Thẩm Hạ Lan cũng không phải là đang gọi điện thoại cho người khác, chỉ là sau khi gọi điện thoại, sốt ruột quá cho nên quên cúp máy, cho nên người khác gọi điện thoại cho cô mãi mà không gọi được.
Lúc Tống Dật Hiên đến vị trí mà Diệp Tranh đã gửi qua, căn biệt thự bị Diệp Tranh làm lộn xộn một trận, cuối cùng còn bị kẻ tiểu nhân khống chế lại.
“Thả tôi ra! Cái đám người khốn nạn này, đối xử với tôi như thế này, một lát nữa ba tôi sẽ trừng phạt đám các người”
Diệp Tranh rống họng hét lên.
Cậu bé đã từng là một đứa con nít ngây thơ vô cùng, cái gì cũng không hiểu, khỏe mạnh trưởng thành dưới cánh chim của Diệp Ân Tuấn, bây giờ trải qua hành vi của mẹ ruột cùng với những buổi rèn luyện quân sự hóa của ba ruột, Diệp Tranh trở nên vô cùng tỉnh táo.
Cậu bé rống họng hét to lên, hi vọng là âm thanh của mình có thể bị người nào đó nghe được, dù là cơ hội xa vời nhưng mà vẫn luôn có một tia hi vọng.
Lúc Tống Dật Hiên đậu xe, đúng lúc nghe thấy tiếng kêu to của Diệp Tranh.
Anh ta khẽ nhíu mày, nhanh chóng bước xuống xe, ngay cả cửa xe cũng không đóng lại, trực tiếp chạy vào trong.
“Ai vậy? Đây là nơi ở tư nhân, mời ra ngoài cho”
Vệ sĩ ở bên ngoài vừa mới chậm rãi đi tới liền nhìn thấy Tống Dật Hiên vọt vào trong, vội vàng ngăn cản “Tư nhân bà nội anh”
Tống Dật Hiên không nói hai lời, trực tiếp giơ chân lên đạp tên vệ sĩ, một giây sau liền chủ động ra tay nhanh gọn, đánh gục tên vệ sĩ ở cửa.
Sau khi làm xong hết tất cả mọi chuyện, Tống Dật Hiên lại lao vào trong, vừa vặn nhìn thấy Diệp Tranh đang vùng vây, mà bởi vì vùng vây, cổ tay của cậu cùng với trên mặt đều có vết máu ứ đọng.
“Ra tay với một đứa nhỏ? Con mẹ nó, các anh cũng là đàn ông nữa à”
Lời này của Tống Dật Hiên vừa mới nói ra lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đương nhiên cũng bao gồm cả Diệp Tranh.
“Chú Tống, cứu cháu với!”
Hai mắt của Diệp Tranh tỏa sáng, vùng vẫy càng dữ dội hơn nữa, tên vệ sĩ vất vả lắm mới có thể ôm được Tranh bị trượt tay, Diệp Tranh trực tiếp bị trượt xuống đất.
“Ui da!”
Diệp Tranh bị đau kêu to lên một tiếng, Tống Dật Hiên liền trở nên giận dữ.
“Anh ăn cức hả? Ngay cả một đứa bé mà cũng ôm không được nữa, ông chủ của anh huấn luyện anh như thế nào vậy?”
Câu nói này làm cho vệ sĩ ngây người.
Tống Dật Hiên này chẳng lẽ là người của mình?
Trong lúc vệ sĩ đang ngơ ngác, Tống Dật Hiên và Diệp Tranh đồng thời ra tay, động tác của hai người nhanh chóng và lưu loát.
Tống Dật Hiên tán thưởng nhìn Diệp Tranh, thừa cơ tiến lên, một tay túm lấy Diệp Tranh.
“Biết khóa xe lại không?”
Lời nói của Tống Dật Hiên làm Diệp Tranh hơi sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu.
“Coi như không tệ, cầm chìa khóa xe lên xe đợi chú đi”
Tống Dật Hiên nhét chìa khóa xe vào trong tay của Diệp Tranh.
Diệp Tranh có hơi lo lắng.
“Nhiều người như vậy, một mình chút có được.
không ạ?”
“Cái gì gọi là có được không chứ? Bỏ cái chữ sau đi nha, cháu lên xe đếm tới số năm mươi đi, đếm xong thì chú ra ngay, ngoan! À đúng rồi, Thẩm Nghê Nghê đâu rồi?”
Tống Dật Hiên vừa nói vừa ra tay với đám vệ sĩ, bởi vì không nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê không khỏi hỏi một câu.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Nghê Nghê đã chạy rồi, chắc có lẽ là đã đi tìm mẹ”
“Giỏi lắm, cháu đi nhanh đi”
Chỉ trong chốc lát, Tống Dật Hiên trực tiếp đưa Diệp Tranh ra bên ngoài.
Diệp Tranh cũng không do dự, cậu bé nhìn ra được thân thủ của Tống Dật Hiên rất tốt, gần như là có thể sánh ngang với bác cả Diệp Ân Tuấn.
Cậu bé nhanh chóng xoay người lại nhanh chân chạy ra bên ngoài, không bao lâu sau liền leo lên xe, vội vàng khóa xe lại.
€ó hai tên vệ sĩ muốn đuổi theo ra bên ngoài lại bị Tống Dật Hiên kéo trở lại.
Diệp Tranh thật sự đếm.
“Một, hai, ba, bốn…”
Nương theo âm thanh đếm của Diệp Tranh, đòn tấn công của Tống Dật Hiên nhanh chóng, không bao lâu sau liền đánh ngã đám người đó.
Lúc Diệp Tranh đếm tới bốn mươi chín, Tống Dật Hiên đã đứng ở trước xe, gõ cửa sổ xe rồi nói: “Mở cửa ra Diệp Tranh vội vàng mở khóa.
Sau khi Tống Dật Hiên leo lên, cười nói: “Thế nào, không tới năm mươi phải khônh?”
Diệp Tranh có chút bội phục, nhưng mà vẫn rất quật cường mà nói: “Còn kém xa bác cả của cháu, nếu như mà bác cả của cháu đối phó với những người này, đếm tới số ba mươi là được rồi”
Sắc mặt của Tống Dật Hiên lập tức ảo não.
“Hiện tại bác cả của cháu đang ở đâu đấy?
Cháu kêu anh ta xuất hiện ở trước mặt của chú xem xem: “Hứ Diệp Tranh hứ một tiếng, có chút lo lắng mà hỏi: “Chú Tống ơi, chú nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ: của cháu đi, xem xem Nghê Nghê đã trở về hay chưa”
“Cái thằng nhóc không có lương tâm, chú cứu cháu, ngay cả một câu cảm ơn cháu cũng không nói, cháu chỉ nhớ lấy em gái nhỏ của cháu mà thôi, quả nhiên là sói con do Diệp Ân Tuấn nuôi mà, không có người nào biết ơn cả”
Mặc dù Tống Dật Hiên nói như vậy nhưng mà vẫn đưa điện thoại qua cho Diệp Tranh.
“Cháu gọi đi”
Diệp Tranh nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, có chút ngượng ngùng: “Chú Tống, cảm ơn chú”
“Thôi đi, bây giờ mới nói, chú không thèm đâu, chẳng qua nếu như cháu thật sự muốn cảm ơn chú, còn không bằng bái chú làm sư phụ?”
Tống Dật Hiên cảm thấy Diệp Tranh có nền tảng rất tốt, mặc dù so với Thẩm Minh Triết hơi kém một chút, nhưng mà con cái của nhà họ Diệp cuối cùng vẫn là rồng phượng trong đám người, huống hồ gì Diệp.
Tranh là do Diệp Ân Tuấn nuôi lớn.
Nếu như Diệp Tranh gọi mình là sư phụ, đến lúc đó cũng có thể làm Diệp Ân Tuấn tức chết, huống hồ gì anh ta còn có thể lấy thân phận sư phụ của Diệp Tranh để ra vào nhà họ Diệp, đến lúc đó gặp Thẩm Hạ Lan cũng dễ dàng hơn.
Đương nhiên là Diệp Tranh không biết tâm tư méo mó của Tống Dật Hiên, nghe Tống Dật Hiên muốn thu nhận mình làm đồ đệ, cậu bé có hơi ngơ ngác, nhưng mà lại lễ phép nói: “Chuyện này cháu cần phải hỏi mẹ cháu mới được”
Cậu bé không nói là hỏi Diệp Nam Phương, mà là muốn hỏi Thẩm Hạ Lan một chút, có thể nhìn thấy được lúc này ở trong lòng của Diệp Tranh ai quan trọng hơn ai.
“Ok, sau này cháu nhớ nói với mẹ của cháu đó, chúng ta trở về trước thôi”
Tống Dật Hiên nói xong thì khởi động xe.
Diệp Tranh nhanh chóng gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan, đáng tiếc là điện thoại của cô vẫn luôn ở trạng thái đường dây bận, lông mày của cậu càng nhíu chặt lại.
“Sao vậy? Tuổi còn nhỏ mà cứ có cái bộ dạng cau mày hoài, cháu không sợ mình già trước tuổi hả?
Chú nói với cháu nha, cháu đừng có rảnh rang cái gì cũng học theo bác cả của cháu, bác cả của cháu làm sao hả? Mặc dù có rất nhiều chỗ đều ưu tú, nhưng mà cũng không phải là một người vô cùng hoàn mỹ, có đúng không? Làm người ấy à, phải học tập ưu điểm từ người khác, khuyết điểm thì phòng ngừa đi”
Diệp Tranh nhìn Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Bác cả của cháu không có khuyết điểm đâu”
“Không có ai là hoàn mỹ, ai cũng không thể nói bản thân mình không có khuyết điểm”
Tống Dật Hiên còn tưởng rằng Diệp Tranh sẽ dựa vào lý lẽ và biện luận, thậm chí còn làm gì đó với mình, không ngờ đến là cậu bé này đáng yêu nhiều so với Thẩm Minh Triết, mặc dù bất mãn với mình nhưng mà vẫn kiềm chế, vô cùng lễ phép với anh ta.
Xem ra đồ đệ này vẫn rất tốt.
Tống Dật Hiên dương dương đắc ý suy nghĩ, tốc độ xe cũng không ngừng tăng lên, nhóm người đuổi theo ở phía sau cũng kiên nhãn.
Anh ta cười lạnh một tiếng, nói với Diệp Tranh: “Này nhóc con, chú phải chạy nhanh rồi, nếu như cháu sợ thì nhắm mắt lại đi”
“Cháu không sợi”
Sắc mặt của Diệp Tranh hơi trắng, nhưng mà cũng không nhắm mắt, bộ dạng kiên cường cố gắng chống đỡ quả thật giống với Diệp Ân Tuấn như đúc.
Sau khi Tống Dật Hiên liếc nhìn cậu bé một cái, nhanh chóng đạp chân ga, xe nhanh chóng lao ra bên ngoài.
Lúc đầu Diệp Tranh có hơi choáng váng, cậu bé chưa từng ngồi qua một chiếc xe với tốc độ nhanh như thế, bây giờ tất cả mọi thứ giống như đều vọt tới cổ họng, cảm giác vừa há miệng liền có thể phun ra.
Cậu bé nắm chặt lấy tay vịn, ánh mắt vẫn mở to, cậu không ngừng nhìn những cảnh vật đang tụt lại ở bên ngoài, đột nhiên lại cảm thấy loại khoái cảm đột phá này dường như là một người thoải mái thoát khỏi xiềng xích.
Diệp Tranh không ngừng hít sâu để điều tiết tâm trạng và cảm xúc của mình, chậm rãi thích ứng với tốc độ như thế này.
Lúc nãy còn đang do dự có muốn bái Tống Dật Hiên làm thầy hay không, hiện tại dựa vào điểm này Diệp Tranh đã đưa ra quyết đị!
“Chú Tống ơi”
“Hửm?”
“Chú là tay đua xe hả?”
Trong mắt của Diệp Tranh phát ra ánh sáng sùng bái.
Lúc Tống Dật Hiên vừa định nói là anh ta lái xe còn không bằng Diệp Ân Tuấn, đột nhiên lại thấy ánh mắt sùng bái của Diệp Tranh, anh ta vội vàng nói: “Đó là điều đương nhiên rồi, kĩ năng đua xe của chú đã từng được nhận thưởng đó”
“Thật luôn hả?”
“Chú cần gì phải lừa gạt một đứa bé cơ chứ?
