“Điều kiện gì?”
Thẩm Hạ Lan bình tĩnh hỏi.
Trương Linh lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, bọn họ không nói, chỉ nói là chỉ cần cô đồng ý thì tôi sẽ làm phẫu thuật cho cô?”
“Điều kiện gì cũng không chịu nói mà lại kêu tôi đồng ý? Nếu như là bán mình, vậy thì chẳng phải tôi sẽ bị thua thiệt lớn hả?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng không hợp lý.
Trương Linh thấp giọng nói: “Bọn họ nói là sẽ không cần cô bán thân gì đâu, đến lúc đó sẽ thông báo cho cô biết?”
“Đúng là buồn cười mà!”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy rót một ly nước uống vào, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Người nhà họ Phương dựa vào cái gì cho rằng cô sẽ vì cuống họng mà đáp ứng yêu cầu của bọn họ cơ chứ?
Trương Linh nhìn Thẩm Hạ Lan như thế này lại đứng ngồi không yên.
“Hạ Lan, xin lỗi, tôi biết là tôi không nên thế này, nhưng mà tôi cũng chẳng còn cách nào khác, cầu xin cô hãy đồng ý với bọn họ đi, tôi có thể dùng sinh mạng của mình để đảm bảo cô sẽ không mất đi cái gì hết?”
“Tôi cần mạng của bà để làm cái gì chứ? Tôi cần chính là tự do của tôi, nếu như đây chính là cái giá để bà chữa trị cuốn họng cho tôi, vậy thì tôi tình nguyện để cho mình bị câm.
Đời của Thẩm Hạ Lan này không thích nhất chính là bị người khác uy hiếp, càng không thích làm chuyện nào mà mình không biết.
Phong cảnh ở nơi đây không tệ, bà có thể chơi lâu thêm mấy ngày.”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền để cái chén xuống.
Trương Linh biết là Thẩm Hạ Lan đã tức giận.
Bà ta vội vàng nói: “Hạ Lan, tôi thật sự cần sự tự do, tôi..."
“Trương Linh, tôi không có cách giúp bà?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nói rất rõ ràng.
Cô biết là chặt đứt con đường khôi phục tự do của Trương Linh là vô cùng nhẫn tâm, nhưng mà nếu không nhẫn tâm với người khác, ai biết rằng người khác có đối xử với cô nhẫn tâm hay không chứ?
Cô đã không còn là cô gái ngây thơ khi trước nữa rồi.
Trương Linh ngơ ngẩn cả người, nhìn Thẩm Hạ Lan muốn nói rồi lại thôi.
“Diệp Ân Tuấn có biết chuyện này không?”
Thẩm Hạ Lan không khỏi hỏi một câu.
Trương Linh cười khổ nói: “Nào dám cho cậu ta biết chứ, nếu như để cho cậu biết, đoán chừng là để tôi đến Vân Nam cũng không thể nữa?”
May mắn là Diệp Ân Tuấn không biết.
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan lại lướt qua một suy nghĩ như thế.
Cô khoa tay nói với Trương Linh: “Được rồi, chuyện này cứ dừng lại ở đây đi, chiều nay tôi sẽ đi dạo với bà, nếu như bà bận thì tôi cũng có thể để Ân Tuấn đưa bà trở về?”
“Hạ Lan..."
“Tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một hồi, xin lỗi nha.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp cắt đứt lời của Trương Linh làm cho Trương Linh cảm thấy có chút xấu hổ.
Bà ta ngượng ngùng rời khỏi phòng.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Trương Linh đi ra, vội vàng bước lên hỏi: “Như thế nào, nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”
“Em không chữa trị, như thế này cũng rất tốt.”
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười khoa tay với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc, vô thức cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng mà anh cũng không hỏi, anh cười nói: “Yên tâm đi, cho dù em như thế nào thì anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cười cười, sau đó ra dấu tay: "Trương Linh vẫn còn có việc, nếu như lát nữa bà ta có muốn đi thì anh đưa đi giúp với, mấy ngày nay em có hơi khó chịu trong người."
Diệp Ân Tuấn nhạy cảm phát hiện giữa Thẩm Hạ Lan và Trương Linh chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà anh vẫn gật đầu.
“Được rồi, em muốn đi ra ngoài hay là muốn nghỉ ngơi một chút?”
“Em muốn điều tra ngành du lịch ở bên này, em muốn tham gia, nói đúng ra thì em muốn đoạt lấy tài nguyên từ trong tay của Tiểu Thi.”
Đã không thể khôi phục lại được cuống họng, Thẩm Hạ Lan cũng không muốn phải lãng phí thời gian để đau buồn, cô quyết định bắt đầu nhằm vào Tiểu Thi để triển khai hành động.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy ý chí chiến đấu trong đáy mắt của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan như thế này rất chói mắt.
Anh không khỏi nhớ đến cái ngày mà Thẩm Hạ Lan vừa mới trở về từ nước mỹ, dáng vẻ tràn đầy tự tin dường như toàn bộ thế giới này đều nằm trong tay của cô.
Đôi mắt của cô sáng lấp lánh như thế, cả người tự tin như thế.
Bây giờ cô lại giống như một vật sáng đứng ở trước mặt của Diệp Ân Tuấn, anh mới phát hiện mình yêu bộ dạng hiện tại của Thẩm Hạ Lan muốn chết đi được.
Thẩm Hạ Lan cảm nhận được ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi thay đổi, đang nhìn chằm chằm vào mình, trong ánh mắt đó còn giống như có một chút gì đó khác lạ, có tán thưởng, có kinh diễm, còn có tình cảm.
Cô không khỏi cúi đầu xuống.
“Anh nhìn cái gì vậy?”
“Em thật sự rất xinh đẹp.”
Diệp Ân Tuấn không hề keo kiệt mà khen ngợi Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lời nói này lọt vào trong lỗ tai của Thẩm Hạ Lan dường như là một viên đạn bọc đường, trong nháy mắt làm cho cô không thể động đậy, cả người đều muốn mềm nhũn.
Cô ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, ra dấu nói: “Anh đi ra ngoài nhanh đi, em muốn tìm kiếm tư liệu?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, lại nở một nụ cười lần nữa.
Anh rời khỏi phòng, Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi, mạnh mẽ ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Hồng đang đứng ở cửa nhìn cô, nở nụ cười ra dấu nói: “Em nghe thấy rồi nha, chị thật sự rất xinh đẹp.”
“Đi, trở về phòng đi!”
Thẩm Hạ Lan có chút ngượng ngùng.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi khỏi phòng của Thẩm Hạ Lan, anh nhanh chóng tìm thấy Trương Linh, anh nhìn thấy Trương Linh đang thu dọn đồ đạc, vội vàng bước lên hỏi: “Cuống họng của Hạ Lan là có chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy lại từ bỏ?”
Trương Linh dừng lại một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Nguy hiểm quá lớn, tôi khuyên cô ấy không cần phải làm phẫu thuật.”
“Là vậy à? Trương Linh, bà biết rồi đó, con người của tôi ghét nhất là người khác lừa gạt tôi.”
Trương Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Cậu nghĩ muốn giải quyết tôi tại chỗ giống như là Khôn đó à?”
Diệp Ân Tuấn lập tức ngây ra một lúc.
“Chuyện của Khôn không thể trách tôi được, là do ông ta..."
“Tôi biết là chính ông ta gieo gió gặt bão, là ông ta làm sai ý của chủ tử, là không nên chống cự khi gặp lực lượng vũ trang như các người, tất cả đều là do lỗi của ông ta, không có liên quan gì đến Diệp Ân Tuấn cậu hết, cậu có còn muốn nói gì nữa không?”
Trong giọng nói của Trương Linh mang theo một tia oán trách.
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến cái chết của Khôn có thể sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Trương Linh, lúc đầu anh cho rằng tình cảm giữa Khôn và Trương Linh đã kết thúc rồi, huống hồ sau khi Khôn chết Trương Linh cũng chỉ mang thi thể của ông ta trở về hỏa táng, không còn biểu hiện gì khác, sống như thế nào thì cứ sống như thế đó, thậm chí còn đến chữa bệnh cho Phương Đình.
Bây giờ nếu như không phải Trương Linh và Diệp Ân Tuấn nhắc đến Khôn, Diệp Ân Tuấn chỉ sợ là anh vẫn luôn cho rằng Trương Linh không có cảm giác gì đối với cái chết của Khôn.
Diệp Ân Tuấn nhìn Trương Linh rồi nói: “Bà là bởi vì cái chết của Khôn cho nên không chữa trị cuống họng cho Hạ Lan à?”
“Không phải?”
Trương Linh lại cúi đầu xuống thu dọn đồ đạc, nhưng mà khóe mắt lại mang theo giọt nước mắt.
“Thật xin lỗi.”
Lời xin lỗi của Diệp Ân Tuấn làm thân thể của Trương Linh trở nên cứng đờ.
“Tôi nói xin lỗi với bà không phải là bởi vì tôi đã tham gia vào lực lượng quân đội đã triệt phá tổ chức của Khôn, mà là bởi vì tôi không cân nhắc đến cảm nhận của bà, cho nên tôi thật sự xin lỗi.”
Rốt ruột nước mắt của Trương Linh cũng đã rơi xuống.
Sau khi Khôn chết đi, bà ta không rơi một giọt nước mắt nào, bà ta xử lý hậu sự cho ông ta vô cùng gọn gàng, thậm chí đều không có cảm xúc chập chùng quá lớn, tất cả mọi người đều cho rằng giữa bọn họ cứ như vậy.
Bà ta chỉ là làm theo thông lệ mà nhặt xác cho ông ta, nhưng mà một tiếng xin lỗi này của Diệp Ân Tuấn thật sự làm cho Trương Linh đột nhiên cảm thấy khó chịu.
“Thật ra tôi rất yêu ông ấy, thật sự!”
Âm thanh của Trương Linh nghẹn ngào.
“Yêu một người, cùng người đó làm cái gì cũng sẽ không xảy ra xung đột, đứng trên lập trường của tôi, tôi không làm sai cái gì.”
“Tôi biết chứ, cậu không làm sai, là do Khôn đã chọn sai đường.
Tôi cũng vẫn cho rằng tôi không có tình cảm với ông ta, nhưng mà khi tôi nhận thấy thi thể lạnh băng của ông ta đang nằm ở nơi đó, trái tim của tôi đều trở nên lạnh lẽo, tôi không biết sau này tôi còn có thể sống vì ai nữa, tôi càng không biết lúc một mình tôi cô đơn lẻ bóng tôi sẽ đi tìm ai.
Tôi nhớ đến Diệp Tranh, tôi tự nói với mình rằng tôi còn có một đồ đệ, tôi vẫn chờ thằng bé hoàn toàn tốt lên, tôi dạy tất cả bản lĩnh của mình cho thằng bé.
Nhưng mà tôi thật sự rất khó chịu, trái tim của tôi rất đau, tôi muốn sống dưới ánh mặt trời, bởi vì chỉ có như vậy tôi mới phát giác được kết quả của mình và Khôn không giống nhau.
Ông ta chết còn có tôi nhặt xác, nhưng mà nếu như tôi chết thì sao đây? Ai biết được? Ai sẽ nhặt xác cho tôi? Có ai hiểu được thành tựu cả đời này của tôi đây?”
Trương Linh càng nói càng cảm thấy ấm ức, cuối cùng cả người ngồi xổm trên mặt đất khóc lên.
Diêm Vương Sống đã từng không ai bì nổi, hiện tại cũng chỉ là một người đáng thương mất đi con trai và mất đi chồng.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Trương Linh như thế này, anh cũng không đành lòng hỏi cái gì nữa.
“Bà điều chỉnh là tâm trạng đi, tôi đi ra ngoài trước?”
Anh lùi ra khỏi phòng của Trương Linh, lại gặp Thẩm Hạ Lan ở cửa.
“Sao em lại ở đây vậy? Không phải là em nói muốn đi tra tư liệu hả?”
Diệp Ân Tuấn kinh ngạc, Thẩm Hạ Lan không giải thích, chỉ là nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Trương Linh, nhìn cực kỳ lâu, ánh mắt cũng hết sức phức tạp.
Diệp Ân Tuấn không biết là Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết giữa cô và Trương Linh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ lại không thể hỏi, bởi vì anh nhìn ra được Thẩm Hạ Lan cũng không muốn nói.
Nếu như Thẩm Hạ Lan đã từ bỏ trị liệu, đối với Diệp Ân Tuấn mà nói cũng coi như là một loại yên tâm, dù sao thì nguy hiểm của cuộc phẫu thuật quá lớn.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Đi thôi, để bà ấy yên tĩnh một mình đi?”
“Khôn chết rồi hả?”
Thẩm Hạ Lan ra dấu hỏi.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
“Đúng vậy, ông ta đã chết trong cuộc thanh tẩy đó, ông ta cầm súng phản kháng nên bị đánh chết tại chỗ, lúc đó chuyện này không tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho Trương Linh nên anh cũng không nói với em, nhưng mà không ngờ đến là tình cảm của Trương Linh lại sâu sắc như thế?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan xem như đã biết tại sao Trương Linh lại trở nên khác thường như thế.
Cô không nói nữa, trở về phòng với Diệp Ân Tuấn.
Có điều là sau khi Thẩm Hạ Lan vào phòng mới phát hiện căn phòng mình đi vào không phải là phòng của mình, mà là phòng của Diệp Ân Tuấn.
Cô bỗng nhiên trở nên khẩn trương.
“Ngồi xuống đi, sợ cái gì chứ, sợ anh ăn em hả?”
Diệp Ân Tuấn cưỡng chế ép Thẩm Hạ Lan ngồi xuống.
Anh ngồi ở phía đối diện Thẩm Hạ Lan, rót cho cô một ly nước, sau đó đẩy laptop ở trước mặt đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
“Xem một chút đi, em dự định ra tay từ người nào?”
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, sau đó nhìn về phía laptop trước mắt, lại là tài liệu của tất cả nhân viên trong khu du lịch.
“Anh làm nó khi nào vậy?”
Thẩm Hạ Lan quả thật cảm thấy bất ngờ.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Kể từ ngày nhìn thấy Tiểu Thi, bắt đầu từ lúc anh biết Tiểu Thi vào ngành du lịch, anh liền điều tra những thứ này.
Lúc đầu dự định anh sẽ ra tay, nếu như em đã muốn diệt trừ cô ta, vậy thì anh sẽ làm quân sư phía sau cho em?”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút đỏ lên.
Quân sư sau màn hả?
Ai nói là sẽ dùng anh làm quân sư sau màn cơ chứ?
Huống hồ gì đường đường là Diệp Ân Tuấn thế mà lại muốn giấu mình làm quân sư không biết tên cho cô?
Có suy nghĩ như thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Đúng lúc này điện thoại di động của Diệp Ân Tuấn lại vang lên.
Thẩm Hạ Lan nhìn màn hình hiển thị, lông mày không tự chủ được mà nhíu lại.
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...