"Không cần! Tống Dật Hiên, không cần!"
Trương Mẫn chưa từng hận sự bất lực của mình như bây giờ.
Nếu như thân thủ của mình tốt hơn một chút, không phải tay trói gà không chặt thế này, có phải cũng sẽ trở thành uy hiếp của Tống Dật Hiên không?
Nếu như không có mình, Tống Dật Hiên hoàn toàn có thể đối phó với những người này, căn bản sẽ không chịu tội như thế.
Nhưng mà bây giờ, Tống Dật Hiên liên tiếp bị bọn họ hủy hoại, một chút cũng không đánh trả, thậm chí ánh mắt anh nhìn mình vẫn dịu dàng như thế, dịu dàng đến mức nước mắt Trương Mẫn không tự chủ được chảy xuống.
"Đừng khóc, Mẫn Mẫn, đừng khóc."
Tống Dật Hiên vẫn cứ dịu dàng nhìn cô.
Trương Mẫn khóc đến mức không thở ra hơi, trơ mắt nhìn Tống Dật Hiên ngã xuống trong vũng máu, nằm co quắp trên đất.
"Đừng đánh! Đừng đánh! Đánh nữa là xảy ra án mạng đó! Dừng tay! Mấy người đều dừng tay!"
Trương Mẫn giãy dụa, thậm chí hung hăng cắn cổ ta người đàn ông kia, không thèm quan tâm con dao phá hủy mặt mình, cảm giá nóng hừng hực theo dòng máu ấm áp tóe ra.
Cô dùng đầu đánh vào người đàn ông.
Người đàn ông chỉ cảm thấy trước mắt sáng lóa lên, cả người có chút đứng không vững.
Anh ta không rõ, đầu một người phụ nữ sao có thể cứng như thế?
Trương Mẫn thoát khỏi trói buộc của người đàn ông, ngồi xổm xuống cầm điện thoại lên, vội vàng gọi báo cảnh sát.
"Người mau đến, chúng tôi đang ở bãi đỗ xe ngầm đường Hằng Dụ, ở đây có người đang giết người!"
Trương Mẫn gào lên, âm thanh quẩn quanh cả bãi đổ xe ngầm.
Vài người đang khí thế ngất trời, vừa nghe thấy Trương Mẫn báo cảnh sát, vội vàng dừng tay lại, nhìn nhìn Trương Mẫn, gương mặt hận hận như là muốn ăn thịt người.
Người đàn ông lúc trước kèm hai bên Trương Mẫn gầm nhẹ một tiếng.
"Nhìn cái gì? Còn không nhanh rút lui!"
"Thế nhưng con đàn bà thối này."
"Người bên trên nói, chỉ cần mạng của tên đàn ông này, phụ nữ không được động, đi nhanh lên."
Người đàn ông nói xong chạy trước.
Trương Mẫn giống như điên chạy đến bên cạnh Tống Dật Hiên, nhìn Tống Dật Hiên cả người như máu trước mắt, khóc khàn cả giọng.
"Tống Dật Hiên, anh thế nào rồi? Anh không nên làm em sợ.
Tống Dật Hiên!"
Lúc này cô mới phát giác, không biết Tống Dật Hiên đi vào trong lòng mình từ bao giờ.
Có lẽ là lúc Tống Dật Hiên lần đầu tiên ngăn người của Lưu Đông lại, có lẽ là sớm hơn.
Trương Mẫn không cách nào nghiên cứu, chẳng qua là cảm thấy lúc này đau lòng đến mức gần như không thể nào thở được.
Tống Dật Hiên cảm thấy cả người đều đau.
Bản thân anh có thể cảm nhận được, xương sườn của mình bị gãy, gãy mấy cái không rõ lắm, phổi của anh cũng bị thương nặng.
Những người này ra tay thật sự rất là hung ác, từng cước đá vào bộ phận quan trọng của anh.
Nếu không phải anh đã từng luyện quan, lúc này chỉ sợ thật sự đã không còn thở ra, hít vào rồi.
Nhưng mà, anh cũng xem như đã nhìn ra, những người đó thật sự muốn anh chết.
Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn vẫn khóc như mít ước, đâu còn dáng vẻ giải quyết giỏi giang bình thường?
Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.
Thì ra cảm giác được một người quan tâm, được một người coi trọng tốt đẹp như thế.
Mặc dù cả người đều đau, thở cũng khó chịu, nhưng mà vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Anh cầm tay Trương Mẫn, suy yếu nói: "Gọi xe cứu thương, Mẫn Mẫn.
Đừng khóc, anh không sao."
Trương Mẫn càng khóc thương tâm hơn, nhưng mà vẫn lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi điện thoại cho 115.
Xe cứu thương nhanh chóng đi đến.
Trương Mẫn nhìn bác sĩ và y tác nâng Tống Dật Hiên lên xe, nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Tống Dật Hiên bị đưa vào phòng cấp cứu.
Cả người Trương Mẫn giống như đã mất điểm tựa, không biết mình nên làm gì bây giờ.
Cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô nên làm cái gì bây giờ?
Trương Mẫn trong lúc bối rối, đột nhiên nhớ đến Thẩm Hạ Lan.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhắn cho Thẩm Hạ Lan một tin nhắn.
"Thẩm tổng, Tổng Dật Hiên xảy ra chuyện rồi, cầu cô giúp đỡ, có thể ứng cho tôi chút tiền lương không?"
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn bên này vừa mới an táng thím Trương xong, mặc dù tâm trạng của Diệp Ân Tuấn vẫn là rất sa sút, nhưng mà cũng nghĩ thông rồi.
Những gì có thể làm vì thím Trương, anh cũng đã làm rồi, xem như là đã làm hết bổn phận của người làm con rồi.
Diệp Minh Triết được Tô Nam dắt ra ngoài đi dạo.
Lúc nhận được tin nhắn của Trương mẫn, Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, nhưng mà đến lúc cô nhìn thấy nội dung tin nhắn, cả người lập tức căng thẳng.
"Làm sao vậy?"
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan thay đổi, không khỏi hỏi một câu.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nói: "Tống Dật Hiên xảy ra chuyện, Trương mẫn ứng tiền lương với em.
Tình huống bình thường Trương Mẫn chắc là sẽ không ứng tiền lương với em."
"Cho nên ý của em là chúng ta qua đó?"
"Vâng, Tống Dật Hiên là bạn của chúng ta, anh ấy cũng vì chuyện của em mà trèo đèo lội suối đến, bây giờ xảy ra chuyên, em cũng không thể không quan tâm, Ân Tuấn."
"Anh cũng chưa nói không quan tâm, em đã nhìn anh như vậy sao?"
Diệp Ân Tuấn xoa đầu Thẩm Hạ Lan, nhìn cô cười nói.
"Em không có ý này, anh chỉ là nói, ai nha, anh cũng biết mà."
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn nhất định là cố ý.
Diệp Ân Tuấn khẽ cười nói: "Trước tiên chuyển tiền qua cho cô ấy đi, có lẽ bây giờ thật sự cần tiền, chúng ta bận rộn qua đó cũng phải một tiếng, nếu như không kịp thì sao?"
"Được, em chuyển tiền cho cô ấy."
Thẩm Hạ Lan vội vàng nhắn tin trả lời cho Trương Mẫn.
"Tống Dật Hiên có chuyện gì? Cần bao nhiêu tiền?"
Trương Mẫn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trả lời, kích động lần nữa chảy nước mắt.
Cô ấy trả lời: "Chuyện này một lần khó nói hết, Tống Dật Hiên cùng với tôi không hiểu sao bị người vây đánh, anh ấy vì cứu tôi không đánh trả lại, bị đánh phải vào viện, tôi thấy thương thế của anh khá nghiêm trọng, bây giờ đang ở phòng cấp cứu bệnh viện trung tâm thành phố, Thẩm tổng, thật xin lỗi, thật sự thật xin lỗi."
"Đứa ngốc, cô xin lỗi tôi cái gì.
Tống Dật Hiên là tự nguyện cứu cô, tôi nghĩ không ai ép anh ấy đúng không? Cho nên Trương Mẫn, đừng nói xin lỗi với tôi, cô không có lỗi với bất kỳ ai.
Hãy nghe tôi nói, tôi chuyển trước cho cô 300 triệu, tôi và Ân Tuấn lập tức qua đó, có chuyện gì chúng ta gặp mặt rồi nói.
Thẩm Hạ Lan sau khi trả lời lại, nhanh chóng ngẩng đầu nói gì đó với Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đã lái xe đến rồi.
"Nhanh lên xe, bây giờ chúng ta về sửa soạn còn kịp, anh đã đặt một chuyến bay gần nhất trên điện thoại, nửa tiếng nữa cất cánh, cho nên chúng ta phải tranh thủ."
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức có chút cảm kích.
"Ân Tuấn, có anh thật tốt."
"Ra vẻ, đi thôi."
Mặc dù Diệp Ân Tuấn nói như vậy, nhưng mà khóe miệng lại toét ra, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Hai người nhanh chóng quay về nhà, lúc dọn đồ, Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại cho Tô Nam, để anh ta chăm sóc cho Diệp Minh Triết, đồng thời cũng để Diệp Minh Triết điều tra một chút video giám sát bãi đỗ xe.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Diệp Ân Tuấn lái xe đưa Thẩm Hạ Lan ra sân bay, sau một tiếng đã đến nơi Trương Mẫn nói.
"Sao thế? Tống Dật Hiên ra chưa?"
Thẩm Hạ Lan vừa mở miệng, Trương Mẫn lập tức ngây người.
"Thẩm tổng, cổ họng của cô khỏe rồi?"
"Bây giờ cái này không quan trọng, Tống Dật Hiên thế nào?"
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Trương Mẫn nhanh chóng phản ứng lại.
