CHƯƠNG 609: BÀ ĐỪNG NGHE LỜI BÀ TA
Thẩm Hạ Lan không thích bà cụ Hoắc, thậm chí vì chuyện lúc trước mà còn từng oán trách bà, nhưng cô không cần bà cụ Hoắc phải trả giá cả mạng sống vì cô, cô không cần!
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan liều mạng chạy ra ngoài.
“Cản cô ta lại!”
Bà cụ Diệp ra lệnh, mấy tên cấp dưới lập tức cản đường Thẩm Hạ Lan.
“Mợ cả, đừng làm chúng tôi khó xử, xin cô hãy về đi.”
“Tránh ra!”
Mắt Thẩm Hạ Lan đỏ rực.
Cô luôn cho rằng cô sẽ không để ý tình thân máu mủ này, cũng vì bà cụ Hoắc từng tổn thương cô, cô luôn không muốn thừa nhận rằng cô là người nhà họ Hoắc, nhưng đến lúc này, cô không muốn nợ ân tình của bà cụ Hoắc, không muốn chút nào.
Có một cấp dưới khó xử nhìn cô nói: “Mợ cả, thật xin lỗi, xin cô hãy về đi.”
Thẩm Hạ Lan không nói nhiều, lập tức ra tay.
Thân thủ của cô trong mắt người thường thì còn tạm được, nhưng ở trong tay những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt thì chẳng là gì.
Không được mấy chiêu, Thẩm Hạ Lan đã bị bắt lại.
“Buông tôi ra! Buông ra!”
Thẩm Hạ Lan giãy dụa, nhưng bà cụ Diệp lại cười khẩy nói: “Cô định đi cản sao? Cô cảm thấy cô đi cản được sao? Bà cụ Hoắc vì cô mà chết, cô cảm thấy bà ta sẽ hủy bỏ giao dịch với tôi sao? Nói đến cũng lạ, lúc đầu không phải bà ta rất chướng mắt cô sao? Cực kỳ muốn trục xuất cô ra khỏi nhà họ Hoắc, bây giờ lại bị sao vậy? Không ngờ lại quan tâm đến việc cô sống ở nhà họ Diệp có tốt không, thậm chí còn không tiếc dùng mạng sống để đánh cược, không lẽ đây chính là sức mạnh của máu mủ sao?”
“Bà sẽ không hiểu được! Đời này bà cũng sẽ không hiểu được đó là loại tình cảm thế nào.
Ông trời làm bà không có con ruột nữa, đây chính là trừng phạt đối với loại người như bà! Cả đời này bà cũng sẽ không cảm nhận được cảm giác của tình thân! Tôi nguyền rủa bà, nguyền rủa bà không được chết già!”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng nổi điên.
Những lời cô nói là bà cụ Diệp lập tức sa sầm mặt mày.
Không thể sinh chính là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bà.
Chỉ cần bà có được con ruột của riêng bà thì bây giờ cũng không cần phải cẩn thận, cẩn thận từng bước một vì muốn lấy lòng Diệp Ân Tuấn như thế này.
Cuộc sống như thế này làm bà vô cùng ngột ngạt khó chịu, mà bây giờ, những lời Thẩm Hạ Lan nói giống như một con dao sắt nhọn đâm thẳng vào ngực bà.
Bà hung dữ đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, âm u nói: “Cô nói lại lần nữa, cô có tin tôi cắt lưỡi cô không?”
“Bà cứ cắt đi! Nam Phương đã chết, nếu Ân Tuấn biết bà dám làm thế với tôi, bà cho rằng bà còn có thể lấy được gì nữa? Tất cả những gì của bà bây giờ đều do Diệp Ân Tuấn cho, loại phụ nữ như bà sau này không có ai dưỡng lão đưa tang đều là đáng đời, cô đơn suốt quãng đời cũng lại cũng rất đáng đời, không thể chết già cũng là đáng đời.”
“Bốp!” Bà cụ Diệp tát mạnh lên mặt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy mặt nóng ran đau rát, trong miệng toàn là mùi rỉ sắt, nhưng cô vẫn cứ trợn trừng mắt, lạnh lùng nói: “Cho dù bà có đánh chết tôi thì cũng không thể thay đổi được sự thật bà chỉ là một người cô đơn.
