Mẹ Thẩm hết sức kinh ngạc: “Chuyện này là thật hả? Lão Thẩm, chuyện này có phải là thật không?”
Thẩm Hạ Lan cảm thầy hết sức buồn cười.
Chẳng lẽ là bọn họ không nên tự hỏi mình hả, người trong cuộc là cô đây còn không biết có chuyện gì xảy ra mà bọn họ đã định tội cho cô rồi.
Ba Thẩm im lặng một chút rồi nói: “Chắc có lẽ là thật, ở Hải Thành, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuần thì ai còn có bản lĩnh để Tào Tư không nhận học trò, tôi thấy chín mươi phần trăm là như vậy rồi, với lại Hạ Lan vẫn luôn không vừa mắt Niệm Niệm, chúng ta đều biết chuyện này mà.
Thật là, tại sao đứa bé này lại biến thành như vậy cơ chứ, chúng ta nuôi dạy nó nhiều năm như thế, thế mà lại nuôi phải một bạch nhãn lang.”
Thẩm Hạ Lan vẫn cười, nhưng mà đáy mắt lại không có nhiệt độ.
Mẹ Thẩm nghe nói như vậy thì liền bật khóc.
“Tại sao Thẩm Hạ Lan lại có thể như vậy, cái gì nó cũng có rồi, còn có sự ủng hộ của nhà họ Diệp và nhà họ Hoắc, cho dù cả đời này nó không làm cái gì thì cũng có thể vui vẻ sống tốt, Niệm Niệm của chúng ta có cái gì chứ, nếu như năm đó không phải Tiêu Ái ghê tởm đổi con gái của chúng ta đi thì làm sao hiện tại chúng ta phải chấp nhận những chuyện này cơ chứ.
Nói một câu không dễ nghe, đều là nghiệt do Tiêu Ái đã tạo ra, bây giờ nhà họ Tiêu và nhà họ Hoắc nợ nhà họ Thẩm chúng ta, bây giờ nó không nhớ ơn nghĩa nhà họ Thẩm chúng ta đối với nó thì cũng thôi đi, thế mà lại còn bắt nạt Niệm Niệm.
Không được, tôi phải tìm nó để làm rõ mọi chuyện, cho dù có rời khỏi Hải Thành thì tôi cũng không thể nuốt xuống cục tức này!”
Nói xong, mẹ Thẩm liền muốn vén chăn lên đi xuống giường, lại bị Thẩm Niệm Niệm ngăn cản lại.
“Mẹ tìm cô ta làm cái gì chứ, mẹ cho rằng bề ngoài cô ta sẽ làm máy chuyện vong ơn bội nghĩa hả, mẹ đi tìm cô ta, ngược lại còn đi quảng cáo tiếng tăm tốt đẹp cho cô ta, để người ta cảm thấy cô ta không quên cội nguồn.
Thôi đừng có nói chuyện này nữa, con bị Diệp Tri Thu bắt đi, cô ta cũng không muốn đổi con trở về đúng không? Chỉ dựa vào chuyện này thôi mà mẹ còn không nhìn rõ cô ta nữa à? Bây giờ Tào Tư cũng không cần con, Diệp Ân Tuần lại làm cho chúng ta rời khỏi Hải Thành, chúng ta có thể làm cái gì được đây, tiền mà nhà chúng ta có cũng đã bị ba gom hết để tìm đường cho con, nhưng mà những người ở Hải Thành chẳng có người nào cho ba mặt mũi, theo như con thấy thì Diệp Ân Tuấn đã giở trò quỷ ở sau lưng đó.
Nếu không phải do anh ta thì tại sao những người đó lại dám đối xử với con và ba như thế.
Mẹ, mẹ cũng đừng có ôm ảo tưởng nữa, Thẩm Hạ Lan đã sớm không phải là con gái của mẹ rồi, mẹ mau bóp nát cái suy nghĩ đó đi.”
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại sau khi nghe Thẩm Niệm Niệm nói như vậy.