"Đúng đúng đúng, Tống Dật Hiện bị đẩy vào trong đó hơn một tiếng rồi, vẫn chưa đi ra, tôi chỉ nhìn thấy đưa vào bên trong rất nhiều máu.
Thẩm tổng, anh ấy có thể..."
"Sẽ không!"
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cắt ngang lời nói của Trương Mẫn.
Tống Dật Hiên không có chuyện gì đi?!
Tuyệt đối sẽ không!
Cả người cô có chút run.
Diệp Ân Tuấn bước lên, ôm chặt bả vai của cô, thấp giọng nói: "Yên tâm đi, tên nhóc kia khỏe mạnh lắm.
Nếu như chỉ đơn thuần quyền đấm cước đá, sẽ không có nhiều vấn đề, nhiều nhất là xương sườn bị gãy một cái.
Em phải biết là, anh ta đã từng luyện qua."
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Trương Mẫn lập tức nói: "Những người đó ra tay quá hung ác, tôi nhìn thấy anh ấy cả người đầy máu, tôi..."
"Cả người đầy máu là có ý gì?"
Thẩm Hạ Lan lập tức hỏi.
"Không biết, nhìn là quyền đấm cước đá, nhưng mà không biết vì sao trên người Tống Dật Hiên đều là máu."
Trương Mẫn nói rồi lại khóc.
"Đều tại tôi, là lỗi của tôi, nếu như không phải tôi vướng víu, anh ấy cũng sẽ không như vậy."
"Đừng tự trách mình nữa, tin tưởng Tống Dật Hiên, anh ấy sẽ không có vấn đề gì."
Thẩm Hạ Lan an ủi Trương Mẫn, nhưng mà trong lòng chính mình lại không chắc chắn.
Không lâu sau, đèn phòng cấp cứu tắt.
Lúc bác sĩ đi ra, Trương Mẫn chạy lên đầu tiên.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?"
"Cô là người nhà của bệnh nhân sao?"
Lời của bác sĩ làm Thẩm Hạ Lan và Trương Mẫn đều hơi dừng một chút.
Tình huống bình thường, bác sĩ nói như vây, nghĩa là người bệnh vô cùng nghiêm trọng, thậm chí sẽ có thể xảy ra chuyện không tốt.
Trương Mẫn thiếu chút nữa xụi lơ trên đất.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đỡ lấy cô ấy.
"Bác sĩ, chúng tôi là người thân cận nhất của anh ấy, anh ấy rốt cuộc thế nào rồi? Có thể nói với chúng tôi không?"
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm bác sĩ hơi dừng một chút, sau đó nói: "Người bệnh tốt nhất nên tìm người thân đến, anh ấy mất máu khá nhiều, gãy ba cái xương sườn, phổi cũng có tụ huyết, cần phải tĩnh dưỡng.
mọi người đến cùng là sao thế? Toàn thân người bệnh hơn mấy trăm vết dao lớn nhỏ, mấy người đưa đến chậm mười phút, có thể thật sự chảy hết máu mà chết rồi."
"Cái gì gọi là mấy trăm vết thương lớn nhỏ?"
Lông mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt.
Bác sĩ thở dài một hơi: "Hẳn là anh ta trong lúc bị người ta quyền đấm cước đá, trong tay đối phương cầm theo dao, theo lực đánh vào cơ thể con người, cho nên mới khiến người bệnh mất máu quá nhiều."
Nghe bác sĩ nói như vậy, sắc mặt Thẩm Hạ Lan trầm xuống.
Là ai?
Ai lại độc ác như thế?
Ra tay như thế, nhất định là muốn mạng của Tống Dật Hiên!
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay lại, mà Trương Mẫn cũng khóc vô cùng thương tâm và khó chịu.
"Bác sĩ, anh ấy bây giờ đã qua khỏi nguy hiểm sao?"
"Không thể nói qua khỏi nguy hiểm, phải xem 24 tiếng đồng hồ sau có phát sốt hay không.
Cho nên mọi người nhất định phải có người canh ở bên người anh ấy, không được rời nửa bước."
"Tôi ở lại, tôi ở lại."
Trương Mẫn vội vàng nói.
Thẩm Hạ Lan cũng không đi lên tranh, cô bây giờ cần phải biết, là ai gây khó dễ với Tống Dật Hiên, hay là nói sau khi mình rời đi, Tống Dật Hiên vì chuyện của mình mà chọc vào người nào?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô trầm tư, nắm chặt hai tay, vội vàng ôm lấy vai cô, thấp giọng nói: "Minh Triết đã đi điều tra video giám sát rồi, tin tưởng anh, chúng ta nhất định sẽ tìm được người tổn thương Tống Dật Hiên, đến lúc đó dù em muốn làm gì, anh đều ủng hộ em."
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, cắn môi gật nhẹ đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Ân Tuấn vang lên.
Nhìn tên bên trên, là điện thoại của Diệp Minh Triết.
Chẳng lẽ bên phía Diệp Minh Triết có manh mối sao?
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...