Tiêu Niệm Vi nhanh chóng hạ nhiệt độ cho Thẩm Hạ Lan, nhưng tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không được tốt lắm.
“Cô ấy rất bài xích trị liệu trong tiềm thức, điều này rất bát lợi cho việc hồi phục.
Tôi không quan tâm anh có hiểu lầm gì không thể giải thích, tốt nhát nên để cho tâm trạng cô ấy thoải mái một chút.
Những bệnh như cảm cúm sốt tôi có thể chữa trị, nhưng tâm bệnh tôi trị không được.
Trong nhà có rất nhiều phòng, mắy người ở lại đi.
Chờ đến khi Hạ Lan khỏi rồi đi!”
Tiêu Niệm Vi trực tiếp đưa ra quyết định.
Lương Thiệu Cảnh hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ kháng nghị, nhưng cũng không nói gì.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp không quan tâm đến tiếng hừ lạnh đó của Lương Thiệu Cảnh, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi đi đến phòng khách…”
“Anh thật đúng là không khách khí.”
Lương Thiệu Cảnh rất không hài lòng với việc Diệp Ân Tuấn đưa vợ đến phá hỏng thời gian riêng của mình và Tiêu Vi Niệm thật vất vả mới có được.
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, Lương Tử, phái người đưa Lam Dũng, em trai của tôi đến đây, còn có vệ sĩ Phi của vợ tôi nữa.”
“Anh cũng sai bảo tôi?”
Lương Thiệu Cảnh cảm thấy thế giới của mình thật sự quá đen tối.
Cũng may Tiêu Niệm Vi đứng dậy, trực tiếp hôn lên mặt anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Sắp xếp tốt cho bọn họ em mới có thể yên tâm đi ngủ!”
Sự khó chịu trên mặt Lương Thiệu Cảnh lập tức biến mắt.
“Buổi trưa em muốn ăn gì?”
“Tùy tiện.”
Tiêu Niệm Vi phất phát tay, sau đó liền lên lầu.
Hai đầu lông mày của Lương Thiệu Cảnh đều là nhu tình, chờ đến khi Tiêu Niệm Vi biến mắt ở cửa phòng ngủ, anh ta mới quay đầu lại ghét bỏ nhìn bóng lưng Diệp Ân Tuấn, nói: “Tôi muốn dự án phát triển quốc tế mà anh vừa nói tới kia!”
“Cho cậu, làm phí khám bệnh của vợ cậu!”
Diệp Ân Tuấn không chút nào đau lòng.
Lam Tử Thất không khỏi choáng váng khi nghe thấy các ông lớn này coi những bản hợp đồng trị giá hàng trăm tỉ như phí khám bệnh.
Thế giới của những ông chủ lớn cô không thể hiểu được.
Lương Thiệu Cảnh đạt được điều mình muốn, tâm trạng cũng không còn phiền muộn nữa, lập tức để người giúp việc gọi điện thoại cho Phi.
Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan vào phòng, Lam Tử Thất cũng đi theo vào.
Cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trầm mặc không nói ngồi ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cô thấp giọng hỏi: “Anh thật sự cùng những người phụ nữ khác ở bên nhau?”
“Chỉ là có chút chuyện, không có nghĩa là ở cùng nhau.”
“Chuyện gì? Không thể nói với Hạ Lan sao?”
“Không thể.”
Câu trả lời của Diệp Ân Tuấn khiến Lam Tử Thất khẽ nhíu mày.
“Hai người là vợ chồng, có chuyện gì mà không thể nói? Diệp Ân Tuấn, tính cách của Hạ Lan anh là người hiểu rõ nhất, nếu như chuyện này không giải thích rõ ràng, có thể cô ấy sẽ thật sự li hôn với anh, hơn nữa tôi nghe nói, nếu như quyết định li hôn, đứa bé trong bụng cô ấy sẽ không giữ lại.
Anh suy nghĩ cho kỹ, hai người khó khăn như vậy mới có được đứa bé này, anh thật sự muốn từ bỏ cô ấy chỉ vì một chuyện hiểu lầm sao?”
Nghe thầy Lam Tử Thất nói như vậy, đôi mắt Diệp Ân Tuấn trầm xuống, hai tay nắm thật chặt tay Thẩm Hạ Lan, giống như nếu thả lỏng cô sẽ bay đi.
“Cô ấy, thật sự nói như vậy sao?”
“Tôi lửa anh làm gì? Có gì tốt cho tôi sao? Nếu chỉ là hỏi thăm, anh đem chuyện này giải thích rõ ràng với cô ấy chẳng phải là hết à? Nhưng tôi cũng rất tò mò, hỏi thăm gì mà cần phải đem vết son môi ấn lên trên áo của anh như vậy? Người phụ nữ kia cũng quá khoa trương đi.”
Lam Tử Thất càng nghĩ càng tức giận.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”
“Có ý gì?”
Lam Tử Thất hỏi Diệp Ân Tuấn không trả lời, nhưng từ từ dường như cô đã hiểu được ý đó, cô không khỏi mở to mắt, có chút hoảng sợ nói: “Anh, anh đem cô ta cho…”
“Chìm xuống biển.”
Diệp Ân Tuấn nói rất nhẹ nhàng nhưng Lam Tử Thất lại không thể bình tĩnh được.
Cô đột nhiên nhận ra rằng lúc đầu bản thân Diệp Ân Tuấn đã là một nhân vật hung ác, nhưng vì Thẩm Hạ Lan mà thu hồi lại tài năng trên người.
Bây giờ cũng vì Thẩm Hạ Lan mà lần nữa phóng ra sự sắc sảo của mình sao?
Lam Tử Thất không biết, nhưng lại mơ hồ phát hiện ra được, có lẽ Diệp Ân Tuấn hỏi thăm chuyện nào cũng có liên quan đến Thẩm Hạ Lan..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...