CHƯƠNG 612: DÙ SAO TÔI CŨNG KHÔNG THÍCH NÓ
Cấp dưới không dám cãi lệnh bà cụ Diệp, lúc định bước lên nâng Thẩm Hạ Lan đi, Diệp Tranh đột nhiên trợn tròn hai mắt nhìn mấy người kia, ánh mắt kia làm người ta có hơi sợ hãi, không ngờ lại có chút giống với Diệp Ân Tuấn.
Cấp dưới hơi sững sờ, khó xử nhìn bà cụ Diệp.
Bà cụ Diệp lại càng giận hơn.
“Sao nào? Không muốn đi? Vậy tránh ra, để mấy người này kéo Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài!”
Diệp Tranh nhìn bà cụ Diệp, hai mắt vẫn không hề di chuyển.
Trong tâm hồn nhỏ bé của cậu bé có lẽ không thể nào hiểu được, bà nội luôn cưng chiều cậu bé, gia đình luôn hòa thuận vui vẻ hạnh phúc sao lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Cậu bé không hiểu nổi, chỉ có thể bất lực nhìn bà cụ Diệp, hy vọng bà cụ Diệp có thể gợi ý cho cậu bé.
Lần đầu tiên bà cụ Diệp không dám nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Tranh.
“Bà là bà nội của con, là người lớn nhất trong cái nhà này, con là một đứa con nít thì biết cái gì? Không muốn rời khỏi nhà họ Diệp thì tránh ra, dù sao Thẩm Hạ Lan không thể ở lại nơi này.”
Thấy bà cụ Diệp rất kiên quyết, hai mắt Diệp Tranh dần tối xuống.
Dần dần mất đi sự kỳ vọng, ỷ lại đối với bà cụ Diệp.
Cậu bé không nói gì, chỉ nắm tay Thẩm Hạ Lan, nắm thật chặt, thái độ không cần nói cũng biết.
“Được, được lắm! Diệp Tranh, con vẫn chọn người phụ nữ này đúng không? Được! Từ hôm nay trở đi, con không còn là con cháu của nhà họ Diệp.”
Lời bà cụ Diệp nói lại làm mắt Diệp Tranh tối xuống thêm chút nữa.
Lần này khi cấp dưới bước lên nâng Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh không cản nữa, mà chỉ đứng dậy đi ra khỏi nhà họ Diệp cùng Thẩm Hạ Lan.
Trong lúc này, Diệp Tranh nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, nhìn máu trên người cô, giống như nhìn thấy cảnh Phương Ngôn ngã trong vũng máu.
Cậu bé run rẩy, co rúm lại, nhưng vẫn không nói tiếng nói, nhẫn nhịn đến làm người ta đau lòng.
Bà cụ Diệp cứ đứng đó nhìn bọn họ ra khỏi nhà cũ nhà họ Diệp, tức giận quăng ngã mọi thứ, cũng làm Thẩm Nghê Nghê giật mình.
Cô bé nhanh chóng chạy xuống, chỉ nhìn thấy bà cụ Diệp đang nổi giận.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy bà cụ Diệp tức giận đến như thế, không khỏi trốn ra đằng sau cây cột, nhút nhát sợ sệt gọi: “Bà nội, bà bị làm sao vậy?”
Bà cụ Diệp đột nhiên quay đầu lại.
Bà nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê hoảng sợ rụt rè, lại nghĩ đây là con do Thẩm Hạ Lan sinh ra, không khỏi hơi tức giận.
“Ai cho con xuống dưới?”
Thẩm Nghê Nghê ôm chặt cây cột nói: “Con đi tìm anh Diệp Tranh.”
“Không còn anh Diệp Tranh gì nữa hết, từ hôm nay trở đi, con chỉ có một người anh, đó chính là Thẩm Minh Triết, không, Diệp Minh Triết.
Từ hôm nay trở đi anh con tên là Diệp Minh Triết, con tên Diệp Nghê Nghê, biết chưa?”
