Cục Cưng Có Chiêu


Sắc mặt Diệp Ân Tuấn đột nhiên thay đổi.


“Anh trai.”

Diệp Nam Phương thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn không tốt lắm, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Anh ta dừng lại và nói: “Là em làm, tất cả là em làm” Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta như thể không quen biết.
Anh im lặng, ánh mắt bình tĩnh khiến Diệp Nam Phương phát hoảng.


“Anh, anh không hỏi em tại sao à?”

“Tôi nghĩ cậu luôn có lý do của mình, nhưng Diệp Nam Phương, cho dù là lý do gì, cũng không phải là cái cớ để cậu làm tổn thương người nhà”

Diệp Ân Tuấn nói xong rồi rời đi.
Diệp Nam Phương nhìn bóng lưng của anh, thật lâu không nói ra được.
Anh ta nhìn Tống Đình xuất hiện ở đây, lông mày hơi cau lại, bản năng cảm thấy có chút bất an, nhưng cũng không nói gì, bước ra ngoài.
Tổng Đình theo Diệp Ân Tuấn đến phòng làm việc.


“Kết quả giám định thế nào?” Diệp Ân Tuấn quay lưng về phía Tổng Đình, nhìn bầu trời bên ngoài.


Bầu trời không một gợn mây, rất quang đãng, nhưng trong lòng Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy khó chịu.
Tống Đình không nói gì, trực tiếp đưa kết quả giám định cho Diệp Ân Tuấn.
Tay Diệp Ân Tuấn run lên, nhưng anh vẫn hít một hơi thật sâu và cầm lấy tờ kết quả giám định.


Số liệu trong báo cáo khiến mắt anh chợt nheo lại.


“Làm sao có khả năng? Làm sao có thể?” Diệp Ân Tuấn bất ngờ nhìn Tổng Đình.
Tổng Đình thấp giọng nói: “Cái này do cậu Tô tự mình kiểm tra, sau đó để cơ quan uy tín bên nước ngoài kiểm tra lại, cùng ra một kết quả.” Diệp Ân Tuấn đột nhiên nắm chặt báo cáo thẩm định, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.


“Anh ta không phải là Nam Phương! Anh ta thật sự không phải là Diệp Nam Phương! Vậy thì anh ta là ai? Nam Phương của nhà tôi đi đâu rồi? Sao anh ta lại có khuôn mặt giống hệt Nam Phương?”

Không ai có thể trả lời tất cả câu hỏi của Diệp Ân Tuấn.


Tổng Đình lặng lẽ đứng đó.

Anh ta biết bây giờ Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó chịu như thế nào.


Cứ tưởng Diệp Nam Phương đã chết từ năm năm trước, khi Diệp Nam Phương trở về, Diệp Ân Tuấn rất vui mừng, nhưng bây giờ kết quả giám định cho thấy anh ta không phải là Diệp Nam Phương, một đòn như vậy khiến Diệp Ân Tuấn có chút không chịu nổi.


Anh đột ngột rời khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến phòng của bà Diệp.


Mấy ngày nay bà Diệp ở bên ngoài không được yên ổn lắm, bây giờ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về, rốt cuộc cũng thấy yên tâm, vừa định đi tắm rửa thư giãn, liền thấy Diệp Ân Tuấn đi vào.


Đôi mắt anh đỏ hoe, cảm xúc kích động.


“Có chuyện gì thế?”

Bà Diệp hơi kinh ngạc nói: “Là vì Nam Phương sao? Dù sao nó cũng là em trai con, mẹ biết Nam Phương lần này rất quá đáng, nhưng cùng một mẹ, con có thể tức giận, chứ đừng đối với nó.”

“Anh ta không phải Nam Phương! Anh ta là ai?”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến bà Diệp hồ đồ.


“Con đang nói cái gì vậy?” Diệp Ân Tuấn từng bước đi vào, đóng cửa rồi khóa lại.


Anh đưa kết quả giám định trong tay cho bà Diệp và hỏi: “Năm năm trước, Nam Phương đã chết.
Đó là tin tức từ trên truyền xuống.
Năm năm sau, mẹ nói với con rằng nó vẫn còn sống, nhưng nó đã thành người mù.
Con đã tin, thậm chí còn cảm ơn trời xanh đã không cướp đi mạng sống của Nam Phương, đưa nó trở về.
Nhưng bây giờ mẹ giải thích thế nào về kết quả giám định này?” Khi bà Diệp nhìn vào kết quả giám định chỉ có một phần trăm tương đồng, bà ta sững người và hỏi: “Đây là kết quả giám định giữa con và nó?”

“Đúng vậy!”

“Không sai sót gì chứ?”

“Tống Đình tự mình làm”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn lại khiến bà ta choáng váng.



Tống Đình đã ở với Diệp Ân Tuấn được mười năm.
Anh ta làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, đặc biệt là những gì Diệp Ân Tuấn giao phó, vì vậy nếu là Tống Đình làm, thì mức độ chân thật sẽ rất cao.


“Sao lại như vậy? Rõ ràng là Nam Phương mà”

Bà Diệp rất kinh ngạc, rõ ràng là bà ta cũng bị sốc trước kết quả này.
Diệp Ân Tuấn hít một hơi thật sâu, cố nén trái tim tan nát của mình mà buồn bã nói: “Dù là ai đi nữa, bây giờ anh ta có khuôn mặt của Nam Phương, nhưng không thể hủy hoại thanh danh của Nam Phương, càng không thể dùng mặt của Nam Phương làm tổn thương con, tổn thương con của con, tổn thương Diệp Tranh được! Con sẽ không bỏ qua cho anh ta! Dù anh ta là người của mẹ hay Ám Dạ, con cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta! Lần này Hạ Lan vì anh ta mà suýt chết, chỉ kém một chút xíu nữa thôi.
Mẹ có biết không? Anh ta vẫn đang cấu kết với Khôn gia của thành phố ngầm, muốn biết bí mật của gia tộc họ Diệp của chúng ta.
Anh ta có thể là người của quân đội, có thể không.
Nhưng chỉ cần anh ta không phải Nam Phương, con sẽ không tha thứ cho anh ta vì bất cứ lý do gì.
Giờ con làm gì, xin mẹ đừng ngăn cản con.”

Bà Diệp mở miệng, rốt cuộc không nói lời nào ngăn cản, bà ta chỉ nói: “Hạ Lan bây giờ thế này, tạm thời đừng cho bạn nhỏ trở về”

“Con biết.” Diệp Ân Tuấn nói xong thì bước ra ngoài.
Tống Đình đã chờ đợi trong phòng làm việc.
Khi thấy Diệp Ân Tuấn quay lại, anh ta thấp giọng hỏi: “Diệp tổng, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Đi tìm Minh Triết, sau khi lấy được những thứ tôi đã giao cho nó, thì gặp Tô Nam để lấy hợp đồng ủy quyền”

“Vâng.” Tổng Đình nói xong định đi ra ngoài, nhưng bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.


“Cậu đi thăm Tống Dật Hiên chưa? Chân anh ta sao rồi?”

Tổng Đình dừng lại và nói: “Tôi đã tìm nhiều bác sĩ, nhưng không có cách nào.
Tô Nam gần đây có một cuộc đại phẫu phải đến kinh đô vào buổi chiều.
Chắc là sau khi anh ta trở về mới có thể gặp được”

“Thay tôi chuẩn bị một ít thứ gửi cho nhà họ Tống, nói với Tống Hải Đình, tôi cảm ơn con trai ông ấy vì tất cả những gì đã làm cho vợ tôi và giao dự án Thiên Tường của tập đoàn Hoàn Trí cho nhà họ Tống”

Tổng Đình nhất thời ngây ngẩn.


