Chương 130 – Giáo đường
Cuộc bạo loạn lần này phản quân thậm chí tấn công cả các đại sự quán, mấy người Nhan Nghiên chỉ có thể ở lại một gian phòng nhỏ thuộc nhà thờ cạnh bệnh viện hoàng gia. Ở đâu, Nhan Nghiên cũng nhìn thấy nhân viên công ty mình, mặc dù bị thương nhưng tất cả đều sống sót. Chỉ có Tiểu Chu và Miêu Phong được đưa vào điều trị trong bệnh viện.
Nhan Nghiên vào viện thăm hai người, tinh thần cả hai đều xuống dốc, ánh mắt trống rỗng, dù có nói chuyện cũng không có phản ứng. Nhan Nghiên cực kỳ khó chịu, không ai muốn gặp phải chuyện như vậy, mà hai người lại không kịp phản ứng để chạy trốn vận mệnh kinh khủng đó.
Hiện tại giáo đường rất hỗn loạn, loại người nào cũng có. Bọn họ ngồi xổm trên ghế dài, lúc này bọn họ đã liên lạc được về nước, đang nghĩ cách để làm cho bọn họ sớm mau chóng về nước.
“Nhan Nghiên, cô nói chúng ta có thể thuận lợi về nước không?” Lập Hạ ôm thảm, bất an hỏi.
Trong lòng Nhan Nghiên cũng cực kỳ bất an, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô chưa kịp phản ứng đã xảy ra rồi, còn bị ép phải chạy trốn. Nhan Nghiên quay ra Tư Lập Hạ, cười nhạt: “Hình như cô rất tin tưởng anh mình?”
Lập Hạ gật gật đầu, đúng vậy, cô ta tin tưởng anh trai mình nhất định sẽ có cách cứu bọn họ về nước. Tư Lập Hạ vô cùng mệt mỏi, lúc này biết mình đã an toàn, liền dựa vào Nhan Nghiên nằm ngủ.
Nhan Nghiên cũng mệt muốn chết, vừa ngồi xuống, mọi khí lực trong người đều bị rút sạch, không nhúc nhích nổi. Nhưng dù mệt mỏi đến đâu, Nhan Nghiên vẫn không buồn ngủ chút nào. Cô ngửa đầu lên, hiện giờ trời đã tối đen, ánh trăng bên ngoài rất sáng, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy trăng bán nguyệt, sáng lóng lánh. Hình như rất ít khi Nhan Nghiên nhìn thấy ánh trăng đẹp đến thế, cô cứ ôm đầu gối ngơ ngác, đến khi có người ngồi xuống bên cạnh, đưa cho Nhan Nghiên một bình nước.
Nhan Nghiên nghiêng đầu, chính là Diêm Ưng Dương. Nhan Nghiên vốn không có nhiều thiện cảm với hắn ta, nhưng trong lúc này lại cảm thấy vài phần thân thiết. Cô đón lấy bình nước trong tay hắn, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!”
“Ở đằng sau có một bồn hoa nhỏ, ngồi ở đó ngắm trăng đẹp hơn nhiều” Ánh mắt Diêm Ưng Dương loé sáng, trên môi hiện lên nụ cười thản nhiên.
Nhan Nghiên không muốn ngồi dậy, cũng không đủ sức, nhưng chẳng biết tại sao lại cùng Diêm Ưng Dương đi ra ngoài. Hắn nói không sai, sân sau có một bồn hoa nhỏ, không biết là loài hoa gì, có màu hồng rất diễm lệ, bên cạnh là thảm cỏ xanh mịn. Nhan Nghiên khép áo khoác, thở dài: “Có thể được sống sót, thật tốt quá.”
Diêm Ưng Dương cười nói: “Tôi vẫn chưa cảm ơn em, cảm ơn em hôm nay đã cứu tôi”
“Không phải anh cũng cứu tôi và Lập Hạ sao?” Nhan Nghiên nhìn Diêm Ưng Dương, “Thật vui vì anh đã tỉnh táo trở lại, lúc đó thấy anh rất sợ tiếng nổ mạnh. Nói thật, bộ dạng của anh lúc đó làm cho tôi giật mình. Dương, sau khi về nước anh thử đến gặp bác sỹ tâm lý xem sao.” Lúc này Nhan Nghiên có sao nói vậy, thực sự đầy thiện chí.
“Tôi biết rõ vấn đề của mình” Diêm Ưng Dương ngồi cạnh Nhan Nghiên, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, “Hôm nay trăng rất đẹp, đêm hôm đó trăng cũng rất sáng, tôi định ra ngoài, đến ga ra chuẩn bị mở cửa, đột nhiên nghe ầm một tiếng, lúc ấy tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, vội vàng xuống xe, mở cửa thì nghe thấy mẹ tôi hét thảm một tiếng!”
Nhan Nghiên quay đầu nhìn Diêm Ưng Dương, cô biết rõ hắn đang nói đến chuyện gì, không ngờ Diêm Ưng Dương lại chia sẻ những chuyện này với mình. Cô không nói gì, chỉ ngồi cạnh nghe hắn nói.
Rất lâu rồi Diêm Ưng Dương không nhớ lại chuyện cũ, hắn mong rằng mình có thể quên đi tất cả. Nhưng thật kỳ lạ, bây giờ nói đến chuyện năm đó, Diêm Ưng Dương lại cảm thấy dễ dàng. “Tôi vội chạy lên tầng trên, thì bị chị gái giữ chặt, kéo tôi vào trong phòng, cùng trốn trong tủ quần áo. Chúng tôi nhìn qua cửa thấy có người đi vào nhà, một người cầm súng chỉ vào đầu cha mẹ tôi, tiếng súng vang lên, hai người ngã xuống. Tôi và chị gái tận mắt nhìn thấy cha mẹ chết trước mặt mình mà không thể làm được gì. Sau đó một người nghe điện thoại, nói: “Tư thái thái, chúng tôi đã xử lý xong, tiếp theo phải làm gì?” Không biết đầu dây bên kia nói gì, những người kia liền phóng hoả cả căn nhà, sau khi châm lửa khắp nơi, bọn họ khoá kỹ cửa rồi mới bỏ đi.”
Nhan Nghiên không ngạc nhiên với việc Tống Ngọc San đã làm, năm đó bà ta hại chết mẹ cô, đương nhiên cũng sẽ xử lý những người bất lợi đối với bà ta. “Sau đó anh trốn thoát như thế nào?” Theo như Nhan Nghiên biết, năm đó Diêm Ưng Dương chết tại vụ nổ căn nhà, nhưng sau này lại truyền ra cái tin hắn vẫn chưa chết.
“Nhờ chị tôi, chị mang tôi ra ngoài, đẩy tôi khỏi đống lửa còn mình bị thiêu cháy cùng căn nhà.” Khoé miệng Diêm Ưng Dương hiện lên một nụ cười khó phát hiện ra, “Mạng của tôi, là mạng của cả gia đình bảo vệ mới giữ được.”
Nhan Nghiên không biết nên nói gì, cô quá hiểu cảm giác này, khi Nhan Nghiên biết cha mẹ cô bị Tư Thành Đống và Tống Ngọc San hại chết, cô hận không thể giết chết hai người đó. Nhưng khi ấy Nhan Nghiên còn quá yếu ớt, còn bây giờ xuất hiện trước mặt bọn họ cũng chỉ muốn dạy cho họ một bài học, thật sự muốn cho họ phải trả giá cả đời.
“Nhan Nghiên, tôi nghĩ em hiểu rõ cảm giác này như thế nào, sau buổi tối hôm đó, cuộc sống của tôi không còn gì ngoài trả thù, tôi nghĩ rằng em cũng vậy.” Diêm Ưng Dương liếc nhìn cũng hiểu rõ tâm sự của Nhan Nghiên, “Năm đó Tư Kình Vũ làm gì em, Tống Ngọc San bức bách em như thế nào, em cũng không có khả năng chống trả, đúng không?”
“Diêm Ưng Dương, tôi sẽ không hợp tác với anh!” Nhan Nghiên đột nhiên bình tĩnh nói, “Đúng vậy, chúng ta có cùng mục tiêu, nhưng có rất nhiều chuyện tôi muốn làm một mình. Anh muốn làm gì, tôi không ngăn cản được, nhưng cũng không có khả năng giúp anh.”
Diêm Ưng Dương bị Nhan Nghiên nhìn chăm chú, trong đầu nhớ lại cảnh chạy trốn hôm nay, từ đầu đến cuối Nhan Nghiên đều thể hiện sự quyết đoán, kiên cường và cơ trí. Cô gái này, hắn coi thường, có lẽ tâm cơ của cô không sâu nặng, nhưng trí tuệ, sự cảnh giác cùng kiên cường của cô rất rực rỡ.
“Em cho rằng tôi nói những lời này vì muốn cùng hợp tác với em?” Diêm Ưng Dương bật cười, “Nhan Nghiên, nếu em không muốn, tôi cũng không miễn cưỡng.”
“Cảm ơn anh, Diêm Ưng Dương, cừu hận của tôi với Tư gia tuyệt đối không ít hơn anh. Có điều tôi nghĩ, nếu hôm nay chúng ta chết ở khách sạn này, việc báo thù của chúng ta có làm được không? Có lẽ cuộc đời, ngoại trừ việc báo thù còn nhiều điều khác nữa, anh thấy có đúng không?” Nhan Nghiên không biết tại sao mình lại nói những lời này, nhưng đây lại là những lời chân thành nhất của cô.
“Ý của em là muốn nói cho tôi biết, em muốn từ bỏ?” Diêm Ưng Dương quay đầu lại hỏi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...