Thật sự là gần đây cô quá bận rộn, cô cũng không biết những chuyện này, nhưng mà Thẩm Niệm Niệm đã nói như vậy, ba mẹ nhà họ Thẩm lại tin tưởng như thế, thật sự làm cho cô cảm tháy thất vọng đau đớn.
Sau đó, Thẩm Hạ Lan cũng không muốn nghe nữa, cô trực tiếp cất cái thẻ ngân hàng vào trong túi, sau đó xoay người đi khỏi.
Nếu như người ta đã nhìn nhận là cô có tội, cũng nhận định cô là bạch nhãn lang, thế thì cô cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã?
Cô có tiền, nhưng mà cũng phải xem xem số tiền này cho người hay là cho quỷ!
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không tốt, vô cùng không tốt, thậm chí là còn có chút bực bội.
Cô chưa từng nghĩ là có một ngày nào đó mình lại bị ba mẹ nuôi chỉ trích như thế này, điều mà cô cảm thấy thất vọng nhất, đau khổ nhất đó chính là cho đến bây giờ bọn họ cũng không hỏi mình một câu, trong lòng của bọn họ, mình là người như thế này có đúng không hả?
Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thấy châm chọc và buồn cười.
Cô dựa người trên cây cột ở hành lang nhìn người đến người đi, trong lúc nhất thời không biết tình người còn thừa lại cái gì, còn có thể tin tưởng cái gì.
Thẳng cho đến khi Lam Tử Thắt đi ra nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đỏ cả vành mắt đang mơ màng nhìn đám người lui tới, cô hơi sững sờ, lập tức bước nhanh đi tới.
“Hạ Lan, cậu sao vậy?”
Giọng nói của Lam Tử Thất đã đánh thức Thẩm Hạ Lan.
Cô nhìn Lam Tử Thất với ánh mắt mờ mịt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình cho thật tốt, cười nói: “Không có chuyện gì đâu, nghĩ chút chuyện thôi.”
“Cậu ở đây cũng không sợ cảm lạnh hả? Nhanh về nhà đi rồi nói, chuyện của Tống Đình là do cậu với Diệp Ân Tuần đã bỏ tiền ra, tiền của anh ấy đã bị đóng băng, công ty đã bị đình chỉ hoạt động, coi như là tớ mượn tiền của các cậu để chữa bệnh cho anh ấy, sau này tớ có tiền sẽ trả lại cho hai người.”
Nghe thầy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan khoát khoát tay.
Lam Tử Thất với cô cũng coi như là chị em thân thiết đã lâu, cho dù là bị chia cắt bởi mối thù gia đình thì cô cũng không đối xử với mình giống như là ba mẹ nhà họ Thẩm và Thẩm Niệm Niệm.
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thấy khó chịu hơn.
“Không cần đâu, cậu cũng biết là bây giờ bọn tớ nghèo chỉ còn thừa tiền, trong tắm thẻ này không có nhiều tiền, có hơn chín trăm triệu, là tiền thưởng của giải thiết kế lần trước, tớ vẫn luôn không động vào, cậu cầm lấy trước đi.
Bây giờ ở trong nhà có nhiều chuyện như vậy, cho dù cậu không muốn đi ra ngoài làm thì cũng phải tìm công việc cái đã, có đúng không? Để tớ hỏi giúp cậu công ty của Ân Tuần có cần người hay không, dựa vào sơ yếu lý lịch của cậu…”
“Hạ Lan, công việc của tớ thì để tớ tự tìm, cậu không cần phải giúp, tiền thì tớ nhận, những chuyện khác tớ sẽ giải quyết cho thật tốt, cậu chăm sóc tốt cho mình là được rồi.”
Lam Tử Thất đánh gãy lời của Thẩm Hạ Lan, cũng thuận tiện nhận lầy cái thẻ ngân hàng ở trong tay của cô.
Thẩm Hạ Lan hơi dừng lại một chút, lập tức nhẹ gật đầu.
