Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa


“Để ba tới ôm!” Tư Kình Vũ vẫn đứng sau, đột nhiên mở miệng nói.


“Không cần!” Giọng Nhan Nghiên băng lạnh khác thường, cô ôm Tử Hằng ra ngoài, cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này, nơi làm cho Hằng Hằng của cô tổn thương đến như vậy.


“Anh đã thuê một phòng ở bên trên, em đưa Tử Hằng lên đó nghỉ ngơi trước đã” Tư Kình Vũ cũng không giận, nhìn bộ dạng này của Tử Hằng, hắn cũng vô cùng đau lòng. “Giờ Tử Hằng cần nhất chính là nghỉ ngơi!”


Nhan Nghiên thừa nhận, Tư Kình Vũ nói rất đúng, mà Tử Hằng ôm chặt lấy cổ Nhan Nghiên, cũng đã ngừng khóc, hai mắt nhắm lại không nhìn ai, cũng không nói gì. Nhan Nghiên đành phải nghe theo Tư Kình Vũ bố trí, đi với hắn lên phòng tổng thống ở tầng tám. Sau khi đặt Tử Hằng xuống, Nhan Nghiên nói: “Tư tổng, hôm naylà thời điểm rất trọng đại, anh vẫn nên xuống trước đi, em sẽ chăm sóc Tử Hằng”


Tư Kình Vũ nhìn cô, đi qua ôm lấy Tử Hằng: “Hằng Hằng, không sao đâu! Hiện giờ rất an toàn, không ai có thể làm hại con nữa đâu”


Tử Hằng mở mắt ra nhìn hắn, sau đó nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt, bàn tay nhỏ bé thoáng cái liền ôm lấy cổ Tư Kình Vũ, oà khóc: “Ba, ba đi đâu vậy? Vì sao Hằng Hằng gọi ba mãi mà ba vẫn không đến. Lúc đó rất tối, rất đáng sợ, Hằng Hằng rất đau rất sợ.”


Tư Kình Vũ lập tức kiểm tra thân thể Hằng Hằng, cả người nó có không ít chỗ bị thương, đầy vết bầm tím. Trong lòng Tư Kình Vũ nổi lên một cơn lửa giận mãnh liệt, thật muốn xé xác con nhỏ Tư Lập Hạ chết tiệt kia, làm sao nó lại có thể di truyền bụng dạ độc ác của mẹ. Tư Kình Vũ nói với quản lý: “Giám đốc Trương, phiền anh mang một hòm thuốc đến đây”


Người quản lý lập tức đáp ứng, chỉ lát sau hộp thuốc đã được mang đến, Nhan Nghiên cẩn thận bôi thuốc cho Tử Hằng, từng giọt nước mắt rơi xuống. Bản thân Nhan Nghiên hồi nhỏ, cũng không biết bao nhiêu lần bị Tống Ngọc San nhốt, cô hiểu rõ, cảm giác bị giam vào phòng tối sợ hãi và tuyệt vọng đến như thế bào. Ở trong căn phòng tối sẽ làm con người ta tuyệt vọng, căn phòng sâu đen không thấy đáy ấy tạo nên một nỗi sợ hãi đánh úp tới, cảm tưởng như mình không thể trốn thoát, cũng không có ai đến cứu mình. Chính là về sau, Nhan Nghiên mới dần dần thoát khỏi ác mộng do những ngày ấy mang đến, nhưng cứ mỗi lần bất chợt nhớ đến, cô sẽ cảm thấy nghĩ mà sợ.


Tư Kình Vũ cũng vô cùng đau đớn khó chịu, thoa thuốc tốt nhất cho Hằng Hằng, ôm cậu bé đang nằm bẹp trên giường: “Hằng Hằng đừng sợ, ba mẹ đều ở đây, không có ai dám làm gì con nữa đâu.”



“Ba, ba sẽ đánh đuổi cô xấu xa kia chứ?” Tử Hằng trước khi nhắm mắt, không quên hỏi hắn.