Loại phụ nữ không có trái tim như bà không đáng được làm mẹ, càng không đáng được làm người!”
“Được, được, được lắm!”
Bà cụ Diệp tức quá hóa cười.
Bà lập tức cầm điện thoại gọi cho bà cụ Hoắc ngay trước mặt Thẩm Hạ Lan, hơn nữa còn mở loa.
“Bà cụ Hoắc, tôi đổi ý rồi, nhà họ Hoắc bà thiếu nhà họ Diệp nhà tôi một cái mạng, bà yên lặng chết đi như thế tôi cảm thấy không thể hết hận được.
Con người của tôi, nếu mà không thể hết hận thì sẽ ngứa mắt Thẩm Hạ Lan.
Ồ, đúng rồi, tôi quên nói cho bà biết, tôi tạt nước lạnh vào người cô ta, để cô ta cứ thế mà lau nhà, dọn dẹp nhà cửa cho tôi, không biết có bị cảm lạnh phát sốt không nữa.
Có lẽ bà còn chưa biết, tay cô ta còn đang bị thương, không được dính nước.
Ừm, sau lưng còn bị phỏng.
Chậc chậc chậc, đáng thương thật, nhưng mà tôi lại rất thích nhìn, phải làm sao đây?”
“Bà thật quá đáng! Bà đã hứa với tôi sẽ không làm Hạ Lan bị thương! Con bé đã chịu khổ quá nhiều rồi, sao bà còn có thể là thế? Con bé không nên là người gánh vác tội lỗi của Hoắc Chấn Hiên.
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chết, tôi dùng cái mạng của tôi để đổi lấy sự bình an của con bé không được sao? Bà đã hứa với tôi.
Bà đã hứa với tôi, chỉ cần tôi chết thì sẽ thả con bé ra, cho con bé tự do! Bà cụ Diệp, bà phải giữ lời!”
Bà cụ Hoắc khàn giọng kêu.
Hai mắt Thẩm Hạ Lan lập tức bị đâm đau nhói.
“Không! Đừng hứa bất cứ chuyện gì với bà ta cả! Không! Tôi không cần bà như thế này! Bà cho rằng bà làm vậy thì tôi sẽ biết ơn bà sao? Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên những tổn thương bà gây ra cho tôi.
Tôi đã tự nhủ với bản thân, tôi không bao giờ bước chân vào nhà họ Hoắc, tôi không có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Hoắc cả.
Cho nên mạng của bà đối với tôi mà nói chả là gì.
Bà không được nghe theo lời bà ta.”
Thẩm Hạ Lan giãy dụa, khóc kêu.
Bà cụ Hoắc nghe thấy giọng Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Bà biết con không muốn tha thứ cho bà, những chuyện bà từng làm đúng là rất vớ vẩn.
Nhưng mà Hạ Lan à, bà nội đã là người sắp xuống mộ rồi, nếu có thể đổi được chút gì đó cho cuộc sống sau này của con, bà nội cũng không để ý đến.”
“Tôi nói tôi không cần, bà không hiểu sao?”
Tim Thẩm Hạ Lan thắt lại, đau nhói từng cơn.
Bà cụ Hoắc lại đột nhiên dịu dàng nói: “Từ nhỏ đến lớn bà không làm gì cho con cả.
Nghiệp mà tên súc sinh Hoắc Chấn Hiên kia làm ra, bà nội làm mẹ phải trả.
Chúng ta đều không vô tội, chỉ có mình con là vô tội.
Hạ Lan, sau này không còn bà nội nữa, con phải sống cho tốt, đừng vì một người đàn ông mà để bản thân phải chịu ấm ức.
Con cháu nhà họ Hoắc chúng ta từ trước đến giờ ân oán rạch ròi, thứ thiếu nhà họ Diệp bọn họ, bà trả! Con không cần buồn, đời này có thể nhìn thấy con sống vui khỏe, bà nội đã thỏa mãn rồi.”
