Thẩm Hạ Lan không hiểu chuyện này có cái gì mà không nói được chứ.
Trương Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Chị tôi không đồng ý mang linh vị của ba mẹ tôi trở về đây, chị tôi nói là bên này không có ai, mang về đây cũng không còn ý nghĩa, hơn nữa chuyện của ba mẹ tôi có chút khúc mắc, chị tôi muốn để bọn họ được chôn cất trong nghĩa trang liệt sĩ.”
Thẩm Hạ Lan im lặng.
Đối với bối cảnh gia đình Trương Mẫn, còn bởi vì chuyện của Tống Dật Hiên cho nên cũng đã điều tra một chút, cô chỉ biết ba mẹ của Trương Mẫn hy sinh vì nhiệm vụ cho tổ quốc, theo lý thuyết thì nên là liệt sĩ.
“Không phải ba mẹ của cậu là liệt sĩ hả?”
“Đúng là như vậy, nhưng mà lúc trước tiền tiến hành giao dịch không thấy đâu, hiện tại chuyện này vẫn còn chưa có kết luận, đương nhiên là bọn họ cũng không thể được an táng trong nghĩa trang liệt sĩ, điểm này chị của tôi rất tức giận, chị ấy muốn giải nỗi oan cho ba mẹ, tôi biết là chị ấy cũng vì muốn tốt cho ba mẹ, nhưng mà có lúc tôi thật sự hy vọng bọn họ có thể lá rụng về cội, mặc kệ người ở bên ngoài nói như thế nào, nói tóm lại thì bọn họ vẫn là ba mẹ của tôi.”
Sắc mặt của Trương Vũ có chút cô đơn.
Thẩm Hạ Lan hiểu anh ta, vỗ bờ vai của anh ta rồi nói: “Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho cô ấy biết đâu.”
“Cảm ơn chị, chị Diệp.”
“Hai người đang nói gì đó?”
Sau khi Diệp Ân Tuấn châm cứu xong thì cũng đúng lúc tới đây, thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ với nhau, không khỏi trề miệng.
Thẩm Hạ Lan nói thân phận của Trương Vũ cho Diệp Ân Tuấn biết, đồng thời cũng nói chuyện của Trương Mẫn và Tống Dật Hiên.
Trương Vũ nghe thấy chị của mình đã tìm được bạn trai, không khỏi vui vẻ.
“Chị của tôi cũng thật là, có bạn trai rồi, đây là chuyện tốt mà tại sao lại không nói với tôi một tiếng vậy chứ.”
“Có lẽ là bọn họ vẫn còn chưa xác định quan hệ, có điều là người đàn ông đó rất không tệ, giao chị gái của cậu cho anh ta tuyệt đối có thể yên tâm.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Trương Vũ càng thêm hứng thú đối với Tống Dật Hiên.
“Có ảnh chụp không thế?”
“Có chứ, cậu xem một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan tìm ảnh của Tống Dật Hiên cho Trương Vũ xem.
Diệp Ân Tuấn thấy bọn họ nói chuyện khí thế ngất trời, cười lắc đầu đi ra ngoài.
Tô Nam thấy anh như thế này, dùng cánh tay đụng đụng anh một cái rồi nói: “Không ghen hả?”
“Tôi cần gì phải ghen với một đứa bé?”
Diệp Ân Tuấn ngồi xuống ở một bên.
Tô Nam cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Nói thật thì trong khoảng thời gian này Hạ Lan bởi vì chuyện của cậu mà phí không ít tâm tư, gần như là người trên toàn thế giới này có thể tìm được thì cô ấy đều tìm hết rồi, đáng tiếc cuối cùng vẫn để căn bệnh của cậu kết thúc ở trong tay của thím Trương, cái này chắc chắn là đã được số phận quyết định rồi.
