Là Tống Đình!
Tống Dật Hiên vốn dĩ không quá yêu thích người anh em khác mẹ này, hiện tại Trương Mẫn bởi vì mẹ của Tống Đình là Phương Quyên mà chết, loại hận thù đó khiến cho ánh mắt của Tống Dật Hiên trở nên có chút lạnh lùng.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp kéo Tống Dật Hiên lại.
“Họa không tính đến vợ con! Huống hồ Tống Đình cũng không biết gì cả.”
“Làm sao anh biết cậu ta không biết gì cả? Có lẽ Phương Quyên dám lớn gan làm bậy như vậy, đều là bởi vì có đứa con trai này làm chỗ dựa?”
Tống Dật Hiên dường như cắn răng nghiến lợi hỏi.
Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Không có khả năng! Tống Đình lớn lên cùng với tôi, cậu ấy là hạng người gì thì tôi rõ ràng nhất.
Coi như Phương Quyên là mẹ của cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không vi phạm lương tâm mà làm ra những chuyện kia.
Huống hồ nếu như cậu ấy thật sự có thể che giấu lương tâm, thì bây giờ cũng không thể nào tổng giám đốc của tập đoàn Tống thị là anh.”
“Anh có ý tứ gì? Ý của anh là năng lực làm việc củaTống Đình so với tôi còn mạnh hơn có đúng không? So với tôi thì cậu ấy có thể đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Tống thị, có đúng không?”
Hiện tại Tống Dật Hiên tựa như một con nhím, mặc kệ Diệp Ân Tuấn nói gì, anh ta đều có thể tìm ra lý do phản bác.
Trong lòng của anh ta có một cỗ oán khí, làm thế nào cũng đều không thể trút ra.
Diệp Ân Tuấn biết, cho nên không so đo với anh ta nữa.
“Tống Dật Hiên, có phải là hiện tại chỉ cần là nhìn thấy người có quan hệ cùng với Phương Quyên, anh cũng sẽ giống như chó điên cắn người? Trương Mẫn đối với anh mà nói có lẽ là đặc biệt, có lẽ anh cảm thấy áy náy với cô ta, nhưng không có nghĩa là tất cả chúng tôi đều phải đối với Trương Mẫn thế nào.
Cô ấy tốt với anh, cũng chưa chắc cô ấy tốt với tất cả mọi người, tối thiểu đối với Hạ Lan, cô ấy không tốt lắm, đúng không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, cũng không có cao thấp chập trùng, rất bình thản, lại làm cho mắt củaTống Dật Hiên đỏ lên trong nháy mắt.
“Tôi không phải ý kia, tôi chính là…”
“Chúng tôi hiểu tâm tình của anh, cũng hiểu ý nghĩa của Trương Mẫn đối với anh, nhưng anh cũng không thể cưỡng cầu tất cả chúng tôi đều tốt với Trương Mẫn, dù sao tốt đều là quan hệ của cả hai.
Bởi vì quan hệ của anh, Hạ Lan không so đo ân oán với cô ấy, đã đủ rồi, không phải sao? Cũng là bởi vì anh, cô ấy lựa chọn thành toàn cho Trương Mẫn.
Biết rõ như vậy thì anh sẽ oán trách cô ấy, thế nhưng cô ấy vẫn làm, uất ức muốn chết cũng không nói một chữ với anh.
Tống Dật Hiên, anh có thể bi thương, có thể khổ sở, nhưng xin anh đừng làm người chân chính quan tâm anh, người còn sống bị thương, được không?”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên triệt để tỉnh táo lại.
Đúng lúc này, Tống Đình chạy tới.
“Sếp Diệp, có văn kiện khẩn cấp cần anh ký tên một chút.”
Thời điểm Tống Đình nhìn thấy Tống Dật Hiên dừng một chút, không phải anh ta không biết Diệp Ân Tuấn gần đây đang điều tra người cậu Phương Nhất Tường, cho nên khi nhìn đến Tống Dật Hiên mặt đỏ da trắng như thế nhìn mình, không khỏi có chút bận tâm.
Chẳng lẽ mẹ và cậu đã làm gì sao?
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Đình chỉ vô ý hỏi thăm người, lại làm cho Tống Dật Hiên kém chút nữa đã không nhịn được nữa.
“Cút đi!”
Anh ta liền đẩy Tống Đình ra, bước nhanh đi về hướng xe của mình.
“Này là làm sao vậy?”
Tống Đình bị anh ta đẩy một cái đến lảo đảo, có chút buồn bực nhìn xem Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi nói: “Không có việc gì, tính tình của anh ta như vậy, cậu cũng không phải không biết, đi thôi, chúng ta đi công ty trước.”
Nói xong, anh ta nhìn một chút về phương hướng phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan, vẫn quyết định có một số việc mà giao cho Thẩm Hạ Lan tự mình đi xử lý thì tốt hơn.
Tống Đình đi theo Diệp Ân Tuấn đến công ty.
Thời điểm Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Cô duỗi lưng một cái, nhìn thấy vị trí bên người đã sớm trống không, hơn nữa khi sờ lên nhiệt độ, hẳn là đã đi rất lâu rồi.
