Nét bút cuối cùng hạ xuống, Kiều Minh Anh thu tay lại, nhìn chữ viết trên tờ giấy nháp, vô cùng hài lòng.
Nhưng Lê Hiếu Nhật lại không hài lòng, vì cái cô viết chẳng giống anh chút nào.
Lê Hiếu Nhật lại nắm lấy tay nhỏ của cô, vẽ thêm một lần lên tờ giấy nháp.
”Hiểu không?” Cuối cùng anh hỏi.
Kiểu Minh Anh gật đầu, dường như rất nghiêm túc vừa nhìn nét chữ bắt trước trên giấy vừa viết lên.
”Không được” Lê Hiếu Nhật lắc đầu nhìn kiểu chữ thanh tú trên tờ giấy, nếu đưa ra một chữ ký như thế thì chẳng có sức thuyết phục gì cả.
”Nào, nhìn động tác tay của tôi, chú ý từng nét một…” Lê Hiếu Nhật dúng bàn tay to lớn bọc bàn tay nhỏ bé của cô lại, cùng không làm mẫu nữa, mà cầm tay cô viết lên giấy.
Vì chữ kí là nét liền.
anh không thể dạy từng nét một được, chỉ có thể cho tốc độ chậm lại như vậy.
Lê Hiếu Nhật không biết Kiều Minh Anh cố ý viết sai, không bắt chước theo.
Hỏi Kiều Minh Anh vì sao, chắc là vì tay của anh ấm áp nhỉ.
Thật vậy ư?
Kiều Minh Anh nghiêng đầu nhìn vẻ mặt chăm chú chuyên tâm của Lê Hiếu Nhật, bọn họ cách nhau rất gần.
Có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ cô, nếu lúc này anh quay đầu lại chắc chắn sẽ hôn.
Kiều Minh Anh quên mất anh còn đang dạy cô bắt chước nét chữ, nhìn sườn mặt của Lê Hiếu Nhật nhất thời có chút thất thần.
”Hiểu chưa?” Lê Hiếu Nhật hạ nét bút cuối cùng xuống, thu bút, quay đầu nhìn cô, lại thấy Kiều Minh Anh vốn đang nhìn giấy nháp lại nhìn anh chằm chằm.
Đôi mắt của Lê Hiếu Nhật lóe lên, ánh mắt trực tiếp kia chẳng giống như nhìn thẳng vào lòng anh, có chút ngây ngốc, có chút ngây thơ nhìn anh.
Đây là lần thứ hai Kiều Minh Anh ngẩn người nhìn anh rồi.
Không giống như lần đó anh tỉnh lại, lần này anh nhìn rõ hơn vì Kiều Minh Anh không che dấu, thậm chí không nhận ra được anh đang nhìn cô.
Trong đôi mắt kia không phải rung động với thích thì là gì?
Ánh mắt này Lê Hiếu Nhật đã tận mắt nhìn thấy vô số lần trong mắt mình, đó là ánh mắt lúc nhìn Kiều Minh Anh.
Lê Hiếu Nhật phát hiện Kiều Minh Anh thích mình, điều này anh sao có thể nhẫn nhịn được?
Buông bút trên tay xuống, bàn tay to lớn vốn đang đặt trên tay Kiều Minh Anh đã xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đối mặt với mình, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chuẩn xác dùng môi mình phủ lên đôi môi ửng hồng kia.
Cảm giác mềm mại, chẳng khác nào miếng thạch có tính đàn hồi truyền đến.
Kiều Minh Anh còn chưa kịp hồi thần xem có chuyện gì, cảm giác trên môi đã bị ngậm lấy, theo bản năng mở miệng ra.
Vừa vặn để Lê Hiếu Nhật có cơ hội tiến thẳng vào, lúc ngậm chặt môi cô, anh dường như chiếm hết hơi thở trong khoang miệng của cô.
Công thành đoạt đất, không ngừng luật động, hôn đến mức Kiều Minh Anh chóng mặt, đầu có chút choáng váng.
Sao lại nhìn đến bỗng nhiên bị hôn rồi.
”Ô…” Không khí, không khí!
Kiều Minh Anh không khỏi ưm thành tiếng, dáng vẻ này của Lê Hiếu Nhật chẳng khác nào muốn nuốt sống cô, làm cô không chống đỡ được, hơn nữa còn hơi thiếu không khí, cô nhịn không dược đưa tay đẩy anh ra.
Lê Hiếu Nhật cảm nhận được sự khó chịu của cô, buông môi cô ra, trán tựa lên trán cô, con ngươi đen thâm thúy nhìn cô, ngực hơi phập phồng.
Kiều Minh Anh cũng chẳng tốt hơn anh, thiếu không khí một lúc, hít từng hơi không khí tươi mới một, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ửng đỏ, đỏ đến chọc người.
”Không biết thở à?” Khóe môi Lê Hiếu Nhật cong lên, tâm trạng dường như rất tốt, nhưng hôn môn với Kiều Minh Anh còn thiếu dưỡng khí, nghĩ thầm sau này phải luyện tập nhiều hơn mới cỏ thể đột phá.
Nếu Kiểu Minh Anh nghe được tiếng lòng của anh chắc chắn sẽ chỉ anh mắng anh không biết xấu hổ.
”Anh…” Kiều Minh Anh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói không ra lời, chỉ có thể dùng nắm đấm nhỏ đấm anh một cái, sức lực của cô rất nhỏ, đánh lên chẳng đau chẳng ngứa, chẳng có chút uy hiếp nào.
”Ai cho phép anh ăn đậu hũ của tôi?” Kiều Minh Anh trừng mắt anh, còn chưa nhận ra lúc này mình nửa nằm trong lồng ngực anh, tư thế vô cùng mờ ám.
”Còn không biết vừa nãy là ai nhìn tôi chằm chằm đến thất thần, tôi thấy em có hứng thú với tôi hơn nhỉ?” Lê Hiếu Nhật nhướn mày nhìn người phụ nữ trong lòng, siết chặt cánh tay.
Kiều Minh Anh sửng sốt, nhìn chằm chằm chằm đến thất thần ư?
Hình như vừa nãy có nhìn anh, nhưng nào có hứng thú với anh cơ chứ?
Ánh mắt của Kiều Minh Anh chuyển sang đôi môi hồng của anh, nuốt nước bọt, hình như, chắc là, có lẽ có suy nghĩ đó.
Trên mặt Lê Hiếu Nhật càng hiện rõ sự hài lòng hơn, cô nhóc này có hứng thú với anh rồi, chứng tỏ cô không chán ghét nụ hôn của anh, hơn nữa còn chờ mong.
”Sao, thừa nhận rồi à?”
Kiều Minh Anh thất thần, mãi đến lúc Lê Hiếu Nhật lên tiếng có chút trêu chọc mới dần đần thu hồi tâm trí lại.
Đôi mắt của cô có chút mờ mịt, vì sao cô lại có hứng thú với Lê Hiếu Nhật chứ?
Vì sao lại thích độ ấm trong lòng bàn tay anh?
Vì sao…
Không phải là vì…
Kiều Minh Anh trừng mắt, không thể tin nhìn anh mắt của Lệ Hiếu Nhật, lẽ nào cô thích Lệ Hiếu Nhật ư?
”Không sai, cô thích tôi đó.
” Vừa suy nghĩ điều này, giọng nói từ tính trầm thấp của Lê Hiếu Nhật vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng cưng chiều mang theo một sự quyến luyến khó nói thành lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...