Cục Cưng Có Chiêu


“Mẹ của tôi đâu? Bà ấy đâu rồi?”
Thẩm Hạ Lan lo lắng, vội vàng buông Diệp Ân Tuấn ra rồi chạy vào phòng.

“Hạ Lan đừng chạy nữa, em chậm một chút.”
Diệp Ân Tuấn thấy vậy liền hoảng hốt, chạy theo sau cô vào phòng.

Thẩm Hạ Lan tìm một vòng vẫn không thấy Tiêu Ái đâu liền khóc nức nở.

“Có phải mẹ của em đã không cần em nữa rồi không? Có phải bà ấy không muốn gặp em? Em chỉ biết bà ấy ở đây đợi em, nói muốn gặp em nhưng vì ông ngoại gọi điện thoại cho bà, vì bà là một quân nhân, là một quan chức ngoại giao, bà còn có chức trách của mình cho nên mới ở lại đây chờ em.

Không, không phải chờ em mà là chờ Lưu Mai rồi tiện thể gặp em, hiện tại Lưu Mai đã đền tội nên bà ấy lại né tránh có phải không? Tại sao lại có thể như vậy?”
Thẩm Hạ Lan khóc đến không kiềm chế được.

Diệp Ân Tuấn cực kỳ đau lòng.

“Không phải như vậy, có lẽ mẹ bận việc nên tạm thời chưa thể đến được, em đừng nghĩ nhiều.”
“Chính là như vậy, ông ngoại đã nói bà ấy giống như một người đi tìm một nơi không ai biết để lặng lặng chờ đợi cái chết, bà ấy hoàn toàn không xem em là con gái!”
Thẩm Hạ Lan lúc này quầy quả chẳng khác nào một đứa bé.

Diệp Ân Tuấn có chút dở khóc dở cười nhưng chung quy vẫn là không biết nên an ủi cô kiểu gì.

Ngay khi Thẩm Hạ Lan khóc đến cạn nước mắt thì giọng nói của Tiêu Ái truyền đến từ phía sau.

“Chuyện gì vậy? Diệp Ân Tuấn, con ức hiếp con bé à?”
Diệp Ân Tuấn có chút bất đắc dĩ cười cười.

Thẩm Hạ Lan vừa nghe được giọng nói của Tiêu Ái thì vội vàng quay đầu lại.

“Mẹ, mẹ không đi nữa sao?”
“Mẹ đi đâu chứ? Mẹ chỉ đi gặp đội trưởng nói vài câu thôi, chuyện này là sao đây?”
“Mẹ không đi nữa, thật là tốt, con cứ tưởng mẹ lại không cần con nữa rồi.”
Thẩm Hạ Lan ôm chầm lấy Tiêu Ái.

Tiêu Ái ngẩn ra một chút rồi cũng hiểu rốt cuộc cô vì sao mà khóc nên lập tức cười nói: “Con bé này, tốt xấu gì cũng là con gái của mẹ, sao lại thích khóc như vậy chứ?”
“Mặc kệ con đã làm mẹ của mấy đứa trẻ, mặc kệ con đã từng này tuổi đầu, thì ở với mẹ con vĩnh viễn là trẻ thơ, vĩnh viễn có quyền làm nũng.”
Thẩm Hạ Lan ôm chặt Tiêu Ái, chỉ sợ bà sẽ rời đi.


Diệp Ân Tuấn lắc lắc đầu nói: “Mẹ, hai người tâm tình đi, con ra ngoài xem thế nào.

Thân phận của Lưu Mai đặc biệt nên có lẽ không lâu nữa ông cụ Tiêu sẽ dẫn người tới đón.”
Tiêu Ái hơi khựng lại một chút, trông có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

“Ông ấy cũng muốn đến à? Nhiều tuổi như vậy rồi còn chạy lung tung làm gì chứ.

Hơn nữa, chẳng phải ông ấy đã lui về rồi sao?
Chuyện này để người khác làm thì hay hơn.”
Thẩm Hạ Lan nghe ra được sự ngượng ngập trong lời nói của Tiêu Á, vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, mẹ vẫn còn chưa tha thứ cho ông ngoại sao?”
“Con nói gì vậy?”
Tiêu Ái hơi mất tự nhiên.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Con đã nghe ông kể hết rồi, lúc trước là do ông đã chia rẽ mẹ và ba, nhưng có một số chuyện là do duyên phận, mẹ và ông ngoại giận nhau nhiều năm như vậy không thấy mệt sao? Ông ngoại cũng già rồi, ở nhà một mình cô đơn lắm, ông rất rất nhớ mẹ, phòng của mẹ không một hạt bụi, cho thấy được thường xuyên quét tước.

Mẹ, cả mẹ và ông ngoại ai cũng quật cường hết, cho nên hai người đã sống uổng phí suốt bấy năm năm, bây giờ cả hai đều đã có tuổi, sao lại còn muốn tiếp tục cự nhau chứ? Nói gì đi nữa thì con cũng rất thích ông ngoại.

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, tròng mắt Tiêu Ái có chút nóng lên.

“Con không trách ông ấy?”
“Trách ông ấy cái gì?”
Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc.

Tiêu Ái cắn môi dưới nói: “Trách ông ấy đã chia rẽ mẹ và ba con, nếu không có lẽ bây giờ cả nhà chúng ta đã được đoàn tụ hạnh phúc.”
Thẩm Hạ Lan rốt cục cũng hiểu khúc mắc của Tiêu Ái là gì.

Cô cầm tay Tiêu Ái dịu dàng nói: “Mẹ, con nghĩ mặc kệ có ông ngoại hay không thì ba cũng sẽ không thể đi cùng mẹ tới cuối cùng được.

Trước kia mẹ chỉ là một cô gái yếu đuối còn ba con thân mang nghĩa vụ của nhà họ Hoắc.

Ông ấy phải ra chiến trường, phải bảo vệ quốc gia, nên hiển nhiên là không muốn mẹ phải lãng phí đời này.

Có lẽ ông ngoại đã trở thành cái cớ để ba con kiên quyết chia tay mẹ nhưng mẹ không thể chối bỏ việc trong lòng ba cũng có ý nghĩ này.

Ông ấy yêu mẹ, không muốn để mẹ lo lắng, không yên vì ông, ông ấy muốn cho mẹ một gia đình an ổn nên chia tay là lựa chọn tốt nhất, không liên quan gì tới ông ngoại hết.

Hơn nữa, cho dù hai người không chia tay, cho dù ba con và mẹ kết hôn thì sao chứ? Ba con sẽ không vì nước mà hy sinh thân mình? Sẽ không như vậy sao?”
Tiêu Ái bỗng dưng bị hỏi những câu như vậy thì không cách nào trả lời.


Thẩm Hạ Lan biết mình được thuyết phục được Tiêu Ái.

Cô lôi kéo Tiêu Ái ngồi lên ghế, tiếp tục nói: “Ông ngoại không sai, ông yêu mẹ, ông cũng muốn cho mẹ những điều tốt nhất, bởi vì ông đã từng tự mình trải qua những chuyện như vậy, khiến mẹ không có một gia đình cùng cuộc sống vẹn toàn, thậm chí khi bà ngoại qua đời ông cũng không thể gặp mặt lần cuối, ông ngoại cảm thấy mẹ đã phải chịu thua thiệt nên hiển nhiên là không muốn cuộc đời của mẹ cũng giống như ông.

Ông chỉ có một đứa con gái duy nhất là mẹ, ông không thương mẹ thì thương ai bây giờ? Lần này ông người đến đây có lẽ cũng không hoàn toàn là vì chuyện của Lưu Mai mà ông chủ yếu là muốn đến đón mẹ về nhà.”
Tiêu Ái hơi khựng lại, không được tự nhiên cho lắm.

“Nhà?”
“Đúng vậy, nhà.

Nơi có tình yêu mới là nhà, nơi có người thân mới là nhà.

Bởi vì có mẹ ông ngoại mới cảm thấy quân khu rộng lớn ấy là nhà của mình, còn con bởi vì có mẹ nên mới cảm thấy chỗ của mẹ là nhà mẹ đẻ của mình.

Mẹ, mặc kệ là vì ông ngoại hay vì con, mẹ hãy theo chúng con về có được không? Chúng ta tích cực phối hợp chữa trị, thêm một ngày thôi cùng là quá đủ với con rồi.