“Được rồi, cậu cũng là người có tính toán, muốn làm như thế nào thì cậu cứ làm như thế đó, cậu yên tâm đi, ở Hải Thành, có tớ ở đây, ai cũng không dám bắt nạt cậu.”
“Tớ biết rồi.”
Lam Tử Thất hiểu ý cười cười.
Đúng lúc này, giọng nói của Thẩm Niệm Niệm lại vang lên.
“Ôi chao, chị em tình thâm nhỉ.”
Thẩm Hạ Lan hơi nheo mắt lại, không có ý định phản ứng cô ta, lại nghe thấy Thẩm Niệm Niệm nói tiếp: “Lam Tử Thất, cô cần phải ôm lấy cái đùi to Thẩm Hạ Lan đó nha, nếu như một ngày nào đó mà cô ta không vui, nói không chừng là cô cũng bị chơi chết luôn đó, tôi chính là một ví dụ đây này.
Mẹ của tôi và ba tôi đối xử với cô ta như thế nào, nhưng mà bây giờ thì sao chứ, thế mà cô ta lại muốn đuổi ba mẹ tôi ra khỏi Hải Thành, người phụ nữ như thế này mà cô cũng dám kết bạn nữa à, tôi chúc cô may mắn.”
Thẩm Hạ Lan tức giận đến nỗi cả người phát run, còn chưa nói cái gì thì Lam Tử Thất đã nói trước: “Từ xưa đến nay tôi không phụ thuộc vào Hạ Lan cái gì hết, tôi với cậu ấy đều là cá thể độc lập, cậu ấy giúp tôi là do tình cảm, không giúp tôi là bổn phận, hơn nữa mối quan hệ của tôi và cậu ấy là thứ mà loại người như cô không có cách nào trải nghiệm được đâu.
Thẩm Niệm Niệm, nếu như có thời gian châm ngồi ly gián ở đây thì cô vẫn nên suy nghĩ sau này cô phải đi như thế nào đi, cô làm ra những chuyện đó, tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết, ba mẹ của cô muốn làm kẻ điếc người mù, đó là tự do của bọn họ, nhưng mà nếu như cô dám làm gì Hạ Lan, tôi đảm bảo là cô sẽ phải hối hận.”
Nghe Lam Tử Thắt nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm tháy trong lời nói của Lam Tử Thất có hàm ý.
“Tử Thất, có phải là cậu đã biết cái gì rồi không?”
Sắc mặt của Thẩm Niệm Niệm lập tức thay đổi.
“Cô ta có thể biết cái gì chứ? Cô ta chỉ nói hươu nói vượn mà thôi! Lam Tử Thất, cô như thế này mà cũng dám đắc ý ở trước mặt của tôi, tốt xấu gì tôi vẫn còn có ba mẹ che chở tôi, cô thì có cái gì chứ, có một đứa em trai bị tàn tật, một người ba đang ngu ngốc, bây giờ lại cộng thêm một người bạn trai thực vật, loại phụ nữ như cô phải nuôi nhóm người bọn họ, chắc có lẽ phải đi tìm một ông già rồi làm vợ bé cho người ta, cho dù là như vậy thì cũng chưa chắc người ta chấp nhận cho cô tiền.
Nhìn nhan sắc của cô cũng chỉ là một gương mặt bình thường, ai mà coi trọng cô chứ, nếu không thì cô đến mấy phòng khiêu vũ làm gái đi.”
“Thẩm Niệm Niệm!”
Thẩm Hạ Lan tức giận muốn điên lên được.
Cô ta làm nhục mình thì có thể, nhưng mà lại xúc phạm Lam Tử Thắt thì không được.
Lúc Thẩm Hạ Lan muốn ra tay, Lam Tử Thất đột nhiên cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Niệm Niệm.
“Chuyện Tống Đình xảy ra tai nạn giao thông vẫn còn chưa được đưa lên báo, tại sao cô lại biết anh ấy trở thành người thực vật.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...