“Con người của tôi là như vậy.
Thế nào? Cô không thích?”
Bác sĩ cười nhạt, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.
“Cô trả đồ lại cho tôi!”
Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên hít sâu một hơi, định liều mình một lần, chỉ cần có thể khống chế được bác sĩ, cô vẫn có cách làm cho cô ta giao đồ của mình ra.
Nhưng lúc Thẩm Hạ Lan dùng sức thì cô phát hiện xương cốt mình đau giống như kim châm, không khỏi kêu lên một tiếng, cả người lại ngã xuống giường bệnh.
Bác sĩ lạnh lùng nhìn cô nói: “Người phụ nữ, cô tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, tôi là một người bác sĩ.
Bác sĩ có thể cứu người cũng có thể giết người, nếu cô muốn chết nhanh hơn.”
Cô ta nói xong thì, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên lạnh xuống.
Cô có thể cảm giác được cả người khó chịu như kim châm.
Cô không biết bác sĩ này đã làm gì mình hoặc là nói đây là di chứng của thuốc tăng cường thể lực? Cô không biết rõ lắm, nhưng có một điều rõ ràng là hiện tại cô giống như một người tàn phế.
Chẳng những là một người tàn phế, hiện tại còn ở vùng núi hoang vu, một bác sĩ có chút cố chấp khống chế mình.
Làm sao bây giờ?
Cô phải làm gì mới có thể thay đổi cục diện và tình hình hiện tại?
Cô bé cũng không biết thế nào, tuy rằng bác sĩ nói đã cứu được, nhưng Thẩm Hạ Lan không tận mắt nhìn thấy thì vẫn không yên tâm.
Có lẽ bác sĩ lừa mình cũng không chừng.
Cô giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng càng giãy giụa thì nỗi đau đớn trên người càng tăng thêm.
Cuối cùng cô không thể không dựa vào giường bệnh thở hổn hển, đánh mạnh vào giường bệnh.
Vì sao cô lại đặt mình vào hoàn cảnh như vậy đâu?
Có lẽ Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên đang chờ cô đến cứu, sao cô lại có thể bị nhốt ở chỗ này?
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực, nhưng cô dùng hết sức lực, tất cả võ nghệ vẫn không làm cho mình rời khỏi giường bệnh, ngược lại còn mệt đến thở hổn hển.
Cô nằm ngửa trên giường bệnh nhìn trần nhà, bỗng nhiên phát hiện có một camera.
Bệnh viện này lại lắp đặt camera?
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
Cô không thay đổi sắc mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào camera, không biết bác sĩ có đang quan sát cô qua camera hay không.
Trong đầu Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hoạt động.
Một bệnh viện có vẻ vô cùng đơn sơ, nhưng trong phòng bệnh đều có camera, điều này có nghĩa là gì?
Xem ra thân phận của bác sĩ này không quá đơn giản.
Cô ta là ai?
Hiện tại Thẩm Hạ Lan biết mình không thể rời đi, so với việc giãy giụa thì không bằng giữ sức lực, thừa dịp bác sĩ không đề phòng rời khỏi nơi này.
Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy thì bình tĩnh lại, lúc này mới cảm giác cơ thể vô cùng trống rỗng.
Có lẽ bác sĩ nói đúng, cô thật sự đang tìm đường chết.
Cô tiêu hao thể lực và tính mạng của mình đơn giản là vì trong lòng có hắn.
Trong đầu lại hiện lên cơn ác mộng trước đó không lâu.
Chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn thật sự đã xảy ra chuyện sao?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất lo lắng.
Cô phát hiện bác sĩ cũng không tịch thu điện thoại của mình, thậm chí cũng không lấy đi điện thoại của Tống Dật Hiên.
Thẩm Hạ Lan muốn cầu cứu, nhưng hiện tại cô cầu cứu ai đây?
Dương Tân không biết tung tích, cho dù anh ta ở gần đây nhưng trước đó không lâu anh ta muốn giết cô thì Thẩm Hạ Lan cũng không dám tùy tiện tìm anh ta.
Tô Nam và Bạch Tử Đồng muốn tới đây cũng cần có thời gian, huống chi cô không muốn Thẩm Minh Triết phát hiện ra điều gì, cho nên cách tốt nhất là không báo với mấy người Bạch Tử Đồng.
Hiện tại Diệp Nam Phương đã khống chế bà cụ Diệp.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện mình trở thành người cô đơn.
Cô không có ai để cầu cứu.
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, cô mở điện thoại của Tống Dật Hiên ra muốn tìm manh mối, đáng tiếc trong điện thoại của Tống Dật Hiên chỉ có danh bạ và nhật ký cuộc gọi.
Cô có chút đau đầu.
Đúng lúc này Thẩm Hạ Lan phát hiện Tống Dật Hiên đã gọi đi một cuộc nhưng không được kết nói, sau đó không gọi lại.
Đây là số điện thoại bàn.
Không lẽ Tống Dật Hiên gọi nhầm?
Thẩm Hạ Lan không biết nhưng trực giác nói với cô, đây là một manh mối.
Cô cầm điện thoại của mình gọi đi.
Tiếng tút tút tút vang lên ba tiếng thì đối phương nghe máy.
“Xin chào, đây là khách sạn Đế Vương, xin hỏi cô cần gì?”
Giọng của người phục vụ truyền đến, Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
Khách sạn Đế Vương?
Lúc cô đến khách sạn Đế Vương thì có chút do dự.
Chẳng lẽ khách sạn Đế Vương nguy nga lộng lẫy có liên quan đến Tống Dật Hiên?
Thẩm Hạ Lan vội vàng cúp điện thoại.
Không lẽ Tống Dật Hiên ở khách sạn Đế Vương?
Một nơi vùng núi hoang vu lại có một khách sạn năm sao như vậy, thật sự làm cho người ta có chút khó hiểu.
Người ở đây không giống như có thể ở khách sạn năm sao, nhưng xem ra khách sạn này kinh doanh không tệ, chẳng lẽ nơi này còn có ẩn tình mà cô không biết?
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, trực giác nói Tống Dật Hiên có thể ở khách sạn Đế Vương, nhưng hiện tại đừng nói cô không đi được, cho dù cô đi ra ngoài, một người không biết gì như cô cứ xông vào khách sạn Đế Vương cũng không được.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đây thì gọi cho Thẩm Minh Triết.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng nhớ đến nhớ tới tình nhân nhỏ bé là con sao?”
Giọng Thẩm Minh Triết có chút oán hận.
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, cười nói: “Không phải mấy ngày trước chúng ta còn gọi video sao?”
“Mẹ không yêu con.
Mấy ngày nay không gọi video cho con cũng không gọi điện thoại, còn nói chuyện nhẹ nhàng như mây bay, có phải mẹ đã có tình nhân nhỏ bé khác đúng không?”
Mặc dù Thẩm Minh Triết nói như vậy, nhưng cô nghe ra được tâm trạng của cậu bé không tệ.
“Được rồi, đừng làm trò nữa, con chơi với Diệp Thanh thế nào?”
“Chơi gì chứ? Tôi giúp Diệp Thanh làm quen với hoàn cảnh xung quanh.”
Thẩm Minh Triết ra vẻ người lớn, khóe miệng Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.
“Được rồi, giúp làm quen.”
“Đúng vậy.”
Thẩm Minh Triết cười nhạt, đột nhiên hỏi: “Mẹ, lão Diệp đã về rồi sao? Ba đã tìm thấy đứa bé bị bán đi chưa?”
Thẩm Hạ Lan nghe con trai hỏi đến chuyện này thì thấp giọng nói: “Ba của con vẫn chưa về, nhưng có lẽ sẽ nhanh thôi.
Con hỏi đứa bé kia làm gì?”
“Đứa bé kia là chị của Diệp Thanh, tên là Diệp Hồng.
Diệp Thanh vẫn luôn nhớ cô bé, cho nên con mới hỏi xem sao.”
Ở trong mắt Thẩm Minh Triết thì Diệp Ân Tuấn không có gì không làm được, anh chỉ tìm tên buôn người, cậu bé vốn không ngờ được hiện tại Diệp Ân Tuấn lại mất tích, Thẩm Hạ Lan cũng đã đến thành phố A.
Thẩm Hạ Lan biết được thân phận của cô bé thì hơi sửng sốt.
Có lẽ ông trời chỉ đường để cô cứu Diệp Hồng, nếu không thì không biết Diệp Thanh sẽ đau lòng thế nào.
Thẩm Hạ Lan nhớ tới cảnh ngộ của Diệp Hồng và Diệp Thanh thì trong lòng có chút đau lòng.
“Mẹ sẽ nói với ba con cố gắng hết sức cứu Diệp Hồng, con cứ yên tâm đi.”
Hiện tại Thẩm Hạ Lan không thể nói chuyện đã tìm được Diệp Hồng với con trai, chỉ có thể hùa theo con trai.
Thẩm Minh Triết lại vô cùng vui vẻ nói: “Cảm ơn mẹ.
Đúng rồi, mẹ tìm con có chuyện gì không?”
“Mẹ có chuyện gì thì mới tìm con sao? Không phải con nói con là tình nhân nhỏ bé của mẹ sao? Mẹ nhớ tình nhân nhỏ bé này được không?”
Thẩm Hạ Lan nói làm cho Thẩm Minh Triết nở nụ cười.
“Mẹ, tuy rằng con rất thích nghe lời này, nhưng con mong mẹ nói ra mục đích của mình.”
“Tên nhóc thối, con giả vờ một chút thì sẽ chết sao?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình rất mất mặt.
Trong hoàn cảnh không còn đường đi này còn có thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào của con trai, có thể trêu nhau với cậu bé, Thẩm Hạ Lan cảm thấy không còn tuyệt vọng như vậy.
Thẩm Minh Triết lại cười nói: “Mẹ, hiện tại Diệp Thanh ở nhà chú Tô Nam không được tự nhiên, rất nhiều thứ không biết dùng, con phải dạy chị ấy.
Nếu mẹ thật sự không có chuyện gì thì con cúp máy nha.”
“Tên nhóc thối, mọi người nói có vợ quên mẹ, con còn chưa cưới vợ đâu.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút ghen tị.
Thẩm Minh Triết bật cười một tiếng.
“Mẹ, Diệp Thanh là chị của con, mẹ suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ừ, phải, mẹ suy nghĩ nhiều, tên nhóc thối, con giúp mẹ điều tra một khách sạn.”
Thẩm Hạ Lan quyết định không tranh cãi với con trai, nếu không thì mình sẽ chua xót đến chết.
Thẩm Minh Triết vừa nghe mẹ muốn điều tra khách sạn thì không khỏi hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi du lịch sao? Mẹ đi với lão Diệp? Hay là mẹ mang theo tụi con nữa?”
“Không phải đi du lịch, mẹ có có chút việc, con giúp mẹ điều tra ông chủ đứng sau khách sạn Đế Vương là ai.
Ở Thành phố A.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì Thẩm Minh Triết ngây ra một lúc.
“Mẹ, mẹ đến thành phố A?”
“Không có.
Mẹ chỉ muốn điều tra khách sạn này, mẹ có việc thôi.”
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc với sự nhạy bén của con trai lại không dám thừa nhận, chỉ có thể lấp liếm cho qua.
May là Thẩm Minh Triết cũng không hỏi nhiều.
“Được, lát nữa con gửi cho mẹ.”
Sau khi hai người cúp máy thì Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện sau lưng có người.
Cô đột nhiên quay đầu lại thì thấy vẻ mặt bác sĩ vẻ mặt nhìn mình, giống như hồn ma vậy.
Cô ta vào đây từ lúc nào?
Cô ta đã nghe được bao nhiêu?
Vì sao cô không nghe thấy tiếng bước chân của bác sĩ?
Sau lưng Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên tỏa ra sự lạnh lẽo.
“Cô vào đây lúc nào? Bác sĩ, chẳng lẽ cô không biết trước khi vào phòng người khác phải gõ cửa sao?”
Giọng Thẩm Hạ Lan không tốt lắm.
Mặc kệ là ai bị người khác nghe lén điện thoại thì tâm trạng cũng không quá tốt.
Bác sĩ lại giống như không nghe thấy, cô ta nhìn điện thoại của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: “Cô gọi điện thoại cho ai?”
“Chuyện này có liên quan đến cô sao? Hay là cô muốn tịch thu điện thoại của tôi?”
Thẩm Hạ Lan lo lắng nắm điện thoại trong tay.
Hiện tại đây là phương tiện duy nhất liên lạc với bên ngoài, cô cũng không thể để bác sĩ cố chấp này lấy đi được.
Bác sĩ thấy được sự đề phòng của Thẩm Hạ Lan nên thấp giọng nói: “Cô yên tâm đi, tôi không định lấy điện thoại của cô, nếu không thì hiện tại cô cũng không cầm được.
Tôi chỉ muốn biết cô gọi điện thoại với ai?”
“Tôi gọi điện thoại với ai thì có liên quan gì đến cô sao?”
Thẩm Hạ Lan phát hiện khóe mắt bác sĩ có nước mắt, vẻ mặt có chút đau buồn, nhưng cô vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Bác sĩ nhìn Thẩm Hạ Lan rất lâu, lâu đến mức Thẩm Hạ Lan cho rằng cô ta cứ nhìn mình như thế thì cô ta đột nhiên nói: “Cô bé kia đã tỉnh, nếu cô muốn đi xem thì tôi có thể đẩy cô qua đó.”
Thẩm Hạ Lan đang rối rắm chuyện bác sĩ muốn biết cô gọi cho ai, không nghĩ tới cô ta đột nhiên thay đổi đề tài, mà trước mắt cô muốn biết chuyện này nhất.
“Tôi muốn đi qua xem một chút.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng sốt ruột, bác sĩ lại đột nhiên cúi người xuống trước mặt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cô muốn đi xem cô bé cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...