Mẹ hãy để cho con được hiếu thuận với mẹ có được không?”
Thẩm Hạ Lan nói rất chân thành khẩn thiết, hiển nhiên là làm cho Tiêu Ái trong lúc nhất thời không thể cự tuyệt.

Đây là chuyện mà bà không muốn đối mặt với Thẩm Hạ Lan.

Bởi vì bà biết, tận sâu trong lòng bà kỳ thực rất cô độc, vì lòng tham bà muốn con ở bên mình nhưng bà lại cảm thấy mình không có tư cách, mình không xứng.

Hiện giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, nước mắt của Tiêu Ái rốt cuộc cũng rơi.

“Được con nói gì mẹ cũng nghe hết.”
“Mẹ vẫn là người tốt nhất.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ ôm lấy Tiêu Ái.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Ái cảm nhận được tình cảm chân thành giữa hai mẹ con.

Trước kia bà luôn áy náy khi ở cùng Thẩm Hạ Lan dù Thẩm Hạ Lan luôn đối xử ôn hoà với bà, bà luôn cho rằng Thẩm Hạ Lan không thích có bà bên cạnh, không thích bà bước vào cuộc sống của cô cho nên bà mới rời đi.

Bởi vì Thẩm Hạ Lan còn có cha mẹ Thẩm yêu thương, bà cảm thấy cho dù bà không ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan đi nữa thì cô cũng chẳng cảm thấy gì, bởi hai mươi năm nay bà đâu góp mặt vào quá trình trưởng thành của Thẩm Hạ Lan.


Nhưng ngay vừa rồi và chính lúc này, bà đã sâu sắc hiểu được, Thẩm Hạ Lan là yêu bà, Thẩm Hạ Lan cần bà.

Cái cảm giác người khác cần mình này khiến cho Tiêu Ái cảm thấy mình sống trên đời này vẫn còn có giá trị.

Bà muốn quay về bên cạnh cha mình để tận hiếu, muốn ở lại bên cạnh con gái mình, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mang thai sinh con, nhìn thấy lũ trẻ khoẻ mạnh mà lớn lên.

Đột nhiên bà nhận ra thời gian của mình quá ít.

Trước kia bà đã lãng phí cuộc sống để rồi bây giờ muốn làm chút gì đó mới nhận ra thời gian còn lại chẳng nhiều nhặn gì nữa.

Cũng may, bà vẫn còn cơ hội vớt vát, còn thời gian để bồi đắp tình cảm cùng lũ trẻ.

Tiêu Ái trong chốc lát đột nhiên buông bỏ được khúc mắc nên cũng trở nên thoải mái hơn.

Thẩm Hạ Lan thấy bà vui vẻ, tự nhiên cũng cảm thấy vui lây.

Đúng lúc này, Trương Linh tiến vào gõ cửa nói: “Hai người có phải đã trò chuyện xong rồi không?”
“Có lẽ nên kết thúc chuyện này được rồi, nhưng dù sao đây cũng không phải là việc của chúng ta, người của quân đội đang ở đây.

Thế nào? Nôn nóng gặp Tranh Tranh vậy sao.

Thẩm Hạ Lan biết mình đã đồng ý với Trương Linh điều gì.

Về phần Trương Linh trước kia vì sao không muốn gặp mình, Thẩm Hạ Lan không muốn hỏi nữa.

Đôi khi có những chuyện không cần làm rõ ngọn ngành vẫn tốt hơn.

Chỉ cần hiện tại, Trương Linh muốn ở cùng với họ là được.

Trương Linh nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cô ra ngoài này một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn Tiêu Ái, Tiêu Ái tỏ vẻ mình không sao, lúc này cô mới rời khỏi phòng.

Khương Hiểu bị Trương Linh đưa vào phòng, năm lần ba lượt lệnh cho cô ấy không được xuống giường, phải tĩnh dưỡng một tuần.

Lam Thần cùng Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, cũng không biết để làm gì.

Trương Linh đưa Thẩm Hạ Lan tới phòng của mình, còn đóng cả cửa lại khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút khẩn trương.

“Bà muốn làm gì? Biểu cảm này, hành động này, tư thế này giống như bà sẽ làm gì tôi vậy.”
Thẩm Hạ Lan cười ha ha nói.

Trương Linh nhìn cô rồi đột nhiên lên tiếng: “Tôi biết cô tìm đến tôi nhất định là muốn hỏi Phương Đình chết như thế nào đúng không?”

Thẩm Hạ Lan chợt sững người.

Cô dự định một lát nữa sẽ hỏi hoặc là đợi đến ngày mai mới hỏi, chờ Trương Linh ổn định lại tâm trạng rồi hẳn nói nhưng không ngờ Trương Linh lại chủ động mở lời.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan nghiêm túc hẳn lên.

“Đúng, Phương Đình là bạn của tôi, Lam Thần cũng là bạn của tôi, tôi muốn biết Phương Đình chết như thế nào.”
Trương Linh quan sát Thẩm Hạ Lan một lát, qua một hồi lâu mới nói: “Tốt nhất là cô đừng để Lam Thần biết được nguyên nhân cái chết của Phương Đình.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.

Trương Linh xoay người sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Phương Đình trúng độc thực chất là ý của chính cô ta.”
“Như vậy là sao?”
Thẩm Hạ Lan cực kỳ kinh ngạc, không ngờ đáp án lại thành ra như vậy.

Trương Linh nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Hết thảy mọi chuyện Phương Đình làm đều là vì Lam Thần.”
“Lam Thần xảy ra chuyện gì sao?”
“Có vấn đề với chất điện giải trong cơ thể của Lam Thần, có vẻ như đó là một loại độc tố mãn tính đã xâm nhập vào cơ quan nội tạng của cậu ấy từ khi còn trong bụng mẹ.

Vấn đề này đã được phát hiện bởi giáo sư Phương.

Nói như vậy tức là những người thí nghiệm như Lam Thần rất hiếm khi sống thọ hoặc giả có thể nói là rất ít người sống qua tuổi ba mươi.

Từ cuối năm trước, sức khoẻ của Lam Thần đã xuất hiện vấn đề, chẳng qua một phần ký ức của cậu ấy bị đứt đoạn nên có rất nhiều thứ không còn nhớ rõ.

Nghe Trương Linh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đã đoán ra được gì đó.

“Phương Đình là vì Lam Thần?”
“Đúng, Phương Đình đột nhiên ngất, không phải bởi vì thân thể xuất hiện vấn đề, mà là bởi vì cô ta đang tự nuôi dưỡng một loại kháng thể có thể giảm bớt độc tố trong cơ thể Lam Thần nhưng loại kháng thể này cần được thí nghiệm.

Phương Đình đã tự lấy mình ra làm đối tượng thí nghiệm.

Tuy nhiên cô ta đã tính sai một vấn đề, đó chính là cô ta là người bình thường còn Lam Thần thì không.

Dùng máu của Lam Thần để nghiên cứu ra kháng thể rồi tiêm vào người cô ta chỉ làm sản sinh ra độc tố mà thôi.

Nhưng Phương Đình lại không dám cho Lam Thần biết, vì thế cô ta vẫn luôn chịu đựng một mình, cho đến khi không còn chịu được nữa, sau khi đột nhiên ngất đi, Lam Thần tìm được tôi và tôi phát hiện ra bí mật của cô ta, cô ta đã đau khổ cầu xin tôi, không cho tôi nói với Lam Thần, lúc ấy, cô ta đã sắp không còn gắng gượng được nữa rồi.

Mà lúc ấy Phương Thiến lại đang lên kế hoạch làm cho giáo sư Phương giết chết cô ta, bắt cô thế chỗ gả cho Đường Trình Siêu, Phương Đình liền lợi dụng cơ hội này uống thuốc mà Phương Thiến đưa, đổ hết mọi chuyện lên đầu Phương Thiến, kỳ thật là vì không muốn để cho Lam Thần hoài nghi bất cứ điều gì, cứ thế mà yên ổn sống nốt phần đời còn lại.”
Những gì Trương Linh nhất thời làm cho Thẩm Hạ Lan ngây dại.

Hoá ra chân tướng là như vậy sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui