Văn Vi chậm rãi đi đến, khi cô bước qua, cửa sổ xe dần dần hạ xuống.
Không chút bất ngờ, người cô nhìn thấy chính là Diêm Ưng Dương. Diêm Ưng Dương tay đặt lên vô lăng, khoé miệng cười nhàn nhạt: “Chia tay thật là triền miên mùi mẫn nha!”
“Diêm Ưng Dương, ngươi là kẻ tội phạm cường bạo càn rỡ nhất trên đời”, Văn Vi đứng bên cạnh xe, thản nhiên nói. Nhưng ánh mắt cô cũng thay đổi, hai mắt sưng đỏ lại thêm vài phần dữ dằn.
Đây mới thực sự là Văn Vi nha! Diêm Ưng Dương bật cười: “Tôi đại khái cũng là người duy nhất có thể làm cho em đạt được cao trào khi bị cưỡng bức, em nói xem có đúng không?”
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, sắc mặt Văn Vi tái nhợt đến mức thảm hại, cô băng qua đầu xe, mở cửa bên kia, bấm điện thoại: “Cha, hôm nay con có thí nghiệm quan trọng, buổi tối sẽ ngủ lại phòng thí nghiệm, cha đừng chờ con”
Diêm Ưng Dương nghe điện thoại của nàng, khoé miệng vui vẻ càng sâu. Trong khi Văn Vi và cha cô ta nói chuyện điện thoại, mặt mũi hắn đầy vui vẻ nhìn cô: “Tôi thấy em tuyệt đối không ngạc nhiên khi thấy tôi đến đây”
Văn Vi đã biết rõ mọi chuyện, sau đêm đó cô ta bắt đầu điều tra Diêm Ưng Dương, hiện giờ hắn là đạo diễn, diễn viên nổi tiếng, còn làm đại diện cho bộ sưu tập trang phục mùa hè của Lãng Ức. Hắn và Nhan Nghiên cũng giống nhau, đều đến với ý đồ không tốt đẹp gì.
“Không phải vừa nói muốn đưa tôi lên đỉnh sao?” Văn Vi lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt liền nhìn xa xăm. Cô khát vọng Tư Kình Vũ có thể quay trở lại, nhưng Văn Vi cũng vô cùng hiểu rõ, dù cô có làm ra bất cứ chuyện gì thì hắn cũng sẽ không quay lại.
Nghe câu nói của Văn Vi, Diêm Ưng Dương đầu tiên là sững sờ, nhưng cũng hiểu, ngay lập tức khởi động xe, lao thật nhanh trong đêm tối.
Khi Tư Kình Vũ về đến nhà, Nhan Nghiên cũng không có trong phòng, có lẽ đã về. Hắn cũng không có tâm trạng tìm cô, sau một hồi náo nhiệt, Tư Kình Vũ không có tâm tình làm gì cả. Hắn thấy Nhan Nghiên nhắn lại, cô sợ Tử Hằng sẽ tỉnh dậy nên đã đi xuống trước.
Tư Kình Vũ tự rót một ly rượu màu đỏ, ngồi trên quầy bar, từng ngụm nuốt xuống. Bản thân có quyết định như vậy, hắn cũng bất ngờ. Từ bỏ Văn Vi đã ở cạnh mình nhiều năm như vậy mà lựa chọn Nhan Nghiên, ngay chính hắn cũng không kịp chuẩn bị.
Bỗng nhiên điện thoại của hắn vang lên, Tư Kình Vũ hơi nhíu mày, không hiểu ai gọi điện cho hắn vào giờ này. Tư Kình Vũ cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên Nhan Nghiên, liền nhận điện thoại: “Chuyện gì thế?”
“Tư Kình Vũ, hiện tại anh có thể xuống đây không, Tử Hằng không biết làm sao, con đau bụng, sắc mặt cũng rất xấu” Giọng Nhan Nghiên rất gấp gáp, trước khi cô cúp máy hắn còn nghe thấy âm thanh yếu ớt kêu đau ở của Tử Hằng.
Tư Kình Vũ không nói hai lời, vội vàng xuống dưới, hắn vừa xuống thang máy liền nhìn thấy Nhan Nghiên ôm Tử Hằng ra cửa. Tư Kình Vũ bận rộn mở thang máy, đỡ lấy Tử Hằng đang được Nhan Nghiên ôm trong lòng: “Tử Hằng xảy ra chuyện gì, cả buổi tối không phải đều rất khoẻ sao?”
“Em cũng không biết, sau khi anh đi em cũng trở về, lát sau nghe thấy có tiếng động trong phòng Tử Hằng, em đi vào xem, thấy trán con đổ mồ hôi lạnh, ôm bụng nói đau bụng”, Nhan Nghiên vuốt trán Tử Hằng, hôn lên trán nó.
“Tử Hằng sẽ không sao đâu”, Tư Kình Vũ kỳ thật cũng rất lo lắng, Tử Hằng sắc mặt vô cùng xấu, nhìn thống khổ như muốn chết. Cậu bé vô lực dựa vào vai Tư Kình Vũ, miệng còn thì thào nói. Tư Kình Vũ không nghe rõ, hỏi Nhan Nghiên: “Hình như Tử Hằng nói gì đó, em nghe xem con đang nói gì?”
Nhan Nghiên đưa tai vào gần môi Tử Hằng, vừa nghe thấy liền cứng đờ, cô trầm giọng nói: “Con đang gọi anh”
Tư Kình Vũ ôm Tử Hằng, để đầu Tử Hằng dựa vào cổ hắn. Hắn nghe rõ được Tử Hằng đang gọi hắn bằng cha, cậu nói: “Ba, con đau quá, Hằng Hằng đau quá.”
Hai mắt Tư Kình Vũ không khỏi đỏ lên, hắn ôm chặt con trai: “Hằng Hằng đừng sợ, có ba ở đây, ba sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu”
Nhan Nghiên trầm mặc đứng cạnh, cô nhìn thấy khuôn mặt thống khổ của Tử Hằng, thì ra Tử Hằng cần nhất chính là một người cha, một người mạnh mẽ có thể làm chỗ dựa cho hai mẹ con. Cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tử Hằng, trong lòng thầm cầu xin, ngàn vạn lần đừng để Tử Hằng xảy ra chuyện gì.
Tư Kình Vũ vừa ngồi lên xe đã lập tức gọi điện cho bệnh viện, khi bọn họ đến viện Nhi Bắc Kinh, các bác sĩ đã chuẩn bị trước. Tử Hằng nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Nhan Nghiên ở ngoài cửa, không lâu sau hai mắt cũng trào nước mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hằng Hằng, mẹ xin con, đừng xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì”
Tư Kình Vũ từ đằng sau ôm lấy Nhan Nghiên, đem cô ôm vào lòng nói: “Yên tâm đi, Tử Hằng sẽ không sao đâu, em ngồi sang bên này nghỉ ngơi chút đã”
Nhan Nghiên thoáng nhìn về phía hắn, không biết có phải cô đang gặp ảo giác không, nhưng rõ ràng Nhan Nghiên nhìn thấy trong mắt Tư Kình Vũ có một sự ôn nhu khó kiềm nén, nhất định là cô đã nhìn nhầm rồi. Nhan Nghiên ngồi xuống ghế dài, mắt nhìn chăm chăm về phía phòng giải phẫu. Tư Kình Vũ đứng cạnh cô, tay đặt trên vai cô, bàn tay dày dặn mà ấm áp.
Cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở, bác sĩ bước từ trong ra ngoài. Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên đứng lên hỏi: “Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?” Tư Kình Vũ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi.
Bác sĩ ngạc nhiên, không hiểu Tư đại thiếu gia có con trai từ khi nào, ông ta ho nhẹ một tiếng: “Tư tổng yên tâm, lệnh công tử là bị viêm tràng vị, hiện tại đã không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chú ý ăn uống, ăn nhiều rau dưa, kiêng ăn cay, nghỉ ngơi thật tốt là có thể bình phục”
Nhan Nghiên thân thể mềm nhũn, rốt cục thở dài một hơi, Tư Kình Vũ một tay ôm eo cô, để Nhan Nghiên dựa vào trong lòng mình. Thân thể Nhan Nghiên cứng đờ, nhưng cũng không giãy dụa.
Tử Hằng được đưa ra ngoài phòng cấp cứu, cậu bé vẫn đang hôn mê, được các bác sỹ đưa vào phòng bệnh VIP cao cấp. Nhan Nghiên ngồi bên giường chăm sóc, vuốt trán Tử Hằng: “Bảo bối, con doạ mẹ sợ muốn chết”
Tư Kình Vũ đứng cạnh cô nói: “Bên cạnh có phòng nghỉ, em sang đó ngủ một lát, Tử Hằng chưa tỉnh lại ngay đâu”
“Không, em muốn ở đây với con, em nhất định phải chăm sóc con”, hiện tại trong mắt Nhan Nghiên không có gì khác, ngoài bảo bối tâm can Hằng Hằng.
Tư Kình Vũ đột nhiên ôm lấy Nhan Nghiên, cô kinh hãi, nhưng không dám quá lớn tiếng, chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn: “Anh định làm gì thế?”
Tư Kình Vũ cười cười: “Hiện tại em là người đàn bà của anh, chẳng lẽ em không biết em phải nghe lời ai sao?” Hắn nói xong liền ôm Nhan Nghiên đi về phía phòng nghỉ, đặt cô lên giường, “Em lập tức ngủ đi”
Nhan Nghiên nhìn ánh mắt trêu chọc của hắn, một giây này, tim cô chợt động. Ánh mắt của người đàn ông này, tại sao lại lộ ra vẻ cưng chiều? Ngực cô thắt lại, đành phải nhắm mắt. Nhan Nghiên vẫn mặc quần áo ở nhà, cô quay lưng lại không nhìn hắn.
Tư Kình Vũ cởi áo khoác, cởi giầy, cũng leo lên giường nằm cạnh Nhan Nghiên. Hắn xoay người ôm vòng eo thon của cô, cảm thấy trên người cô có mùi hương nhàn nhạt, vừa quen thuộc lại tựa như có chút lạ lẫm. Tư Kình Vũ như đang nhớ lại buổi tối hôm đó, hắn ôm ấp thân thể non nớt của cô, còn Nhan Nghiên lại cầu xin hắn buông tha. Tư Kình Vũ cũng xấu hổ khi phát hiện ra bên dưới mình nóng lên, nhanh chóng phình ra.
Nhan Nghiên cũng cảm thấy, một cảm giác thẹn thùng xông tới, cô nói thật nhỏ: “Tư Kình Vũ, anh có…còn biết xấu hổ không, Tử Hằng vẫn đang ở bên ngoài”
“Yên tâm, Tử Hằng còn đang ngủ, sẽ không tỉnh đâu”, Tư Kình Vũ vuốt ve hông Nhan Nghiên, “Đêm hôm đó, tôi có ôm em như thế này không?”
Nhan Nghiên đột nhiên xoay người nhìn hắn, cười lạnh: “Anh muốn hỏi em đêm hôm đó anh đã cưỡng bức em như thế nào phải không?”
“Xem ra tôi đã để lại cho em ký ức tồi tệ”, ánh mắt Tư Kình Vũ ảm đạm, mặt hắn lại gần đến mức môi chạm gần đến môi Nhan Nghiên, “Có phải tôi nên để lại cho em một ấn tượng thật tốt đẹp không?”
“Tư Kình Vũ, đây là bệnh viện, là phòng bệnh của Tử Hằng, hiện tại Tử Hằng đang ngủ ở phòng ngoài, sao anh có thể nói vậy”, Nhan Nghiên hai tay đẩy lồng ngực hắn, nghiêm khắc cự tuyệt.