Đối với sự vất vả của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng, nhưng cũng biết mình không giúp gì được, cô có thể làm chính là cố gắng ít gây phiền toái cho Diệp Ân Tuấn.
Sau khi rời giường, Thẩm Hạ Lan bị chị Hoàng lôi kéo đi ăn gì đó.
Cô mở ti vi xem một chút, chị Hoàng thấp giọng nói: “Mợ chủ, cậu Tống sáng sớm đã tới, nhưng không biết nói gì với cậu chủ mà đã thở phì phò rời đi.
“Cậu Tống?”
“Đúng vậy, chính là cậu Tống, Tống Dật Hiên.”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút.
Cô còn nhớ rõ hôm qua Tống Dật Hiên phát cơn giận như thế đối với mình, sáng sớm như thế đã tới, là vì xin lỗi, hay là chưa phát giận xong, muốn tiếp tục?”
Thẩm Hạ Lan không làm rõ ràng được, trầm tư một chút, vẫn cầm điện thoại di động lên gọi cho Tống Dật Hiên.
“Sáng sớm anh đến tìm em?”
“Ừ, chút nữa đã lạnh chết anh.”
Giọng nói của Tống Dật Hiên có chút khàn giọng.
Thẩm Hạ Lan gặp anh nói chuyện như bình thường, lúc này mới thở dài một hơi.
“Anh làm gì?”
“Dự định mua phần mộ, dự định an táng cho Trương Mẫn.
Đúng rồi, em đã thức dậy rồi đúng không? Thức dậy thì hai chúng ta đi tìm Trương Vũ, hẳn là cô ấy đã nói cho em về nơi của Trương Vũ.
Em yên tâm đi, anh đã xin phép với Diệp Ân Tuấn, hôm nay anh ta có chút bận bịu, để anh đi cùng em.”
Nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Được, đợi em rửa mặt, lát nữa đi tìm anh.”
“Anh đi tìm em đi, miễn cho em phải bôn ba qua lại.
Còn có, chuyện ngày hôm qua, xin lỗi.
Lúc đó cảm xúc của anh hơi kích động, không cân nhắc đến tâm tình của em, là do anh khốn nạn.
Em xem lát nữa làm sao để nguôi giận, anh không có ý kiến.”
Lời của Tống Dật Hiên khiến cho đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lập tức có chút chua xót.
“Không cần.
Em cũng không coi là chuyện gì lớn.”
“Bỏ đi, cũng không biết là ai khóc tựa như một con thỏ.
Sáng sớm hôm nay kém chút nữa chồng em đã đánh anh.
Còn nói không coi ra gì.
Anh biết, là anh không tốt, tính tình này của anh, em cũng biết, thời điểm đó cũng không phải do em.
Lúc ấy anh không nghĩ đến điểm xuất phát của em, là lỗi của anh.”
Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên, sợ mình phát khóc.
Cô hít sâu một hơi nói: “Tống Dật Hiên, hai chúng ta quen biết thời gian dài như vậy, so với anh biết Trương Mẫn thì lâu hơn đúng không? Thế nhưng anh lại chất vấn nhân phẩm của em, thật ra, em rất thương tâm.”
“Thật xin lỗi, anh…”
“Không có gì phải xin lỗi, phân lượng của mỗi người trong lòng anh đều không giống nhau, là em đánh giá cao phân lượng của mình trong lòng anh.
So với Trương Mẫn, có lẽ anh càng quan tâm đến cảm nhận của cô ấy nhiều hơn một ít.
Hôm qua em còn có chút ủy khuất, hôm nay em đã nghĩ thông suốt rồi.
Nếu như em xảy ra chuyện, anh đứng ở góc độ của em để xử lý mọi chuyện, đoán chừng Diệp Ân Tuấn cũng sẽ lập tức giống như anh.
Cho nên, không cần phải nói xin lỗi, anh cũng không làm gì sai.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên ngây ra một lúc.
Là như vậy sao?
Địa vị của Trương Mẫn ở trong lòng anh ta thế mà vượt qua Thẩm Hạ Lan sao?
Không!
Không phải!
Chỉ là anh ta nợ Trương Mẫn nhiều lắm, khiến anh ta có chút không chịu nổi, mới có thể ở thời điểm biết người mình thích hại Trương Mẫn mới phản ứng kích động như thế.
Nhưng bây giờ nói những lời này với Thẩm Hạ Lan còn hữu dụng sao?
Thẩm Hạ Lan sẽ tin tưởng sao?
Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Anh ta đã mất đi Trương Mẫn, đồng thời cũng đã mất đi Thẩm Hạ Lan, đúng không?
Tối thiểu là ở chuyện này, giữa anh và Thẩm Hạ Lan đã có vết rách, có lẽ không trở về được nữa rồi.
Tống Dật Hiên cắn môi dưới của mình, cắn chặt.
“Thẩm Hạ Lan, em nói chuyện rất biết đâm người.”
“Vẫn ổn, ăn ngay nói thật thôi.