“Nói nhảm nhiều như thế làm gì.
Bà cụ Hoắc, bà chết không quan trọng, tôi muốn cả Hải Thành đều phải biết cái chết của bà.”
Lời bà cụ Diệp nói là bà cụ Hoắc và Thẩm Hạ Lan đều ngẩn ra.
“Bà có ý gì?”
“Bà tự hiểu lấy, tôi cho bà nửa tiếng, nửa tiếng sau nếu báo chí không truyền ra tin tức bà đã chết, tôi lập tức tra tấn Thẩm Hạ Lan đến không còn hình người.
Bà cũng biết, Ân Tuấn đã đi làm, không thể về ngay được.
Chờ nó về thì tôi cứ nói Thẩm Hạ Lan đã bỏ đi, bà cảm thấy Diệp Ân Tuấn sẽ tin người mẹ là tôi hay là đi tin cháu gái của bà? Bà cũng đừng mơ sẽ trả lại mạng của người nhà họ Diệp chúng tôi trong im lặng.”
Lời bà cụ Diệp nói làm Thẩm Hạ Lan hiểu ra.
“Bà muốn để bà ta thừa nhận trước tất cả giới truyền thông là Hoắc Chấn Hiên giết chết Diệp Nam Phương sao?”
“Không được sao? Nhà họ Hoắc các người phải trả cho nhà họ Diệp chúng tôi một câu trả lời công bằng! Cho mọi người một câu trả lời rõ ràng! Nói cái gì mà người nhà họ Hoắc các người đều là con cháu của anh hùng liệt sĩ, ngoại trừ một tên khốn nạn như bây giờ, không phải nên cho mọi người một câu trả lời rõ ràng sao?”
Bà cụ Diệp nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan.
“Không! Không được!”
Thẩm Hạ Lan cố gắng lắc đầu.
Đời này bà cụ Hoắc có một người chồng và bốn người con, tất cả đều hi sinh tính mạng vì quốc gia, bây giờ tuy Hoắc Chấn Hiên giết chết Diệp Nam Phương, nhưng nó vẫn không đủ để xóa sạch tất cả công lao chiến tích của nhà họ Hoắc đúng không? Huống chi đối với bà cụ Hoắc mà nói, nó còn khó chịu hơn giết chết bà nữa.
Bà chẳng những muốn ép bà cụ Hoắc chết, bà thậm chí còn muốn nhà họ Hoắc không thể gượng dậy nổi nữa, bị mọi người chửi rủa, bà càng muốn thông qua chuyện này để chia rẽ cô và Diệp Ân Tuấn.
Nếu chuyện này công bố ra ngoài, tất cả mọi người đều cho rằng cô và Diệp Ân Tuấn không hợp ở bên nhau nữa.
Cho dù cô không quan tâm, nhưng Diệp Ân Tuấn sẽ thấy thế nào, nghĩ ra sao? Làm sao có thể ở lại Hải Thành được nữa?
Thẩm Hạ Lan nhìn bà cụ Diệp đang đứng trước mặt, bà vẫn ung dung cao quý, nhưng Thẩm Hạ Lan lại nhìn thấy ác ma trong lòng bà.
“Bà cụ Hoắc, bà đừng nghe lời bà ta! Bà không được nghe lời bà ta!”
Thẩm Hạ Lan hò hét, giãy dụa, nhưng đáng tiếc lực bất tòng tâm, tay cô rất đau, sau lưng cũng rất rát, nhưng bây giờ đều không để ý đến.
Bà cụ Hoắc ở bên kia cũng im lặng.
“Sao nào? Không nỡ chết? Hay là còn đang lưu luyến danh dự của nhà họ Hoắc? Không phải nói bà rất áy náy với Thẩm Hạ Lan sao? Không phải nói có thể đánh đổi mọi thứ để đổi lấy sự bình an của cô ta sao? Bà cụ Hoắc, thì ra bà cũng chỉ nói miệng mà thôi.
Tình thân mà các người hay nói cũng chỉ thế mà thôi.”
Bà cụ Diệp cười lạnh nói.
Bà cụ Hoắc hít sâu nói: “Được, tôi làm theo lời bà, nhà họ Hoắc thiếu nhà họ Diệp, đúng là phải cho các người một câu trẩ lời.
Nhưng bà phải giữ đúng lời hứa, không được làm khó Thẩm Hạ Lan.”
“Không được! Bà nội đừng làm thế!”
Tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên thắt lại.
Bà cụ Hoắc lập tức kích động.
“Con gọi bà là gì? Cuối cùng con cũng chịu nhận bà rồi sao? Cháu ngoan, trước khi chết có thể nghe được con gọi bà một tiếng bà nội, bà cũng thỏa mãn rồi.
Những gì nhà họ Hoắc nợ con, đời này bà nội không trả được, nếu con không chê, sau này đến mộ bà nội thắp cho bà nội một nén hương là được.
Nhớ kỹ lời bà nội nói, đừng vì bất cứ ai mà để bản thân chịu ấm ức.
Con là con cháu nhà họ Hoắc, con có đủ tư cách để sống một cách tùy ý.
Cho dù có một tên Hoắc Chấn Hiên, nhưng ba con, ông nội con, các chú bác của con đều làm rất tốt! Có bọn họ phù hộ, quãng đời sau này của con nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“Đừng, bà nội, xin bà đừng làm thế! Con không muốn bà chết! Bà đừng nghe lời bà ta!”
Cuối cùng Thẩm Hạ Lan không khống chế được nữa khóc nấc lên.
Bà cụ Hoắc nói với bà cụ Diệp: “Quân tử lời nói gói vàng, tuy chúng ta không phải quân tử, nhưng tôi dùng mạng của tôi để đánh cược danh dự của bà cụ Diệp.
Đừng làm khó cháu gái tôi nữa, tôi trả lại hết những gì thiếu nhà họ Diệp các người.”
Nói xong, bà cúp máy.
Tim Thẩm Hạ Lan muốn tan nát.
“Buông ta! Buông tôi ra!”
Bà cụ Diệp nhìn Thẩm Hạ Lan, nói nhỏ: “Nhốt cô ta vào tầng hầm, sau khi bà cụ Hoắc chết, sắp xếp một con thuyền đưa cô ta đi.
Cô phải bảo đảm là đời này sẽ không xuất hiện trước mặt Ân Tuấn nữa, nếu không cô đừng trách tôi không khách khí với cô, cũng đừng trách tôi không giữ lời hứa với bà nội của cô.”
“Bà sẽ gặp báo ứng!”
Thẩm Hạ Lan không giãy dụa được, chỉ có thể tức giận mắng.
“Tôi không biết tôi có bị báo ứng hay không, tôi chỉ biết bây giờ tôi muốn nhà họ Diệp quay về như lúc trước, Ân Tuấn vẫn kính trọng tôi như trước đây.
Nam Phương không về được, những gì nhà họ Hoắc các người thiếu chúng ta đều phải trả.
Cô là con gái nhà họ Hoắc, cho dù như thế nào tôi cũng sẽ không cho phép cô xuất hiện trước mặt Ân Tuấn, xuất hiện trong nhà họ Diệp.
Cô có thể dẫn Thẩm Nghê Nghê đi, Minh Triết là cháu nội của nhà họ Diệp, cô đừng mơ dẫn cậu bé đi! Thẩm Hạ Lan, cô nên may là cô có được một bà nội như thế, nếu không, cô nghĩ quãng đời còn lại của cô sẽ như thế nào?”
Lời bà cụ Diệp nói làm cơn giận của Thẩm Hạ Lan lên đến tột đỉnh.
Tay cô không thể nhúc nhích, chân có thế đá, cô tức đến không thèm để ý đến hình tượng, phun thẳng một ngụm nước bọt lên mặt bà cụ Diệp.
“Phi! Bà là đồ súc sinh!”
Bà cụ Diệp không đề phòng chiêu này, bị phun thẳng vào mặt, tức giận đỏ mắt.
Lúc bà giơ tay lên định đánh Thẩm Hạ Lan, đột nhiên có một người từ bên ngoài bước vào cản bà cụ Diệp lại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...