Thím Trương mất rồi, tôi biết là trong lòng của cậu rất khổ sở, cũng biết tình cảm của cậu với thím Trương, mặc kệ bà ta đã làm ra chuyện gì quá đáng đối với cậu mà nói, bà ta cũng là mẹ của cậu, lúc còn sống cậu có thể không tha thứ cho bà ta, nhưng mà người đã chết rồi, tất cả cậu đều đã tha thứ hết.
Có điều Ân Tuấn à, cậu là cậu, Hạ Lan là Hạ Lan, tất cả những chuyện mà thím Trương đã làm với Hạ Lan, có lẽ là cậu có thể tha thứ được nhưng mà cả đời này Hạ Lan cũng không có cách nào làm mẹ nữa rồi, chuyện này không thể bỏ qua được.
Cho nên cậu đau lòng cũng được, buồn bã cũng được, như vậy thôi là được rồi.
Con người mà, vẫn nên lo lắng cho người còn sống, không phải à?”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
“Tôi biết rồi, tôi rất khó chịu đối với cái chết của thím Trương, nhưng mà chuyện làm cho tôi cảm thấy phiền não không phải là chuyện này, tôi muốn mua lại nơi này, tu sữa nó một lần nữa, cũng không phải là bởi vì thím Trương.
Trước khi chết, bà ấy đã nói với tôi cổ họng của Hạ Lan bị tổn thương, muốn chữa trị dứt điểm thì phải tìm một loại đồ vật được gọi là cỏ Lam Tinh ở nơi này, nó sinh trưởng ở bên cạnh mộ.
Từ lòng tôn kính đối với người đã khuất, tôi muốn mua lại nơi này tu sửa lại một lần, nếu như người đời sau có thể trông coi nơi này, vậy thì không có gì tốt hơn nữa rồi, nếu như không có thì tôi sẽ mướn người đến đây quét dọn định kỳ.
Nơi này là đông y thế gia, ai biết được có thảo dược quý giá ở đây không, nếu có thì tôi cũng muốn tiếp tục giữ lại nó phát triển nơi đây thành môi trường nuôi cấy thuốc đông y, sau này tôi muốn sử dụng thì cũng không cần phải cầu xin ai.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Tô Nam ngây ra một lúc.
“Cậu có nói với Hạ Lan chưa vậy?”
“Vẫn chưa nói.”
“Tôi nói này, sao cậu lại ngu ngốc như vậy chứ, cậu đây là vì cô ấy, cậu lại không nói cho cô ấy thì sao cô ấy biết được?”
Tô Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Giữa chúng tôi không cần những chuyện này.”
“Nói nhảm hả? Vợ chồng, đều quan trọng nhất là phải thấu hiểu lẫn nhau, để cả hai đều biết tâm ý của nhau, không phải là người nào cũng sẽ hiểu cậu, cũng không cần phải suy nghĩ đối phương như thần thánh, một ánh mắt của cậu đối phương liền biết cậu suy nghĩ cái gì.
Yêu đương cũng không phải là nói như vậy.”
Tô Nam cảm thấy tính xấu này của Diệp Ân Tuấn không thay đổi được.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
“Một lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy.”
“Như vậy mới đúng.”
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Thẩm Hạ Lan liền đi ra.
“Ân Tuấn, anh muốn ở đây mấy ngày hả?”
“Ừ, sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn đi gặp Trương Mẫn, chính là chị của Trương Vũ đó, cô ta bị thương vì Tống Dật Hiên, đúng là do em điều cô ta đi qua đó mới bị thương.
Bác sĩ đã nói tử cung của cô ấy bị tổn thương, chắc chắn không có chuyển biến tốt đẹp gì.
Lúc Chung Lỗi ở Đế Đô sốt ruột trở về, em cũng không biết cô ấy như thế nào rồi, mặc dù lúc nãy nghe giọng điệu cô ấy gọi điện thoại với Trương Vũ vẫn còn tốt lắm, nhưng mà ai biết được có phải là đang giả vờ không chứ, em ở đây cũng không giúp đỡ gì được anh, cho nên em muốn quay về.”
Tô Nam nhìn cô rồi nói: “Cô còn phải châm cứu một ngày nữa, đợi ngày mai châm cứu sống rồi hẳn đi.”
“Cũng được.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Trương Vũ quyết định ở lại đây hỗ trợ, mấy ngày nay cũng không có lớp học gì, anh ta được nghỉ.
Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan đến mộ địa ở đằng sau.
Nơi này là nơi chôn cất của những người đã mất ở trong thôn biết bao nhiêu năm qua.
Thẩm Hạ Lan có hơi nghi ngờ mà hỏi: “Anh dẫn em ra đây làm gì vậy?”
“Thím Trương đã nói là cổ họng của em còn có một vị thuốc mới có thể diệt trừ tận gốc được, nếu không thì dây thanh quản của em vừa nói chuyện, nó sẽ đau, làm bạn với em cả đời.”
Thẩm Hạ Lan ngơ người, cười khổ nói: “Có thể mở miệng nói chuyện lần nữa, em đã cảm thấy không dễ dàng rồi.”
“Nhưng mà anh cũng không hi vọng giọng nói của em phải kèm với nỗi đau, thím Trương nói với anh là ở đây có một loại cỏ gọi là cỏ Lam Tinh, có thể diệt trừ tận gốc cổ họng của em.
Còn nữa, đằng sau nghĩa địa này là một mảnh bách thảo viên, là vườn thuốc đông y mà nhà họ Trương đã nuôi trồng mấy năm trời.
Nhiều năm như vậy rồi, mặc dù là nơi này đã bị hoang phế, nhưng mà thuốc đông y ở đây càng ngày lại càng sinh trưởng tốt hơn, cho nên anh đã mua lại nơi này không đơn thuần là bởi vì thím Trương, anh vẫn hy vọng có thể biến những vị thuốc đông y này thành của anh, anh còn nhớ rõ là vì để chữa khỏi mà em đã đi với Khôn đến những nơi tồi tàn, từ nay về sau anh không hi vọng người nhà của anh bởi vì bị thiếu thuốc mà mất đi cơ hội để cứu chữa, đây mới chính là mục đích cuối cùng nhất của anh.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
“Em không biết, cho dù anh là vì thím Trương thì em cũng sẽ không giận dỗi đâu, dù sao thì bà ấy cũng đã nuôi dưỡng anh, mặc dù trong lòng của em oán hận bà ấy nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng gì đối với tình cảm của em đối với anh, em cũng sẽ không can thiệp vào trách nhiệm hoàn thành chữ hiếu của anh với bà ấy, anh đừng nghĩ em quá nhỏ nhen.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm trong lòng có Diệp Ân Tuấn vô cùng cảm động.
Anh ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Cả đời này anh đều sẽ đối xử tốt với em.”
“Anh dám không đối tốt với em hả?”
“Không dám.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng tiếp lời.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giờ khắc này quả thật quá hạnh phúc.
Gió thổi cành cây rung động, Thẩm Hạ Lan rúc vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cảm thấy giờ phút này chính là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trên đời này.
Lúc Diệp Minh Triết tới thì nhìn thấy bọn họ như thế này, cậu bé lặng lẽ rời khỏi.
Cậu bé không đành lòng làm phiền bọn họ.
Trương Vũ nhìn thấy Diệp Minh Triết trở về, hỏi: “Sao vậy, không tìm được bọn họ hả?”
“Ai nha, chú đừng đi tìm bọn họ, đi thôi, hai chúng ta đi chơi.”
Diệp Minh Triết nói xong liền kéo tay của Trương Vũ đi ra ngoài.
“Hả, hai chúng ta chơi cái gì?”
“Xí, đừng có xem thường người ta nha, cháu cho chú chơi một trò chơi, chú mà có thể qua thì coi như cháu thua.”
Diệp Minh Triết làm Trương Vũ nở nụ cười.
“Trò chơi của một đứa nhỏ như cháu thì có thể khó bao nhiêu được chứ, nào, đến đây, chú cũng không tin là chú không chơi lại cháu.”
Trương Vũ được Diệp Minh Triết kéo đến dưới một gốc cây ngồi xuống.
Diệp Minh Triết đưa cho Trương Vũ trò chơi mà mình đã sắp xếp sẵn.
“Mười lăm phút, có thể qua cửa được không?”
“Cái này thì có gì khó, chỉ là game trên điện thoại mà thôi.”
Trương Vũ ôm theo lòng tin tràn đầy, trong lòng bắt đầu chơi tiếp, nhưng mà chơi chơi, lông mày của anh ta nhíu chặt lại cùng một chỗ, cứ chơi mãi anh ta bắt đầu trầm tư.
Hai tay của Diệp Minh Triết khoanh ở trước ngực, đứng ở một bên nhìn phong cảnh xinh đẹp, nở nụ cười.
Mười lăm phút trôi qua, Trương Vũ có chút thất bại mà nói: “Cái này căn bản không thể qua cửa được mà.”
“Mình ngốc thì cứ nói là mình ngốc đi, đừng có bịa nhiều lý do như vậy, đúng là không biết sao chú có thể thi đại học nữa, nếu như đại học dễ như vậy thì cháu cũng có thể.”
Diệp Minh Triết cầm lấy điện thoại di động từ trong tay của Trương Vũ, sau đó nhanh chóng bắt đầu chơi tiếp.
Tay của cậu bé đặc biệt nhanh, Trương Vũ nhìn thấy mà hoa cả mắt.
Đinh một tiếng, Diệp Minh Triết đã qua màn.
Trương Vũ há to miệng, có làm như thế nào cũng không dám tin đây là sự thật.
“Cháu không có hack đó chứ?”
“Nói đùa hả, cháu chơi game chưa từng hack đâu, chú đang sỉ nhục trí thông minh của cháu đó hả?”
Ánh mắt khinh miệt của Diệp Minh Triết làm Trương Vũ bị đả kích.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại không biết rõ tình huống ở bên phía Diệp Minh Triết, hai người bọn họ thắp nhang vái lạy, sau đó bắt đầu tìm kiếm cỏ Lam Tinh cùng với Diệp Ân Tuấn.
“Anh có biết cỏ Lam Tinh như thế nào không thế, hình dạng như thế nào, thím Trương đã từng nói chưa?”
“Đã từng nói qua rồi, anh phải tìm mới được, thím Trương nói là loài cỏ này sinh trưởng ở bên cạnh phần mộ ẩm ướt, cho nên chúng ta phải để ý một chút.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa đi, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Lan có đi kịp mình không.
Mặc dù là buổi chiều mặt trời đang chiếu sáng, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy rất âm trầm như cũ.
“Ân Tuấn, em có chút sợ.”
Thẩm Hạ Lan sờ lấy cánh tay của mình, cảm thấy đều nổi hết cả da gà.
Ở đây dưới bóng cây không có nhiều ánh nắng, lại có nhiều phần mộ như vậy, trong lòng của Thẩm Hạ Lan rất thấp thỏm.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay của cô rồi nói: “Đi theo anh, không có chuyện gì đâu, tìm được cỏ Lam Tinh thì chúng ta trở về.”
“Ừm.”
Mặc dù là Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhưng mà cô vẫn cảm thấy thấp thỏm như cũ.
Hai người một trước một sau đi dọc theo bia mộ.
Trời đất ơi, cô cảm thấy từng cơn gió âm trầm thổi tới, thỉnh thoảng cô liền nhìn về phía sau.
Có lẽ là do tâm lý tác động, cô cứ luôn cảm thấy có người đi theo mình, nhưng mà lúc quay đầu lại thì không có cái gì hết.
Diệp Ân Tuấn lôi kéo tay của Thẩm Hạ Lan, mắt nhìn bốn phía tìm kiếm tung tích của cỏ Lam Tinh.
“A!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại bước hụt một bước, té xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...