“Tôi nghĩ trong lòng Tử Hằng luôn hy vọng chúng ta tốt đẹp, không phải sao? Tôi cần Tử Hằng, mà Tử Hằng cũng cần người cha là tôi. Điểm này hẳn là em rõ hơn tôi”, Tư Kình Vũ từ từ cởi bỏ từng cúc áo của Nhan Nghiên, “Em nói nhỏ thôi, Tử Hằng sẽ không nghe thấy đâu”
Nhan Nghiên vội vàng giữ chặt tay hắn: “Không được, Tư Kình Vũ, không được, anh có nghe thấy không”, Nhan Nghiên luống cuống, với vì cô nhìn ra là Tư Kình Vũ đang rất nghiêm túc, hắn thực sự muốn cùng cô ở đây, “Anh sao có thể làm vậy, thả em ra”
Tư Kình Vũ dường như không nghe thấy, Nhan Nghiên bên dưới mặc quần bình thường, tay hắn cởi một khuy, kéo thắt lưng ra, trực tiết cởi luôn quần lót của cô, “Chẳng lẽ em đã quên thân phận của mình sao? Em là người đàn bà của tôi, em phải nhớ kỹ điều này”
Nhan Nghiên trừng mắt nhìn hắn, cô thực không nên đến với hắn, người đàn ông này căn bản chính là cầm thú, “Tư Kình Vũ, anh là người điên”
Tư Kình Vũ đã cởi hết quần áo của Nhan Nghiên, bên trong là bộ nội y màu xanh ngọc, ngực cô căng tròn nở nang, bị áo ngực màu xanh ôm trọn. Hắn đưa tay vào trong áo, cầm bầu ngực cô, sau đó hung hăng chiếm hữu môi Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cô ngậm chặt môi, nhưng khi Tư Kình Vũ dùng tay đè chặt lên nhũ hoa của cô, cô thở gấp một hơi, môi liền bị hắn chiếm lấy.
“Em biết không? Mấy năm nay anh vẫn luôn bị giấc mộng luẩn quẩn, trong mơ anh nóng bỏng, điên cuồng cùng một cô gái. Chỉ là anh một mực không nhìn thấy mặt cô bé kia, anh muốn giữ lấy cô ấy nhưng thuỷ chung lại bắt không được. Vì vậy hôm nay anh muốn cùng cô ấy ôn kỹ lại giấc mộng cũ” Nói xong, Tư Kình Vũ đã kéo quần và quần lót của Nhan Nghiên xuống.
Hai mắt Nhan Nghiên vẫn mở thật to, trên người cô đã gần như đã trần trụi, chỉ biết run rẩy dưới thân thể Tư Kình Vũ, cô biết rõ hôm nay không thể trốn thoát.
“Em có biết hiện tại bộ dạng em đáng yêu đến mức nào không?”,Tư Kình Vũ cúi xuống cắn cắn tai Nhan Nghiên, tay chạm đến giữa hai chân cô, “Em giống một cô bé chưa trải sự đời, khiến anh hận không thể một ngụm nuốt luôn em vào trong bụng.”
Nơi kín đáo nhất bị xâm chiếm, Nhan Nghiên căng cứng người, mắng: “Anh là người điên!”
“Đúng vậy, tôi còn có thể điên cuồng hơn nữa” Tư Kình Vũ ngậm lấy quả mai hồng trước ngực Nhan Nghiên, ngón tay cũng chen chúc đi vào, “Lần này, tôi nhất định sẽ để lại cho em một trải nghiệm tốt đẹp. Trời ạ, em chật khít quá, đừng nói với tôi là suốt những năm vừa qua em ngay cả một người đàn ông cũng không có.”
Nhan Nghiên như bị nói trúng tim, đỏ mặt, miệng vẫn cứng cỏi: “Không liên quan đến anh.”
Tư Kình Vũ rầu rĩ nở nụ cười, không nói gì nữa mà chỉ chuyên tâm vào việc của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...