Anh đợi em một lúc, em rửa mặt, thay đổi quần áo rồi đi.”
“Được.”
Tống Dật Hiên kỳ thật đã đến gần nhà họ Diệp chỉ là không gấp gáp đi đến, bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, anh ta vội vàng đồng ý, đồng thời anh ta cũng biết, Thẩm Hạ Lan không muốn tiếp tục đề tài này.
Anh ta thấy khó chịu, cảm thấy cuộc sống tình cảm của mình bây giờ rất rối loạn.
Anh ta muốn nói rất cả với Lưu Mai, lại sợ năng lực tâm lý của mẹ mình không thể chịu đựng được.
Tống Dật Hiên cảm thấy mình quả thực quá khó khăn.
Sau khi Thẩm Hạ Lan để điện thoại xuống, cũng bùi ngùi mãi.
Một Trương Mẫn thế mà lại khiến cho giữa cô và Tống Dật Hiên biến thành như vậy, cô không biết nên nói thế nào, nhưng đã như vậy, cô cũng không nên nói gì nữa.
Chuẩn bị một chút, Thẩm Hạ Lan đổi một bộ quần áo thoải mái liền đi ra khỏi cửa.
Tống Dật Hiên đã chờ cô ở cửa, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, anh ta vội vàng dập tắt điếu thuốc.
“Không có chuyện gì, hiện tại em có thể chịu được.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình đã yêu cầu quá cao với Tống Dật Hiên.
Bọn họ chỉ là bạn bè, là anh em họ, hoặc hiện tại mà nói vẫn là thân thích, nhưng đều là cá thể độc lập.
Cô có Diệp Ân Tuấn là đủ rồi.
Tống Dật Hiên muốn làm thế nào, có thái độ gì với cô, kỳ thật không cần quá mức để ý.
Nghĩ thông suốt điểm này, nụ cười của Thẩm Hạ Lan chậm rãi trở về.
“Một đêm không ngủ? Hay là ngủ không ngon? Nhìn ánh mắt của anh đỏ đỏ, cho anh, sữa bò còn nóng, uống chút đi, còn có chút đồ ăn.
Thẩm Hạ Lan đem bữa sáng đã chuẩn bị xong cho anh ta.
Tống Dật Hiên có chút ngơ ngác, nhìn thấy nụ cười xán lạn của Thẩm Hạ Lan, không khỏi có chút muốn khóc.
“Em không tức giận?”
“Tức cái gì? Anh lại không làm sai gì cả, là chính em để tâm vào chuyện vụn vặt.
Mau ăn đi, một lát liền lạnh.
Biết anh sáng sớm không ăn gì, ăn chút đi, chuyện về sau còn nhiều nữa.
Nếu như anh cần em hỗ trợ, thì em sẽ giúp anh, nếu như cảm thấy em vướng bận, em liền quay về, không có việc gì.”
“Nói cái gì đó, làm sao anh có thể cảm thấy em vướng bận? Thẩm Hạ Lan, em cố ý chọc giận anh có đúng không hả?”
Thẩm Hạ Lan chỉ cười cười, cũng không nói gì cả.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu trắng, khiến cả người đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái.
“Để em lái xe đi, anh ăn cơm.
Em biết địa chỉ.”
Thẩm Hạ Lan kéo Tống Dật Hiên đến ghế lái phụ, mình đi đến ghế lái.
Tống Dật Hiên cũng không già mồm.
Lúc đầu anh ta không có khẩu vị ăn gì cả, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, anh ta lập tức cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn.
Cô ấy, cũng không tức giận đi?
Thẩm Hạ Lan biết Tống Dật Hiên đang quan sát mình, cũng không nói gì thêm, sau khi lên xe, lưu loát khởi động xe, sau đó lái về địa chỉ mà Trương Mẫn đã gửi cho cô.
Tống Dật Hiên cũng thật sự đói bụng.
Sau khi ăn ngấu nghiến vài thứ, lại uống sữa bò, sau đó đánh một cái ợ no nê, lúc này mới phát hiện xe đã lái đến vùng ngoại thành.
“Trương Mẫn giấu Trương Vũ ở vùng ngoại thành?”
“Không phải, em tới lấy ít đồ.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên nghe được như rơi vào trong sương mù, cũng không biết Thẩm Hạ Lan đến cùng có ý tứ gì, muốn tới vùng ngoại thành lấy đồ vật gì, nhưng anh cũng không hỏi thăm, đối với Thẩm Hạ Lan, anh vẫn rất yên tâm.
Không lâu sau khi bọn họ đi vào vùng ngoại thành, Tống Dật Hiên mẫn cảm phát hiện được sau lưng có chiếc xe khả nghi theo dõi bọn họ.
Sắc mặt của anh ta có chút ngưng trọng.
“Hạ Lan, đằng sau hình như có người đi theo chúng ta, em dừng xe ở đường, để anh lái.
Anh xem một chút có thể hất bọn họ ra không.”
“Không cần, em lái là được.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, trực tiếp đạp chân ga, chiếc xe lập tức như như mũi tên vút ra khỏi cung tên, phóng vụt đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...