“Dạ.”“
Thẩm Nghê Nghê, à không, Diệp Nghê Nghê hơi sợ hãi nhìn bà cụ Diệp, cũng không dám hỏi vì sao.
Bây giờ cô bé chỉ muốn tìm Thẩm Hạ Lan để được dỗ dành.
Hôm nay bà nội quá đáng sợ!
“Bà nội, mami đâu rồi? Con muốn tìm mami!”
“Từ hôm nay trở đi, con cũng không có mami! Sau này không được nhắc đến tên mẹ con nữa!”
Bà cụ Diệp nói ra những lời này lập tức làm Diệp Nghê Nghê ngẩn người.
Cô bé hơi khựng lại, sau đó “Oa” một cái khóc ầm lên.
“Con muốn mami! Con muốn tìm mami! Mami ở đâu? Con muốn mami!”
“Im ngay! Không được khóc! Khóc khóc khóc! Suốt ngày trừ ăn ra cũng chỉ biết khóc, con còn biết làm gì nữa? Đúng là giống hệt như con mami vô dụng của con.
Nếu không phải nể tình con là con ruột của Diệp Ân Tuấn, bà cũng đã để con biến ra khỏi nhà họ Diệp cùng với mẹ của con rồi!”
Bà cụ Diệp nghe tiếng khóc của Diệp Nghê Nghê thì lại càng thêm bực bội.
Diệp Nghê Nghê không hiểu bà đang nói gì, nhưng biết rõ bà đang nói xấu mami.
Từ khi sinh ra đến giờ, cô bé có bao giờ bị quát mắng như thế đâu chứ? Có khi nào mà không phải được người khác nâng niu trong lòng bàn tay chứ?
Bây giờ bà nội hiền từ đột nhiên thay đổi bộ mặt khác, Diệp Nghê Nghê không thể phản ứng kịp, chỉ biết kêu khóc theo bản năng.
“Con muốn mami! Con muốn mami!”
Người giúp việc đứng bên cạnh sợ Diệp Nghê Nghê chọc giận bà cụ Diệp, vội vàng bước lên ôm lấy Diệp Nghê Nghê, nhỏ nhẹ nói: “Cô Nghê Nghê đừng khóc, mami chỉ đi ra ngoài đi làm.
Bà nội đang không vui, tôi dẫn cô Nghê Nghê lên lầu ngủ có được không?”
“Con muốn mami!”
Diệp Nghê Nghê nói cái gì cũng không nghe, chỉ kêu khóc đòi Thẩm Hạ Lan.
Bà cụ Diệp cảm giác đầu bà sắp nổ tung vì tiếng khóc của cô bé rồi.
“Nhốt nó vào tầng ngầm đi! Chừng nào yên lặng, nghe lời lại thả ra.”
Lời bà cụ Diệp nói làm người giúp việc không nỡ.
“Bà cụ, cô Nghê Nghê rất yếu, còn sợ tối, nếu nhốt cô bé vào tầng ngầm sẽ để lại bóng ma tâm lý.”
“Bóng ma tâm lý gì chứ? Con cháu nhà họ Diệp làm gì mà yếu ớt như thế? Có một Diệp Tranh thì cũng thôi đi, con bé là con gái của Ân Tuấn! Nếu chỉ như thế mà cũng bị ám ảnh tâm lý, vậy thì cứ để nó tự sinh tự diệt đi, dù sao tôi cũng không thích nó.”
Câu nói cuối cùng lập tức làm Diệp Nghê Nghê ngừng khóc.
Cô bé nghe hiểu câu nói bà cụ Diệp không thích cô bé.
Diệp Nghê Nghê ngẩn ra.
Sao bà nội lại không thích cô bé chứ?
Bà nội còn nấu đồ ăn ngon cho cô bé, chơi cùng cô bé, ngủ cùng cô bé mà?
Sao bây giờ lại biến thành như thế?
“Bà không phải bà nội của con! Bà là mụ phù thủy! Bà là người xấu! Bà biến bà nội con đi đâu rồi! Trả lại bà nội cho con!”
Diệp Nghê Nghê đột nhiên tránh khỏi tay người hầu, lập tức chạy đến quơ nắm tay bé xíu đập lên chân bà cụ Diệp.
“Người xấu, mụ phù thủy, trả bà nội con đây? Có phải bà đã ăn thịt bà nội con rồi không? Trả bà nội đây!”
Bà cụ Diệp thấy Diệp Nghê Nghê cực kỳ khó chơi, bà đột nhiên nhấc chân định đạp ngã Diệp Nghê Nghê, người giúp việc nhanh tay lẹ chân vội vàng chạy lên, bế Diệp Nghê Nghê lên.
“Cô chủ ngoan của tôi ơi, cô đừng nói nữa.
Đi, tôi dẫn cô đi ăn ngon nha.”
Người giúp việc vội vàng dẫn Diệp Nghê Nghê đi.
Diệp Nghê Nghê lại không sợ chết tiếp tục giãy dụa, kêu lên: “Mụ phù thủy kia, trả bà nội, trả mami cho con! Trả anh Diệp Tranh lại cho con!”
Bà cụ Diệp cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi.
“Liên lạc với trường mầm non, đưa Diệp Nghê Nghê đến trường nội trú, loại trường hoàn toàn khép kín.”
“Vâng.”
Cấp dưới không dám chậm trễ, vội vàng đi làm ngay.
Diệp Nghê Nghê bị người giúp việc ôm vào phòng những vẫn cứ khóc la liên tục.
“Con muốn mami! Con muốn tìm daddy! Con muốn để daddy đánh chết mụ phù thủy kia!”
Người hầu hoảng sợ vội bịt miệng Diệp Nghê Nghê lại, khẽ nói: “Cô chủ ngoan, cô đừng nói nữa.
Bây giờ bà cụ đang rất giận, cô lại chọc giận bà thì không biết bà sẽ đưa cô đến đâu nữa.
Cô đừng gọi như thế nữa.”
Bà nhìn cô bé bị mất đi mẹ, không khỏi hơi đau lòng.
Diệp Nghê Nghê thấy người giúp việc đỏ mắt, không khỏi yên lặng lại.
“Mami và anh Diệp Tranh của con đi đâu rồi? Bà nội của con đâu rồi?”
Cô bé vẫn không tin được người ở bên ngoài chính là bà nội luôn yêu thương cô bé.
Người giúp việc không biết nói sao với Diệp Nghê Nghê, chỉ nói: “Cô chủ ngoan, cô đừng hỏi nữa, chờ cô lớn lên sẽ biết.”
“Người lớn luôn thích lừa con nít, nói cái gì mà chờ con lớn lên sẽ biết, có phải là vì chính người lớn cũng không biết hay không?”
Lời Diệp Nghê Nghê nói làm người hầu hơi sửng sốt, sau đó quay đầu sang nơi khác.
Sao cô có thể nhẫn tâm nói cho Diệp Nghê Nghê biết, mẹ của cô bé đã bị bà cụ Diệp đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, hơn nữa đã biến thành người câm, trên người còn đầy vết thương.
Diệp Nghê Nghê yên lặng nhìn người hầu, đột nhiên nói: “Bà có thể nói những chuyện không thể nói với con cho daddy của con được không?”
Diệp Ân Tuấn là hy vọng của Diệp Nghê Nghê.
Trong lòng cô bé, không có gì daddy không làm được.
Người giúp việc ngẩn ra, vội vàng che miệng cô bé lại, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa nhìn xem, thấy không có ai nghe lén mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé quay trở lại trước mặt Thẩm Nghê Nghê, nói nhỏ: “Bà có thể giúp bé, nhưng bé không được nói lung tung có được không.”
“Được, con chờ daddy về đây.”
Cuối cùng Diệp Nghê Nghê cũng yên lặng lại.