“Diệp tổng, dự án Thiên Tường là dự án của tập đoàn Hoàn Trí, trước mắt không phải cậu hai..” Nói đến đây, anh ta dừng lại.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn mắt lóe lên lạnh lùng.



“Tập đoàn Hoàn Trí chỉ cho người của nhà họ Diệp kế thừa.
Anh ta, không xứng!” Ý tứ của Diệp Ân Tuấn đã quá rõ ràng, Tống Đình vội vàng gật đầu, anh ta biết cơn bão đẫm máu của nhà họ Diệp sắp bắt đầu.


Trước đây, anh đã dung túng Diệp Nam Phương bằng mọi cách có thể, thậm chí còn muốn giao Tập đoàn Hoàn Trí cho Diệp Nam Phương, với điều kiện người đó phải là Diệp Nam Phương.
Bây giờ kết quả giám định đã được đưa ra, người kia không phải là Diệp Nam Phương, nên Diệp Ân Tuấn tự nhiên sẽ không mềm lòng với anh ta.
Thù mới nợ cũ, lần này Diệp Ân Tuấn sẽ tính rõ ràng với anh ta.
Sau khi Tổng Đình rời đi, Diệp Ân Tuấn lấy một bức ảnh của Diệp Nam Phương ra, đây là tấm hình chụp chung của anh và Diệp Nam Phương tám năm trước.
Khi đó, Diệp Nam Phương vẫn còn rất non nớt, bây giờ gặp lại “em ấy”, lại không ngờ lại không phải là em ấy nữa.
Em ấy đã chết rồi sao? Bằng không, sao em ấy có thể dung túng cho người khác quay về nhà họ Diệp làm xằng làm bậy?

Là chết thật rồi sao?

Đã chết trong cuộc chiến chống ma túy rồi sao? Đôi mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên ẩm ướt.
Anh nhớ những gì Diệp Nam Phương đã làm sau khi trở về, điều không thể tha thứ nhất là những gì anh ta đã làm với Diệp Tranh.
Anh ta cái gì cũng không bận tâm, nhưng không thể không bận tâm đến những tổn thương mà Diệp Nam Phương gây ra cho Diệp Tranh.


Diệp Ân Tuấn đặt tấm ảnh lên ngực, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Em yên tâm, chuyện này anh sẽ điều tra tất cả, anh nhất định sẽ làm được.
Dù em ở đâu, anh cũng sẽ đưa em về nhà”

Nói xong, anh cố nén nỗi buồn, cất tấm ảnh vào ngăn kéo rồi đứng dậy quay vào phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ, Diêm Vương Sống nói rằng cô sẽ thức dậy vào hôm nay, Diệp Ân Tuấn không dám hoàn toàn tin tưởng, anh đã gọi điện cho Bạch Tử Đồng, chắc hẳn rất nhanh sẽ đến đây.


Khi Bạch Tử Đồng đến, Diệp Ân Tuấn đang nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, mắt anh nhìn trên người Thẩm Hạ Lan không chớp.


“Cậu Diệp, tôi tới rồi.”

“Mau xem cho cô ấy, thật sự không sao chứ?”

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng bước sang một bên.


Bạch Tử Đồng vén quần áo của Thẩm Hạ Lan ra, khi nhìn đến kỹ thuật khâu vết thương thì sửng sốt.


“Sao vậy? Hạ Lan không sao chứ?”

Diệp Ân Tuấn thấy biểu hiện ngạc nhiên trên khuôn mặt Bạch Tử Đồng, vội vàng hỏi.
Bạch Tử Đồng lắc đầu nói: “Không, tôi còn chưa khám.
Chỉ là, kỹ thuật khâu này là kỹ thuật độc nhất của gia đình tôi, ngoài tôi ra thì chỉ có sự thúc tôi là có thể làm được.”

“Sự thúc?”

“Đúng, tôi đã nói với anh.

Nếu có ai trên thế giới này có thể cứu Hạ Lan, thì chỉ có thể là tiểu sư muội của ba tôi, tức là sự thúc tôi.
Chỉ là tôi nghe nói rằng bà ấy đã mất hai mươi năm trước.
Thật không ngờ lại thấy kỹ thuật này, chẳng lẽ là đồ đệ của bà ấy?”

Lời nói của Bạch Tử Đồng khiến Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, nói: “Không biết, Diêm Vương Sống bây giờ trông như đã ngoài bốn mươi tuổi”

“Có bức ảnh nào của bà ấy không?”

“Tôi đã chụp lại màn hình khi bà ấy gọi video cho Minh Triết” Diệp Ân Tuấn nhanh chóng lấy điện thoại ra và đưa cho Bạch Tử Đồng.
Khi Bạch Tử Đồng nhìn thấy bức ảnh của Diêm Vương Sống, mắt cô ta bỗng trở nên ươn ướt.


“Là bà ấy.
Thực sự là bà ấy! Tôi không ngờ bà ấy vẫn còn sống! Nếu bà ấy làm phẫu thuật cho Hạ Lan, tuyệt đối không có vấn đề gì.”

Lời nói của Bạch Tử Đồng khiến Diệp Ân Tuấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn bất an nói: “Hay cô cứ kiểm tra lại đi.”

“Được.” Bạch Tử Đồng hết sức kích động, nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra lại cho Thẩm Hạ Lan.


Sau khi kiểm tra, Bạch Tử Đồng nói: “Sự thúc quả nhiên là sự thúc, tôi thậm chí còn không nghĩ ra cách như vậy.
Hạ Lan không sao, mười đến hai mươi năm nữa cũng không sao?”

“Có thật không?” Diệp Ân Tuấn vui mừng khôn xiết.


“Là thật” Bạch Tử Đồng cũng rất vui.
Dù sao, Thẩm Hạ Lan cũng là bạn thân nhất của cô ta.
Bạch Tử Đồng kiểm tra thêm một vài lần nữa cho Thẩm Hạ Lan, kết quả đều ổn.
Cô ta bảo Thẩm Hạ Lan cần chú ý nghỉ ngơi trong những ngày này, sau đó hỏi Diệp Ân Tuấn địa chỉ của Diêm Vương Sống, nói muốn tìm bà ấy.
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến Diệp Tranh sẽ học y với Diêm Vương Sống trong mười năm, không khỏi hỏi: “Sư thúc của cô tại sao lại qua đời? Qua đời vì bệnh?”

“Làm sao có thể?”

Bạch Tử Đồng cười khổ nói: “Nỗi buồn lớn nhất của người phụ nữ là tìm phải người chồng không đáng tin cậy.
Bà ấy gặp bất hạnh trong hôn nhân.
Sau khi sinh con trai, bà ấy bị trầm cảm sau sinh, sau đó không hề thuyên giảm.
Trong một đêm khuya, bà ấy mang đứa con trai bốn tuổi định nhảy ra khỏi cửa sổ, thì bị chồng phát hiện, ôm chặt lấy bà ấy nhưng vì bất chợt kinh sợ mà bà ấy buông lỏng tay, đứa bé rơi từ tầng nằm xuống, chết tại chỗ.
Sau đó bà ấy được chồng tìm người chạy chữa, suốt ngày sống trong tự trách, cuối cùng sau bao lần suy nghĩ cũng thực hiện được.”

“Con trai bốn tuổi?”

Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng hiểu tại sao Diêm Vương Sống khi nhìn thấy Minh Triết và Diệp Tranh lại dịu dàng như vậy, có lẽ là vì bà ta nghĩ đến con trai mình.
Nếu như vậy, Diệp Tranh ở cùng Diêm Vương Sống cũng sẽ không khổ sở.
Vào lúc này, ngón tay của Thẩm Hạ Lan chuyển động.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui