"Đây là chốn thị phi, bây giờ cô trông rất giống Phương Đình, ở lại đây không có lợi ích gì.
Vậy nên cô hãy nhanh chóng rời khỏi đây!”
Lam Thần nắm tay Thẩm Hạ Lan ra khỏi xe, đi thẳng vào sân bay.
"Trên đường tới tôi đã đặt vé máy bay cho cô, trở về Hải Thành, tôi không biết cô có muốn về Hải Thành hay không, trước mắt việc tôi làm chỉ có thể như vậy.
Cô cũng biết, ở nhà họ Phương địa vị của tôi không cao không thấp, rất nhiều chuyện tôi không làm chủ được.
Nếu như Phương Đình còn sống, tôi còn có cơ hội giúp cô, nhưng bây giờ cô ta không ở đây, nói thật, tôi thật hữu tâm vô lực.
Việc duy nhất có thể bảo vệ cô, chính là lập tức để cô rời khỏi đây!”
Lời nói của Lam Thần khiến Thẩm Hạ Lan có chút cảm động.
"Mặc dù tôi không biết bên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thật sự cần phải tìm được Trương Linh, phía bên Ân Tuấn không đợi được.”
Thẩm Hạ Lan ra ký hiệu nói.
Lam Thần còn muốn nói điều gì đó thì điện thoại của Thẩm Hạ Lan lại vang lên.
Cô mở ra xem, là Tô Nam gọi điện thoại tới.
Thẩm Hạ Lan vội vàng ấn núi trả lời.
"Hạ Lan, cô nhanh trở về đi, phía bên Ân Tuấn có tiến triển!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng cúp điện thoại, cầm lấy vé máy bay mà Lam Thần đã đặt cho cô, ra ký hiệu cám ơn nói: “Tôi đi trước, có chuyện gì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần tôi có thể giúp đỡ, tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Tôi biết rồi, nhưng tạm thời tôi sẽ không rời đi, cái chết của Phương Đình không rõ ràng, dù thế nào tôi cũng phải làm rõ!”
Sắc mặt Lam Thần vô cùng bi thương.
Thẩm Hạ Lan biết tình cảm giữa Lam Thần và Phương Đình, cô ra ký hiệu an ủi nói: “Đừng quá đau buồn!”
"Cám ơn, đây là bình máu của tôi, có lẽ cô có thể cần dùng đến.
Khoảng thời gian gần đây thôi không có thời gian rời khỏi đây, cầm đi, lo trước khỏi hoạ."
Thẩm Hạ Lan biết một bình máu của Lam Thần quý giá đến mức nào, mặc dù chỉ là bình nhỏ, nhưng lại là tâm ý của Lam Thần.
Cô nhận lấy, ra ký hiệu nói: "Cám ơn, bây giờ ngoại trừ cám ơn tôi thật sự không biết còn có thể nói gì.”
"Đừng nói gì nữa, đi nhanh lên đi, nơi này không nên ở lâu.”
"Ừm, đi đây."
Thẩm Hạ Lan chào tạm biệt Lam Thần, trực tiếp lên máy bay.
Khi Đường Trình Siêu còn muốn liên lạc lại với Thẩm Hạ Lan thì Thẩm Hạ Lan đã bay mất.
Anh ta lại đi tìm Lam Thần, đáng tiếc là không nhận được bất cứ tin tức nào hữu dụng từ trong miệng Lam Thần.
Khi Thẩm Hạ Lan bay trở về đến Hải Thành, Tô Nam đã chờ sẵn.
"Thế nào? Phía bên Ân Tuấn có tiến triển gì rồi?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng ra ký hiệu hỏi.
Tô Nam mời cô vào phòng, rót một cốc nước đưa cho cô, sau đó nói: “Còn nhớ thím Trương không?”
"Nhớ."
Thẩm Hạ Lan sao có thể quên người phụ nữ này chứ?
Tất cả những bất hạnh của cô đều có liên quan đến người phụ nữ này.
Tô Nam mím môi nói: "Tống Học Văn chết rồi, Trương Linh biến mất, phía bên Ân Tuấn lại không thể chờ đợi, tôi và Tử Đồng đã thảo luận, muốn trưng cầu ý kiến cô một chút!”
"Anh nói đi."
"Thím Trương là một cao thủ y học, điểm này chúng ta không thể phủ nhận, huống hồ Ân Tuấn là con trai ruột của bà ta, tôi đang nghĩ, có nên đến xin nhờ thím Trương một chút, xem bà ta có cách nào hay không, nhưng chuyện này cần cô quyết định.
Ân oán giữa cô và thím Trương tôi cũng biết một chút, cho nên...”
Nghe Tô Nam nói như vậy, Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Không thể phủ nhận rằng cô quả thực không quá ưa thím Trương, cũng hi vọng cả đời này đều không qua lại với bà ta, nhưng bây giờ liên quan đến Diệp Ân Tuấn, cô có chút không cầm nổi.
"Ai có thể cam đoan Thím Trương sẽ không nhân cơ hội này làm gì đó với Ân Tuấn?”
Lo lắng của Thẩm Hạ Lan, Tô Nam có thể hiểu được.
"Trước tiên tôi cho người đi thăm dò ý kiến, nói thật, chúng tôi cũng có suy đoán như vậy, nhưng đều không có cách nào để cam đoan, chỉ có thể tạm thời thử một lần.
Dù sao chúng ta cũng không có cách gì khác.
Tôi sẽ đi cùng mấy người, nếu như thím Trương làm gì Ân Tuấn, tôi sẽ là người đầu tiên nhúng tay vào, mặc dù tôi thừa nhận bản thân không phải là đối thủ của bà ta!”
Tô Nam cười khổ một cái.
Thẩm Hạ Lan lâm vào xoắn xuýt.
Nếu như là chuyện của cô, Thẩm Hạ Lan cũng không cần suy tính, nhưng bây giờ cô không thể không vì sự an toàn của Ân Tuấn mà cân nhắc.
Tô Nam cũng không thúc giục cô.
Sau khi suy nghĩ hơn mười mấy phút, Thẩm Hạ Lan ra ký hiệu nói: "Có thể thử một chút, cho dù thế nào, bây giờ phía bên thím Trương dù sao cũng có chút hi vọng, dù sao so với việc Ân Tuần nằm trong viện mà không biết gì, đúng không?”
"Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi đã thông báo cho Tử Đồng, chỉ cần cô đồng ý, sẽ để cô ấy đưa Ân Tuấn trở về, cô yên tâm, tôi đã phái máy bay trực thăng đi qua, bọn họ sẽ nhanh chóng trở về!”
Đối với sự sắp xếp của Tô Nam, Thẩm Hạ Lan vẫn rất hài lòng.
Buổi tối Thẩm Hạ Lan nghỉ trong nhà Tô Nam.
Khi Diệp Thanh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, liền ra ký hiệu hỏi cô có gặp Diệp Hồng không?
Thẩm Hạ Lan biết có lẽ Diệp Thanh đã biết chuyện của Diệp Hồng từ phía Diệp Minh Triết.
Cô nói cho Diệp Thanh rằng Diệp Hồng rất tốt, đã đến Lịch Thành, trở về nếu có cơ hội bọn họ sẽ gặp mặt.
Diệp Thanh rất vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan về tới phòng khách của mình, nhớ tới con gái mình, đáng tiếc chỉ có thể trộm nhớ một cách bí mật.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Ân Tuấn và Bạch Tử Đồng đã trở lại.
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trên cáng cứu thương, Thẩm Hạ Lan rất đau lòng.
"Thím Trương ở Đế Đô, chẳng lẽ mấy người có quan hệ để thím Trương đi ra?”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ cả đêm vấn đề này, lúc này mới nói.
Tô Nam thấp giọng nói: "Để bà ta đi ra ngoài là tuyệt đối không thể, nhưng chúng ta có thể đi vào.
Điểm này tôi có thể xin thử một chút!”
Trong suốt quá trình đợi xin, Thẩm Hạ Lan giống như sống một ngày bằng một năm.
Diệp Ân Tuấn vẫn mang dáng vẻ ban đầu, Chung Lỗi sợ trên đường có chuyện gì, cũng đi theo.
"Diệp Ân Tuấn cho đến nay vẫn chưa tỉnh lại, đây không phải là một chuyện tốt, nhưng cũng không tính là chuyện xấu, thật sự không biết phải nói thế nào.
Tôi làm nghề y đã nhiều năm nhưng lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, nếu có người có thể chữa khỏi cho anh ta dưới tình huống như vậy, vậy Chung Lỗi tôi thật sự phải thay đổi cách nhìn đối với bà ta!”
Nghe thấy Chung Lỗi nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không nói gì thêm.
Thím Trương là một quỷ tài, nếu như sử dụng đúng đường, có lẽ sẽ trở thành nhất đại danh y, đáng tiếc ngay từ đầu bà ta đã đi sai đường.
Chung Lỗi thấy Thẩm Hạ Lan không có trả lời mình, không thể không hỏi: "Người có thể chữa khỏi bệnh đó là ai?” |
"Đàn anh, anh đừng hỏi nữa, chuyện này anh hỏi cũng vô dụng, anh không thể vào được.”
Bạch Tử Đồng mở miệng.
"Để tôi đứng ngoài quan sát một chút không được sao?"
"Không được."
Bạch Tử Đồng nói như chém đinh chặt sắt, khiến Chung Lỗi rất thất vọng.
Nhưng đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn.
Phía bên Tô Nam đang xin rất nhanh đã có phản hồi, nhưng thím Trương có một yêu cầu, đó là cần gặp một mình Thẩm Hạ Lan.
Bạch Tử Đồng vô cùng lo lắng, cực lực phản đối, đến ngay cả Tô Nam cũng không đồng ý.
Ân Tuấn bây giờ như vậy, Thẩm Hạ Lan và thím Trương lại có một chút xoắn xuýt, nếu như Thím Trương tổn thương Thẩm Hạ Lan, đến lúc đó bọn họ sao có thể bàn giao với Diệp Ân Tuấn?
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại đồng ý.
"Hạ Lan, cô nghĩ kỹ đi!”
Bạch Tử Đồng năm lấy tay cô, lo lắng nói.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười ra ký hiệu nói: “Tôi không sao, đã như vậy rồi còn có thể thế nào chứ? Chỉ cần có thể cho Ân Tuấn khỏe lại, tất cả đều có thể!”
"Cô đúng là người phụ nữ ngu ngốc, cô đang nói cái gì đó!”
Bạch Tử Đồng nhìn thấy ánh mắt liều lĩnh của Thẩm Hạ Lan liền biết, mình nói điều gì cũng vô dụng.
.
ngôn tình hoàn
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Hạ Lan, Tô Nam đưa Thẩm Hạ Lan đi tới nhà tù.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan đi đến thăm tù.
Khi cô nhìn thấy Thím Trương, cảm thấy có chút khó tin.
Hai người đã từng đối địch như vậy, vậy mà bây giờ lại thần kỳ ngồi cùng một chỗ, vô cùng bình thản.
Cuộc sống trong nhà tù khiến thím Trương rút đi rất nhiều góc cạnh, mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng nhìn đi lên cũng không bết bát như trong tưởng tượng của Thẩm Hạ Lan.
Hai người đều không nói chuyện, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút ngột ngạt.
Thím Trương nhìn người phụ nữ trước mắt này, có vẻ như sự xuất hiện của người phụ nữ này ở đây, tất cả các kế hoạch của bà ta đều đang không ngừng thay đổi.
Nếu như nói cừu địch, Thẩm Hạ Lan xứng đáng xưng hô thế này.
"Không phải cô đến để xem bây giờ tôi sống thế nào chứ?”
Thím Trương mở miệng nói trước.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, lấy giấy bút ra viết: "Tôi đến là vì Ân Tuấn!”
"Cổ họng của cô sao vậy?”
Thím Trương nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cười khổ một tiếng, viết: "Không có gì, biết người không rõ, bị bà cụ Diệp hạ độc câm.
Có phải thấy tôi rất buồn cười không?”
"Không cảm thấy, dựa vào tâm cơ của bà ta, cô có thể sống từ trong tay bà ta đã không dễ rồi.
Tôi vẫn cho rằng bà ta sẽ không ra tay với cô, xem ra, tôi đã đánh giá cao bà ta!”
Thím Trương khiến Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
"Bà có ý gì?"
"Có ý gì cô cũng không cần quan tâm, cô đến đây tìm tôi làm gì? Tôi sẽ không cảm thấy cô muốn tận tâm làm nghĩa vụ của một người con dâu đến đây để thăm tôi đâu!”
Nghe Thím Trương châm chọc, Thẩm Hạ Lan không có cảm xúc gì quá lớn.
Hai người đi đến bước này, cái gì lời khó nghe đã không đủ để làm tổn thương lẫn nhau.
Thẩm Hạ Lan dừng một chút, nhanh chóng viết: "Ân Tuấn xảy ra chuyện, tôi đến tìm sự giúp đỡ của bà, tôi biết ân toán giữa chúng ta không thể hóa giải nổi, nhưng tốt xấu gì Ân Tuấn cũng là con của bà.
Nam Phương đã mất, bà cũng không hi vọng Ân Tuấn sẽ chết trước mình chứ?”
"Cô nói cái gì? Nam Phương mất? Làm sao có thể! Không phải nó đã trở về từ Vân Nam rồi sao?”
"Người trở về không phải Diệp Nam Phương, chỉ là một người dịch dung có khuôn mặt giống với Diệp Nam Phương.”
Thẩm Hạ Lan đơn giản nói một lần chuyện này cho thím Trương.
Thím Trương ngây ngẩn cả người.
Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta, không nóng nảy thúc giục, chỉ im lặng chờ đợi như thế.
Nước mắt thím Trương thuận khóe mắt rơi xuống.
"Nam Phương đã chết cách đây năm năm? Cho nên nói năm năm sau trở lại lay động tôi như thế làm gì? Tôi còn thật sự nghĩ nó vẫn còn sống.
Lại không ngờ nó sớm đã không còn.
Phương Thiến, bà thật là điên rồi! Làm một đứa con trai giả mạo để lừa gạt tôi như thế, bà thật sự tội đáng chết vạn lần!"
Nghe những lời này của thím Trương, Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngây ra một lúc.
"Phương Thiến là ai?"
"Bà cụ Diệp, khuê danh của bà ta là Phương Thiến.
Đã nhiều năm như vậy, bà ta ngồi ở cái ghế bà cụ Diệp, người khác cũng đã quên bà ta từng tên là gì.”
Thím Trương khiến Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Cô cũng không nghĩ rằng sau khi bà cụ Diệp chết cô mới biết tên của bà cụ Diệp.
"Cho dù bà ta tên là gì cũng không sao cả, bà ta đã chết!”
"Cái gì?"
Thím Trương lộ ra vẻ bất ngờ.
Thẩm Hạ Lan đem chuyện này nói lại cho Thím Trương.
Nghe được tin tức bà cụ Diệp, Phương Thiến đã chết, Thím Trương cười vui vẻ, nhưng khi đang cười thì đột nhiên ho khan, càng ngày càng lợi hại, cuối cùng trực tiếp ho ra máu.
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...