Lúc này người giúp việc mới đi ra ngoài báo cáo với bà cụ Diệp.
“Bà cụ, cô Nghê Nghê đã yên lặng lại, đừng đưa cô bé đi ra ngoài được không? Sau này tôi sẽ chăm sóc cô bé, bảo đảm sẽ không để cô bé quậy phá nữa có được không?”
Bà cụ Diệp nhìn người giúp việc đứng trước mặt nói: “Chị Hoàng đúng không? Tôi nhớ hình như chị có một đứa cháu gái đúng không? Sao nào, thương cháu gái của mình còn chưa đủ, còn định thương cháu gái của bà già này giúp luôn hay sao?”
Chị Hoàng lập tức run rẩy.
Bà ta nói vậy ám chỉ bà đã vượt quá giới hạn.
Chị Hoàng vội vàng nói: “Không không không, tôi không dám.
Bà cụ muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.”
“Đi làm việc đi.”
Bà cụ Diệp thấy bà biết điều, cũng không nói thêm gì nữa.
Bà mệt mỏi xoa huyệt thái dương nói: “Tôi hơi mệt, nếu không có việc gì thì đừng tìm tôi.
Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc.”
“Vâng.”
Chị Hoàng lui sang một bên.
Chờ bà cụ Diệp đi vào phòng, lúc này chị Hoàng mới dám đi vào phòng vệ sinh, lấy điện thoại ra định gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, chỉ tiếc điện thoại Diệp Ân Tuấn đã tắt máy.
“Sao lại tắt máy chứ? Cậu cả à, cậu còn không chịu nghe máy nữa thì gia đình cậu sẽ tan vỡ hết.”
Chị Hoàng không tin gọi lại thêm lần nữa, chỉ tiếc đầu dây bên kia vẫn không thể kết nối được.
Thật sự không còn cách nào khác, chị Hoàng gửi một tin nhắn cho Diệp Ân Tuấn.
“Bà cụ đuổi mợ cả và cậu Diệp Tranh ra khỏi nhà họ Diệp.
Mợ cả bị thương khắp người, còn bị câm, bị người ta đưa ra ngoài trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Bà cụ còn định đưa cô Nghê Nghê đến trường nội trú, kiểu trường khép kín.
Cậu cả, cậu mau về đi.”
Gửi tin nhắn xong, chị Hoàng vội vàng xóa tin nhắn, ra khỏi phòng vệ sinh.
Tuy bà có hơi đau lòng cho Diệp Nghê Nghê, nhưng người nhà của bà càng quan trọng hơn.
Chị Hoàng chỉ có thể hạ quyết tâm, không để ý đến chuyện Diệp Nghê Nghê nữa, đi làm chuyện của bà.
Diệp Nghê Nghê vẫn luôn chờ chị Hoàng đi vào, nhưng lại chờ đến một nhóm người khác định dẫn cô bé đi.
Cô bé ôm chặt lấy đầu giường.
“Con không đi! Con muốn ở lại đây chờ mami và daddy, con không đi!”
Cô bé ngồi bệt xuống sàn nhà, dáng vẻ thấy chết không sờn.
Mấy tên cấp dưới không dám mạnh mẽ lôi kéo cô, nhưng cũng không dám làm trái lệnh bà cụ Diệp, trong lúc nhất thời vô cùng khó xử.
“Cô Nghê Nghê, đây là quyết định của bà cụ, bé đừng làm chúng tôi khó xử được không?”
Diệp Nghê Nghê lại kêu khóc: “Bà ta không phải bà nội, bà ta là mụ phù thủy, mấy người không nhìn thấy sao? Các người dám tiếp tay cho mụ phù thủy kia đối phó với tôi, chờ daddy về sẽ không tha cho các người!”
Mọi người đều hơi co rúm người lại khi nghe được câu này.
Diệp Ân Tuấn và bà cụ Diệp đều là người bọn họ không dám trêu chọc, nhưng cố tình hai người lại không phải cùng một phe, vậy phải làm sao đây?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...