé bằng xi măng ở sân thượng, thậm chí, một chân bà đã dẫm lên thành tường, bà cười ha ha, rồi nước mắt lại chảy ra ràn
rụa.
Sắc mặt Tư Kình Vũ đại biến, hét lớn: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy! Đứng ở
đó rất nguy hiểm, mau tới đây, có chuyện gì chúng ta hãy từ từ nói”.
Tống Ngọc San nhìn thấy con trai, cũng nhìn thấy Nhan Nghiên. Ánh mắt bà ta ngày càng mơ hồ, cùng lúc đó một gương mặt quen thuộc hiện ra
trước mắt: “Tuệ Hà, Đường Tuệ Hà!”, Tống Ngọc San chỉ vào Nhan Nghiên
đứng sau lưng Tư Kình Vũ. “Quả nhiên là cô đến đây, tôi biết cô nhất
định sẽ đến mà. Cô đắc ý lắm đúng không, chứng kiến kết cục của tôi bây
giờ, có phải cô đang rất đắc ý hay không!”
Nhan Nghiên không rõ tình huống hiện tại. Tống Ngọc San như là mất đi lý trí, lại chỉ vào cô mà gọi tên mẹ cô. Cô và mẹ đúng là có vài phần
giống nhau, nhưng chắc chắn là không giống đến mức nhận sai người. Nhan
Nghiên đi lên vài bước nói: “Dì Tống, bà nhìn cho rõ đi, tôi không phải
là mẹ, tôi là Nhan Nghiên, con gái Đường Tuệ Hà”.
Tư Kình Vũ giữ chặt lấy tay Nhan Nghiên, khiếp sợ nhìn cô: “Em làm gì thế! Em đi xuống trước đi, không cần phải ở đây kích động mẹ anh”.
“Cô tới đây!”, Tống Ngọc San vừa nghe nói cô là Nhan Nghiên, liền chỉ về phía cô nói: “Cô tới đây, cho tôi xem rõ ràng cô rốt cuộc là ai”.
Nhan Nghiên gạt tay Tư Kình Vũ, từng bước một đi đến gần Tống Ngọc
San, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bên tai dường như có
âm thanh mạnh mẽ, thúc đẩy cô nhất định phải làm như vậy. Cô đứng cách
Tống Ngọc San một mét, khóe miệng lộ ra nét cười: “Dì Tống, bà nhìn cho
rõ, tôi là Nhan Nghiên, con gái người bị bà hại chết, Đường Tuệ Hà”.
“Nhan Nghiên, em điên rồi sao?”, Tư Kình Vũ không khống chế được kêu
to, cô không biết là nói như vậy sẽ kích động thêm đến mẹ hắn sao?
“Anh đừng tới đây!”, Nhan Nghiên quay lại, ngăn Tư Kình Vũ đang muốn
xông lên. “Mẹ anh có lời muốn nói với em, em cũng muốn nói chuyện với bà ta, anh không cần tới đây! Nếu không, có chuyện gì xảy ra em không dám
cam đoan đâu”.
Tống Ngọc San tỉ mỉ quan sát Nhan Nghiên, bà ta nhìn con trai cách đó không xa, nhìn con gái đứng một bên, chồng, bà ta nở nụ cười. Ngón tay
bà đang run rẩy. “Nhan Nghiên, cô quả nhiên là lợi hại nhất, thật sự rất lợi hại, cô thành công, hoàn toàn thành công rồi”. Còn có hình phạt nào so sánh với việc mất đi chồng con lớn hơn đây?
“Chưa đủ đâu!”, giọng Nhan Nghiên trở nên vô cùng lạnh lẽo. “Đối với
việc bà làm với mẹ tôi, hiện giờ một chút báo ứng sao đủ. Dì Tống, bà có ngày hôm nay là do một tay bà tạo thành, bị trừng phạt là đúng tội”.
Tống Ngọc San cười, gật nhẹ đầu: “Tôi làm nhiều chuyện như vậy, mỗi
lần làm xong một chuyện, tôi đều nghĩ có một ngày mình phải nhận báo
ứng. Nhưng mà cô không hiểu, không thể thu tay, có muốn thu tay cũng
không thể trở về ban đầu được nữa. Từ sau khi làm Tư phu nhân, tôi đã
không quay về điểm khởi đầu được nữa rồi”.
“Bà có thể thu tay lại, chỉ cần bà có một chút lòng nhân từ, bà đã
không làm như vậy”. Nhan Nghiên lại gần Tống Ngọc San thêm vài bước.
“Nhưng mà bà không có, bà đẩy mẹ của tôi xuống lầu, đổi thuốc chữa bệnh
của mẹ tôi, tính mạng bà ấy đã bị đe dọa, bà vẫn còn muốn giết chết bà
ấy. Dã tâm quá đen tối, ông trời cũng đã nhìn thấu rồi nên bây giờ là
báo ứng của bà đấy”.
Tư Kình Vũ đứng cách đó không xa nhìn Nhan Nghiên, hắn không thể tin
được những lời vừa rồi là do Nhan Nghiên nói. Hắn cho rằng, dù Nhan
Nghiên hận mẹ, cô cũng không muốn bà chết, ít nhất cũng không bức tử bà
từng chút một như vậy. Cô đứng trước mặt mẹ hắn, biểu cảm tàn nhẫn, mỗi
một câu nói đều xé rách vết thương lòng của mẹ hắn.
Cơ thể Nhan Nghiên cơ hồ áp sát vào Tống Ngọc San, miệng ghé vào tai
bà ta nói từng chữ từng chữ một: “Bà có thấy con bà không, hắn đang đứng sau lưng tôi, tôi và hắn có một đứa con trai. Hắn muốn tôi làm vợ mình, nhớ không? Hắn bỏ rơi bà, mang tôi đi, hắn không cần một người mẹ như
bà, nhưng lại không buông tha cho người phụ nữ có ý đồ bất chính như
tôi. Nhìn con gái bà, chồng bà xem. Con gái hận bà, hận bà lừa gạt cô
ta. Chồng bà, bây giờ đã coi thường bà, thì ra trong mắt ông ta người
phụ nữ cao ngạo cũng phản bội hôn nhân, bà và ông ta chẳng khác nhau
chút nào. Bà vì ông ta mà bỏ qua cha và anh trai mình, ông ta lại cho bà kết cục như vậy, đây là báo ứng của bà”.
Tống Ngọc San khiếp sợ lui về phía sau một bước dài, khuôn mặt tươi
cười của Nhan Nghiên trước mặt bà ta ngày càng đắc ý, giống y như người
phụ nữ trong trí nhớ kia. Nhan Nghiên nói không sai, cuộc sống của bà
đúng là đáng cười, nóng vội bận rộn cả đời, quên đi chính mình để rồi
nhận lấy kết cục như vậy, đúng là sự châm chọc nhất trên đời.
Khuôn mặt tươi cười của Nhan Nghiên lần nữa được phóng to, bà ta lùi
lại, lúc này, bà ta cảm thấy nhức đầu. Nhất thời bà ta hơi hoảng hốt, bà đang làm gì? Tại sao lại sợ như vậy!
Tư Kình Vũ kéo tay cô về phía sau hắn, rồi lớn tiếng nói với mẹ mình: “Mẹ, đến đây trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện. Con có rất nhiều lời
muốn nói với mẹ, chúng ta cần nói chuyện”.
Tống Ngọc San nhìn con trai, con trai bà có chuyện muốn nói, bà ta
qua đó được chứ. Nhưng chân của bà dường như mọc rễ, một bước cũng không đi được. Bà ta thử di chuyển, nhưng lại lùi về sau một bước, lùi một
bước, lùi bước nữa nhưng lại dẫm lên không khí, cả người ngã về phía
sau.
“Mẹ!”, Tư Kình Vũ lao tới, muốn nắm lấy tay mẹ mình, nhưng đã quá
muộn, hắn bắt vào không khí, Tống Ngọc San cứ như vậy mà rơi xuống trước mắt hắn. Hắn nhìn thấy mẹ mình rơi xuống, cuối cùng người nằm trên bãi
cỏ dưới mặt đất. Trước mặt hắn bỗng mơ hồ, đầu óc choáng váng.
Tư Lập Hạ cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi, cô ta không
khống chế được mà kêu to, từng tiếng thét lên xé rách bầu trời.
Nhan Nghiên cũng choáng váng, cô vẫn không nhúc nhích, đáy lòng nảy
sinh sự vui vẻ thoải mái, trong sự thoải mái lại vô cùng sợ hãi. Cô
dường như đã làm gì đó, cô có làm gì sao? Vì sao cô lại nghĩ mà sợ chứ?
Tư Thành Đống cũng bị dọa sợ, ông ta lảo đảo đi đến bên cạnh lan can, từ trên nhìn xuống nơi Tống Ngọc San ngã xuống, ông ta thực sự không
nghĩ rằng với tính cách của Tống Ngọc San mà lại làm chuyện này.
“Nhan Nghiên, cô nói gì với mẹ tôi đó? Sao cô lại phải như vậy, muốn
giết chết mẹ tôi rồi!”, Tư Lập Hạ đi lên, túm lấy Nhan Nghiên vừa khóc
vừa hỏi, Nhan Nghiên là do cô ta gọi tới, cô ta biết rõ là Nhan Nghiên
muốn báo thù Tư gia, tại sao còn gọi cô tới chứ.
“Người bức tử mẹ cô không phải tôi!”, Nhan Nghiên đờ đẫn đẩy tay cô
ta, chỉ vào ba người nhà Tư gia nói: “Là ông, là anh, là cô nữa! Là ba
người các ngươi đã bức bà ta nhảy xuống”.
Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, chỉ cảm thấy cô bây giờ thật xa lạ, xa
lạ đến mức đáng sợ. Vì sao thoáng cái Nhan Nghiên đã trở nên như vậy,
hay đây mới là khuôn mặt thật của cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...