Cục Cưng Có Chiêu
Ánh mắt cô ta hơi trầm xuống.
“Thẩm Hạ Lan, cô lại dám tới sao.”
Thẩm Hạ Lan cũng không có cảm xúc gì trước hành động khiêu khích của Thẩm Niệm Niệm, cô kính cẩn cúi đầu chào thầy Tào Tư đã đến đây xem cuộc thi.
“Thầy, thầy đến rồi!”
Tào Tư nhìn người học trò mình tự hào này, có chút đau lòng nói: “Gầy đi rồi.”
“Không sao, gầy một chút cũng tốt.”
“Con phải chú ý đến cơ thể mình chứ, đừng quá quan tâm đến việc thắng thua, thầy chỉ muồn biết trình độ bây giờ của con đang đến đâu rồi thôi.”
Tào Tư không hà khắc như những giáo viên khác, ông ta rất bao dung với Thẩm Hạ Lan, nhưng càng như vậy thì Thẩm Hạ Lan càng cảm thầy xấu hỗ với người thầy này.
“Con sẽ không để thầy thất vọng.”
“Biểu diễn tốt nhé.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Hạ Lan cầm cây đàn bước vào hội trường.
Lúc này Thẩm Niệm Niệm mới nhận ra Thẩm Hạ Lan là học trò của Tào Tư, cô ta không khỏi cảm thấy có chút ghen tị với cô.
“Thẩm Hạ Lan, cô thật biết giả bộ.”
“Không giả bộ bằng cô.”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan vẫn tái nhợt như tờ giấy, nhưng lại rất có tinh thần, điều này khiến Thẩm Niệm Niệm có chút bắt ngờ.
Cô ta sững sờ, nhếch mép nói: “Đứa bé mắt rồi mà miệng lưỡi còn sắt bén quá nhỉ.”
Thẩm Hạ Lan bỗng siết chặt tay, móng tay cứa vào da thịt nhưng cô lại không nhận ra.
Cô ta còn dám nói đến đứa bé với cô!
“Thẩm Niệm Niệm, hy vọng cô có thể mãi kiêu ngạo như vậy.”
Thẩm Hạ Lan nghiền răng nghiền lợi nói.
Thẩm Niệm Niệm cười rất vui vẻ.
“Ò, tôi không hiểu cô đang nói gì hết, ý của bà Diệp là gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan thật sự muốn lột mặt nạ của cô ta ra, nhưng bây giờ thầy cô đều đang ở đây nên cô nhịn xuống.
Cuộc thi piano diễn ra rất nề nếp.
Thẩm Niệm Niệm tự nhận trình độ của mình cao hơn Thẩm Hạ Lan nên rất đắc ý, cô ta đánh đàn quả thật rất tốt nhưng để so với trình độ cao thì vẫn có khoảng cách.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan chưa từng đi thi, nhưng mấy ngày qua cô luyện tập rất cực khổ, lúc cô thể hiện được những kỹ thuật có độ khó cao đã khiến khán giả vô cùng sửng sốt.
Trên mặt Tào Tư lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Ông biết ngươi học trò của mình không phải người tầm thường.
Diệp Ân Tuấn cũng đang đứng dưới sân khấu.
Anh thấy khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Hạ Lan thì rất đau lòng, nhưng lại rất khâm phục tài năng âm nhạc của Thẩm Hạ Lan.
Vợ anh giống như một viên ngọc quý giá, cô luôn làm anh kinh ngạc, nhưng đằng sau sự kinh ngạc này đã phải nỗ lực bao nhiêu thì không ai biết rõ hơn Diệp Ân Tuấn.
Kết quả của cuộc thi đương nhiên là Thẩm Hạ Lan giành chiến thắng.
Thẩm Niệm Niệm không phục, muốn thử một bản khác với Thẩm Hạ Lan nhưng Thẩm Hạ Lan từ chối.
Cô ta thua rồi nên tức giận đập vỡ cây đàn của Thẩm Hạ Lan.
Sắc mặt Tào Tư rất khó coi.
“Người như vậy cũng đáng đứng đây đàn sao?”
Tiếng nói của Tào Tư rất có trọng lượng nên câu này vừa thốt ra, Thẩm Niệm Niệm nghiễm nhiên bị đưa vào danh sách đen.
Cô giáo của cô ta vội vàng bước tới nói giúp cô ta.
“Thầy Tào Tư, tính khí con bé không tốt nhưng mà tâm địa không xấu.”
“Thật sao? Một người phụ nữ dùng tiền sai người khác suýt nữa đâm chết vợ tôi, còn khiến vợ tôi sẩy thai mà chỉ nói là tâm địa không xấu sao?”
Giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Tuấn truyền đến, lập tức khiến khán giả sửng sốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...