Không tin thì cháu có thể trở về hỏi bác cả của cháu mà”
€ó chuyện mà Tống Dật Hiên không nói, đó chính là trận đua xe đó mặc dù là anh ta nhận giải thưởng nhưng mà được xếp hạng nhất cùng với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Tranh nghe xong thì lập tức kích động.
“Cháu muốn học đua xe với chú, chú Tống”
“Được thôi, chỉ cần cháu trở thành học trò của chú, cháu muốn học cái gì chú cũng có thể dạy cho cháu”
Tống Dật Hiên vô cùng vui vẻ.
Hai người dựa vào kỹ thuật đua xe cao siêu quảng đám người chạy theo ở đẳng sau lưng mất tiêu.
Lúc trở lại nhà họ Tống, Thẩm Hạ Lan đã rời khỏi với Bạch Tử Đồng.
Tống Dật Hiên không liên lạc được với Thẩm Hạ Lan, liền gọi điện thoại cho Bạch Tử Đồng.
“Tôi mang Diệp Tranh về rồi, Hạ Lan đâu?”
Bạch Tử Đồng nhìn Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Sao anh không gọi điện thoại cho Hạ Lan đi?”
Thẩm Hạ Lan người ở bên cạnh hơi giật mình, Bạch Tử Đồng dùng khẩu hình nói với cô là Tống Dật Hiên gọi.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi xấu hổ.
Tống Dật Hiên cà lơ phất phơ nói: “Cô cho rằng tôi muốn gọi điện thoại cho cô hả, điện thoại của cô ấy vẫn luôn báo bận, cũng không biết có phải là cô ấy đang gọi điện thoại với Diệp Ân Tuấn không nữa”
Thẩm Hạ Lan nghe xong, vội vàng nhìn điện thoại ở trong tay của mình, phát hiện là ở trạng thái chưa cúp máy, đương nhiên là đối phương cũng không ý thức địa điểm này nên vẫn luôn trong cuộc trò chuyện.
Cô vội vàng cúp máy, thuận tay nhận điện thoại từ trong tay của Bạch Tử Đồng, cô hỏi: “Điện thoại di động của tôi quên cúp máy.
Tranh với Nghê Nghê như thế nào rồi?”
“Diệp Tranh đang ở trên xe của tôi, cô đang ở đâu vậy? Tôi đưa Diệp Tranh qua cho cô, Nghê Nghê đã trốn thoát lâu rồi, nghe nói là đang đi tìm cô.
Sao vậy, cô không thấy con bé hả?”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
“Nghê Nghê đi tìm tôi lúc nào? Tôi đâu có thấy con bé đâu”
Sắc mặt của Tống Dật Hiên và Diệp Tranh lập tức thay đổi.
“Mẹ ơi, hơn một giờ chiều nay Nghê Nghê đã chạy khỏi biệt thự rồi, con kêu em ấy trở về tìm mẹ, em ấy vẫn còn chưa trở về ạ?”
Lời nói của Diệp Tranh làm sắc mặt của Thẩm Hạ Lan hoàn toàn thay đổi.
“Hơn một giờ chiều, hiện tại đã tám giờ tối rồi, Nghê Nghê đi đâu vậy chứ?”
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan hỗn loạn như ma, nhưng mà cô vẫn nói với Tống Dật Hiên: “Để tôi gửi định vị qua cho anh, anh chở Tranh đến đây đi.
Tống Dật Hiên, cảm ơn anh”
“Bớt nói mấy lời vô dụng, cô cũng không cần phải sốt ruột đâu, tôi đưa Diệp Tranh qua cho cô, sau đó đi tìm Nghê Nghê với cô.
Cô từng lo lắng, tính cách của Nghê Nghê rất ngây thơ, sẽ không đi đến những nơi khác, có lẽ là trước tiên chúng ta nên trở về nhà họ Diệp xem thử”
Tống Dật Hiên biết hiện tại nhà họ Diệp không an toàn, nhưng mà Thẩm Nghê Nghê ngoại trừ trở lại nhà họ Diệp thì có thể đi đâu được nữa?
Chuyện đã đến bước này, Thẩm Hạ Lan cũng không có cách nào khác, cô gửi định vị của mình qua cho Tống Dật Hiên.
Lúc Tống Dật Hiên nhìn thấy địa chỉ thì hơi bất ngờ.
Đại viện quân khu?
Thẩm Hạ Lan lại đến đại viện quân khu?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...