Trong mắt Tư Kình Vũ hiện lên một quầng sáng: “Hằng Hằng yên tâm, cha sẽ đuổi đánh cô xấu xa đó đi, để cô ta không làm hại con được nữa”


Bấy giờ Tử Hằng mới yên tâm, ôm tay Nhan Nghiên nói: “Tiểu Nghiên, mẹ không thể rời khỏi con nha! Vĩnh viễn không được rời khỏi Hằng Hằng!”


“Hằng Hằng ngốc, mẹ mãi mãi cũng sẽ không rời khỏi con!” Nhan Nghiên nói xong, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Hằng, nửa nằm bên cạnh Tử Hằng, nói.


Tử Hằng tựa vào trong ngực Nhan Nghiên, hít vào mùi hương trên người cô, sau đó mới chậm rãi nằm ngủ.


Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, Nhan Nghiên căn bản không chịu nhìn hắn, chỉ dựa sát vào người Tử Hằng, dường như cô cũng đang ngủ. Hắn nói: “Em yên tâm, sau chuyện này, anh nhất định sẽ cho em và Tử Hằng một câu trả lời thoả đáng” Nói xong, Tư Kình Vũ bước ra khỏi phòng.


Đến cửa ra vào, quản lý khách sạn và thư ký La Tử Hân đang chờ, La Tử Hân ý tứ đi lên, nói: “Tư tổng, ở bên dưới đã gọi vài cuộc điện thoại lên đây, bữa tiệc sắp bắt đầu, chỉ còn thiếu một mình ngài.”


Tư Kình Vũ mặt không biểu tình, bảo La Tử Hân đi lên phía trước theo vào thang máy. Tư Kình Vũ nói: “Sau khi tiệc kết thúc, bảo Lập Hạ tạm thời chưa cần đi khỏi, tôi có lời muốn với nó.”



“Vâng, Tư tổng” La Tử Hân ở bên cạnh cẩn thận nói, mặc dù trên mặt ông chủ không có biểu tình gì mấy, nhưng hắn không giận mà uy, áp lực lớn khiến cô thở mạnh cũng không dám. La Tử Hân chỉ là một nhân viên nho nhỏ, có con cái, có nhà mua vay phải trả, vì sao lần nào đuôi bão cũng quét đến vậy?


Vừa thấy Tư Kình Vũ xuất hiện, người dẫn chương trình cho bữa tiệc thở phào nhẹ nhõm, lập tức tuyên bố yến hội bắt đầu. Tống Ngọc San và Tư Thành Đống đi đến, Tống Ngọc San nhìn sắc mặt con trai, nói: “Tại sao bây giờ mới đến, tất cả mọi người đều đang chờ con”


“Nếu không tại mẹ, làm sao bây giờ con mới có thể xuất hiện?”, Tư Kình Vũ lạnh lùng hỏi ngược lại, hắn vừa quay đầu, phát hiện ra Văn Vi cũng đến, bên cạnh cô là Diêm Ưng Dương. Tư Kình Vũ hơi nhíu mày, lúc này mới nhớ ra, Diêm Ưng Dương và Văn Vi là bạn học, trước đây cũng là một nhân vật phong vân. Diêm Ưng Dương cũng từng theo đuổi Văn Vi, nhưng sau đó nhà họ đã xảy ra vụ nổ kinh động thành phố, còn Văn Vi trở thành bạn gái của hắn.


Văn Vi cũng nhìn thấy hắn, trong tay cô cầm ly sâm panh, khuôn mặt cười cười đi đến: “Kình Vũ, chúc mừng anh. Thấy anh đạt được thành tựu ngày hôm nay, làm em cảm thấy thực vui mừng thay anh”


“Cảm ơn!” Tư Kình Vũ nhìn Văn Vi, chính là không nhịn được ôn nhu, “Anh không nghĩ rằng em sẽ đến, anh nhớ gần đây em không thích loại trường hợp này.”


“Thời điểm quan trọng như thế này, sao em lại có thể không đến được?” Văn Vi cười nói, “Chẳng lẽ anh không muốn em đến à?” Khuôn mặt Văn Vi lộ ra vẻ thương tâm hiếm thấy, rõ ràng cho thấy có vài phần vui đùa.


“Đương nhiên không phải” Văn Vi dường như có điểm không giống lúc trước, nhưng cụ thể ở điểm nào thì Tư Kình Vũ nhất thời cũng không nói rõ được. “Chúc em một buổi tối vui vẻ”


“Dường như bữa tiệc bị hoãn một lúc, đã xảy ra chuyện gì phải không? Bây giờ anh mới xuất hiện.” Văn Vi quan tâm hỏi.



“Có chút chuyện nhỏ thôi” Tư Kình Vũ không muốn nói nhiều, trên thực tế hắn còn đang lo cho Nhan Nghiên và Tử Hằng ở tầng trên, trong lòng chỉ muốn nhanh kết thúc để đi lên với hai người. Hắn đã hạ quyết tâm, đi lên nói vài lời rồi sẽ rời đi ngay.


Văn Vi thấy Tư Kình Vũ không muốn nói, đương nhiên cũng không hỏi thêm. Lúc này Diêm Ưng Dương cũng đã đến: “Tư tổng, vừa đến đã luôn muốn tới chào hỏi với anh, tự mình cảm ơn anh, nhưng mãi vẫn không gặp được, tôi còn nghĩ rằng hôm nay anh sẽ không xuất hiện, may sao anh đã đến, nào, tôi mời anh một ly, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội”


“Phải nói là anh đồng ý cho Lãng Ức một cơ hội mới đúng, đây là vinh hạnh của chúng tôi” Tư Kình Vũ cười nhẹ, hắn thấy người dẫn chương trình dùng ánh mắt ra hiệu với mình, đại khái muốn hắn lên nói chuyện. Tư Kình Vũ nói xin lỗi Văn Vi và Diêm Ưng Dương vì không tiếp chuyện được, rồi đi lên sân khấu.


“Hôm nay em đến đây cùng tôi, không sợ bên ngoài có người đưa tin không tốt đối với em sao? Em nên biết, Tư Kình Vũ và em giải trừ hôn ước, nhất định sẽ công bố” Ánh mắt Diêm Ưng Dương dừng lại ở bóng dáng Tư Kình Vũ trên sân khấu, trên mặt cười nhàn nhạt.


“Anh yên tâm, tôi hiểu Tư Kình Vũ, anh ta sẽ không để tôi phải chịu uỷ khuất. Hơn nữa, chẳng phải tất cả mọi chuyện anh đều sắp xếp xong xuôi hết rồi sao?” Văn Vi cười nói.


Diêm Ưng Dương cười không nói gì, chỉ nâng chén chào hỏi với những người ở các nơi khác. “Văn Vi, tôi phát hiện ra trêu chọc phải em, thật không phải là một chuyện dễ dàng. Bỗng nhiên tôi lại thấy thương cảm cho Tư Kình Vũ!”


Tư Kình Vũ đã nói xong vài lời khai mạc, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu phim ngắn về tập đoàn Thao Thiết. Bộ phim giới thiệu về lịch trình phát triển của tập đoàn, bao gồm cả các công ty con.


Sau khi chiếu xong đoạn phim, người dẫn chương trình còn nói một đoạn cực kỳ cảm động, đại khái là sự cố gắng phấn đấu của người Tư gia phải trả giá bằng mồ hôi nước mắt nhiều đến mức người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Người dẫn chương trình mời người Tư gia cùng đi lên sân khấu, cùng nhau nói chuyện.


Tư Kình Vũ từ đầu đến cuối đều giữ bộ mặt không biểu tình. Ngược lại Tư Thành Đống kéo Tống Ngọc San, sau lưng là Tư Lập Hạ cùng bước lên sân khấu, bộ dạng vui vẻ và hòa thuận, tình cảm vô cùng sâu đậm.


Người dẫn chương trình bắt đầu phỏng vấn từng thành viên trong gia đình, Tư Kình Vũ bắt đầu mất dần kiên nhẫn, nghe mấy lời cha mẹ hắn nói, đều cảm thấy chói tai. Phỏng vấn một lượt Tư gia xong, người dẫn chương trình lại để các nhân viên và bạn bè truyền thông có mặt ở đây phỏng vấn Tư gia. Kỳ thực những người đến lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Thao Thiết đều là giới truyền thông có quan hệ tốt với Tư gia, mỗi người đều hỏi về những chủ đề khiến người khác phải rơi lệ. Cho đến khi có một khán giả khăng khẳng giơ tay muốn đặt câu hỏi, mặc dù người này không nằm trong số những người đã sắp xếp từ trước, nhưng có vẻ rất có thành ý, nên được đồng ý để cho anh ta lên tiếng.



“Tôi có ba câu hỏi, câu hỏi thứ nhất rất nhỏ, hôm nay Tư tổng đến rất muộn, hơn nữa tôi còn nhìn thấy một chuyện rất kỳ lạ, Tư tổng và phó giáo sư Văn Vi không tới cùng nhau, chẳng lẽ tình cảm giữa hai người có vấn đề gì sao?” Vấn đề vừa được đặt ra, không chỉ có người Tư gia biến sắc, mà tất cả mọi người đều cùng nhìn về phía người đặt câu hỏi. Người này cũng quá to gan đi!


Sắc mặt Tư Kình Vũ cứng đờ, người này nói năng lưu loát như vậy, hiển nhiên do ai đó đã sắp đặt. Y chuẩn bị ba câu hỏi, hiện tại hỏi chỉ là vấn đề nhỏ, nói cách khác, đằng sau sẽ càng ghê gớm. Tư Kình Vũ nhìn về phía La Tử Hân ra hiệu, La Tử Hân lập tức gọi người đến sau lưng người kia. Sắc mặt người kia liền trở nên cứng ngắc, nhưng vẫn đứng thẳng tắp không nhúc nhích.


“Chuyện này cũng vừa lúc tôi muốn tuyên bố với mọi người, tôi và phó giáo sư Văn Vi đã giải trừ hôn ước” Tư Kình Vũ không do dự tuyên bố, “Về phần lý do, đó là nguyên nhân riêng tư, hôm nay là tiệc kỷ niệm ngày thành lập của tập đoàn Thao Thiết, không phải buổi tiệc của cá nhân Tư Kình Vũ, do đó chuyện này dừng lại ở đây”


Tư Kình Vũ nói chuyện, có khí thế không giận mà uy, hắn vừa nói vậy, lập tức âm thanh bên dưới ngừng lại, không ai dám nhiều lời.


Tư Kình Vũ trả lời xong, hỏi lại người kia: “Anh phóng viên kia, có thể hỏi tiếp hai vấn đề còn lại không?”


Người kia biểu lộ cứng ngắc, đằng sau y có hai người mặc tây trang, một trong hai người nói vào tai hắn một câu: “Tốt nhất mày nên cẩn thận, nếu không chỉ sợ mày lại gặp chuyện không nên xảy ra ở cửa khách sạn”


Người này cũng không sợ đến vậy, nhưng đằng sau lưng y dường như đang bị khẩu súng gì đó chỉ vào, y biết người Tư gia tàn nhẫn đến đâu, dù sao hắn cũng chỉ là người cầm tiền làm việc, không dám vì việc này mà toi mạng. “Không có câu hỏi nào cả!” Y lắp bắp trả lời.


Diêm Ưng Dương nhìn sắc mặt người kia, hiểu rõ mục đích hôm nay không đạt được. Tư Kình Vũ làm bất cứ chuyện gì cũng đều chuẩn bị hoàn hảo. Tư gia đã đắc tội với nhiều người như vậy, hôm nay lại là trường hợp như vậy, hắn đề phòng người đến quấy rối cũng là chuyện bình thường. Diêm Ưng Dương thì thầm bên tai Văn Vi: “Nhìn Tư Kình Vũ như vậy, em có chắc chắn ở bên cạnh hắn có thể tìm được thứ em muốn không?”


“Đó là việc của tôi!” Văn Vi đè giọng nói, rất nhiều ánh mắt đang chiếu lên người cô. Cô đã lường trước hiện tại sẽ biến thành cái dạng này. Kỳ thực cô cũng có chờ mong Tư Kình Vũ sẽ có một câu trả lời theo kiểu khác. Nhưng Tư Kình Vũ đúng là Tư Kình Vũ, trước đây cô thích hắn, cũng bởi vì hắn chính là loại người như vậy!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui