“Chị dâu không biết hả?”
Diệp Nam Phương kinh ngạc nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó vội vàng tỏ thái Ó Chị xem em đi, chắc hẳn anh cả không muốn để chị lo lắng, là do em đã lắm mồm rồi.
Không sao đâu, chị cứ coi như em chưa từng nói gì nhé.”
Nói xong Diệp Nam Phương xoay người rời đi.
Thẩm Hạ Lan tóm anh ta lại.
“Rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì hả? Em phải nói rõ cho chị biết”
Thẩm Hạ Lan biết chuyện này rất có thể là mưu kế của Diệp Nam Phương, nhưng hiện giờ việc của Thẩm Minh Triết quan trọng hơn, cô không thể bất cẩn được.
Diệp Nam Phương tỏ vẻ khó xử, đáp: “Chị dâu, anh cả không nói cho chị biết, nếu như em nói ra mà chị gặp chuyện gì thì em không thể gánh vác trách nhiệm nổi đâu”
“Chị có thể xảy ra chuyện gì được? Em mau nói đi, Minh Triết sao rồi?”
Thẩm Hạ Lan cuống cuồng hỏi.
Đó chính là điều Diệp Nam Phương mong muốn.
Từ sâu trong đôi mắt của anh ta lóe lên vẻ giảo hoạt.
“Chị dâu, chuyện này vẫn chưa xác định.
Mọi ngư ¡ câu lạc bộ tìm kiếm, đã tìm khắp câu lạc bộ nhưng vẫn không tìm được Minh Triết, sau đó có người nói có một người lao công nữ đẩy xe rác ra, bên trong có hai đứa trẻ.
Một đứa đã chết rồi, đã báo cho cảnh sát xử lý, một đứa trẻ khác bị người lao công đó bán cho đám buôn người.
Nghe nói kẻ buôn người đó đưa đứa trẻ lên trên xe khách, nhưng ở bến xe có nhiều xe như vậy, làm gì có ai chú ý cơ chứ, chúng ta chỉ có cách tìm từng chiếc một mà thôi.
Chiều nay anh cả đã phái người đi tìm, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì cả Vậy nên em mới hỏi xem liệu có cần em hỗ trợ tìm kiếm hay không, dù sao Diệp Tranh đã về rồi, chỉ còn có Minh Triết, em cũng muốn giúp đỡ một tay”
Nghe Diệp Nam Phương nói như vậy, thiếu chút nữa thì Thẩm Hạ Lan không thể đứng vững được.
Thẩm Hạ Lan bị đám buôn người đưa lên xe khách?
Vì sao Diệp Ân Tuấn không nói gì chứ hả?
Diệp Nam Phương thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan tái nhợt, khóe miệng hơi cong lên, sau đó đè giọng nói: “Chị dâu đừng lo lắng, với năng lực của anh cả chắc chắn sẽ tìm được Minh Triết thôi.
Chị xem, anh cả mất tích suốt tám ngày nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn an toàn quay về sao? Chúng ta không thể liên lạc được với anh ấy, sợ anh ấy gặp phải chuyện gì nguy hiểm, không ngờ rằng anh ấy vẫn an toàn quay về.
Nhưng em thấy sắc mặt anh cả không được tốt, không phải là đã có chuyện gì xảy ra đó chứ? Nếu như có chuyện gì thì nhất định phải nói ra, em và anh ấy là anh em, nếu như giúp đỡ được chuyện gì thì em nhất định sẽ không từ chối”
Thẩm Hạ Lan đang hoảng loạn vô cùng, nghe Diệp Nam Phương hỏi như vậy thì sững người lại, nhưng rất nhanh sau đó cô đã phản ứng lại.
“Không có gì đâu, điện thoại của anh ấy hỏng, lại không quen với đồ ăn ở nước ngoài nên mới gầy như vậy”
“Thật hả? Anh cả thường xuyên đi công tác ở nước ngoài, sắp thành người bay trên trời luôn rồi, em cũng không ngờ còn có chỗ nào mà anh không thể nuốt được đồ ăn nữa đó”
Câu hỏi của Diệp Nam Phương dường như rất bình thường nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan cảnh giác.
“Chị không rõ, anh ấy không quan tâm tới sức khỏe của bản thân thì chị làm được gì chứ? Chuyện của Minh Triết phải phiền em và anh cả nhọc lòng tồn sức rồi, chị vào xem mẹ sao rồi, mẹ cũng đang rất lo lắng về việc này”
“Được”
Diệp Nam Phương không nói thêm gì nữa cả.
Khi Thẩm Hạ Lan quay người rời đi, cô có thể cảm nhận được ánh mắt Diệp Nam Phương nhìn từ phía sau trở nên nóng rực.
Hiện giờ anh ta đã không thể kiềm chế được sao?
Còn nữa, anh ta muốn làm gì hả?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Nam Phương của lúc này và lúc mới trở về là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Khi mới trở về anh ta đang giả bộ thôi sao?
Hay đây mới chính là bộ mặt thật của Diệp Nam Phương?
Dường như là bắt đầu từ lúc Diệp Ân Tuấn nói muốn rời khỏi Hải Thành, giao toàn bộ nhà họ Diệp cho.
Diệp Nam Phương thì hai người bắt đầu ít liên lạc với nhau Hiện giờ nghĩ lại mới phát hiện ra trong khoảng thời gian này, Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương giống như hai người xa lạ vậy.
Cho dù là lúc chèn ép nhà họ Hoắc, Diệp Nam Phương từng hỗ trợ Diệp Ân Tuấn, nhưng khi đó anh ta cũng lợi dụng tiền của công ty Phong Đầu của Diệp Ân Tuấn để bảo vệ tập đoàn Hoàn Trí.
Vậy chẳng lẽ nói ngay từ ban đầu Diệp Nam Phương và Diệp Ân Tuấn đã bất hòa với nhau hay sao?
Thẩm Hạ Lan thầm nghĩ trong lòng, cô đi thẳng vào trong phòng của bà cụ Diệp.
Trạng thái của bà cụ Diệp lúc này không tốt, Thẩm Hạ Lan bảo má Hoàng tới phục vụ bà, còn cô cảm thấy nửa dưới bị xuất huyết mạnh hơn.
Gô lo lắng vô cùng, đến khi nào sức khỏe của cô mới tốt hơn chứ?
Nếu như những gì Diệp Nam Phương nói là thật vậy hiện giờ Thẩm Minh Triết đang ở chỗ nào cơ chứ?
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng, quay về phòng ngủ của mình gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn bận rộn quá, không nghe máy.
Cô lại gọi điện thoại cho Dương Tân.
Dương Tân không ngờ Thẩm Hạ Lan lại gọi điện thoại tới cho mình, không khỏi ngẩn người ra, nhưng anh ta cũng mau chóng nghe máy.
“Chào phu nhân”
Anh ta gọi Thẩm Hạ Lan là quý bà, tránh gọi thẳng là chủ mẫu để tránh khiến người nào đó hiểu lầm, từ đó khiến thân phận của Thẩm Hạ Lan bị lộ ra.
Thẩm Hạ Lan thấy Dương Tân nghe máy thì vội vàng hỏi: “Dương Tân, tôi hỏi anh, hiện giờ anh đang ở đâu vậy?”
Dương Tân ngẩn người, nói nhỏ: “Tôi đang ở bến xe: “Bến xe? Có phải là đang tìm kiếm nữ lao công.
vệ sinh mua bán trẻ con kia không?”
Câu hỏi này của Thẩm Hạ Lan khiến Dương Tân sững người.
“Bà chủ đã biết rồi ư?”
“Là thật hả? Quả nhiên đã có hai đứa trẻ bị đưa ra khỏi câu lạc bộ? Là Minh Triết hả?”
Trái tim Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.
Dương Tân vội vàng đáp: “Vẫn chưa rõ ràng, chúng tôi vẫn đang điều tra, nhưng đúng là không tìm được cậu Minh Triết ở trong câu lạc bộ.
Phu nhân đừng nôn nóng, hiện giờ cậu Diệp đã tự mình lái xe đi điều tra rồi, ít nhiều cũng đã có chút manh mối, nghe nói chiếc xe khách đó đi xuống nông thôn, sẽ không đổi xe đâu, cậu Diệp đã tự mình đi tới đó”
THẩm Hạ Lan nghe tin Diệp Ân Tuấn tự mình tới đó thì đoán được chuyện này chắc tới tám chín phần mười rồi.
Nói cách khác thì rất có thể đứa trẻ bị bán đi đó chính là Thẩm Minh Triết!
Diệp Ân Tuấn không nói cho cô biết chắc hẳn là vì cô không chịu đựng nổi.
Thế nhưng cô là mẹ của Thẩm Minh Triết mà!
Sao cô có thể không lo lắng cho được?
Một dòng nước ấm chảy nhanh trong cơ thể.
Thẩm Hạ Lan biết thân thể của mình bị kích thích như vậy chắc chắn đã xảy ra phản ứng không tốt.
€ô vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Tử Đồng.
“Tử Đồng, cho tôi một ít thuốc đi, hiện giờ tôi cảm thấy sức khỏe của mình không ổn, nhưng tôi không thể nằm viện, không thể gục xuống, không thể nghỉ ngơi được”
Thẩm Hạ Lan liên tục nói không được khiến Bạch Tử Đồng nhíu chặt mày.
“Cô đang nói gì vậy hả? Tôi nhớ mình đã dặn cô nếu như cảm thấy khó chịu thì nhất định phải tới bệnh viện để trị liệu mà”
“Không được, hiện giờ con trai tôi đang mất tích, tôi không thể ở viện được”
Nếu như là người khác thì Thẩm Hạ Lan sẽ giấu diếm chuyện này, thế nhưng đối phương là Bạch Tử Đồng nên cô hoàn toàn yên tâm, nói chuyện này cho Bạch Tử Đồng biết.
Bạch Tử Đồng ngẩn người, hỏi: “Minh Triết mất tích hả? Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chuyện này rất dài dòng, cô có loại thuốc nào.
tác dụng nhanh cho tôi không hả?”
“Thuốc tác dụng nhanh thì không có đâu, nhưng cô có thể tới bệnh viện để truyền thuốc, chắc chắn sẽ có chút hiệu quả!”
“Không được, bây giờ tôi không thể rời khỏi nhà mẹ được.
Mẹ chồng tôi lo lắng quá nên cũng sinh bệnh rồi, trong nhà còn có một đứa trẻ đang sợ hãi quá độ nữa, Ân Tuấn đi ra ngoài tìm Minh Triết rồi, chút nữa tôi còn phải đi đón Nghê Nghê tan học nữa, không thể rời khỏi đây được”
Bạch Tử Đồng thấy Thẩm Hạ Lan gặp phải nhiều chuyện như vậy thì cô đáp: “Vậy để tôi tới đó, tiện đường đón Nghê Nghê về cho cô luôn.
Cô đừng đi ra ngoài, một lúc nữa tôi sẽ tới đó.
Mặc kệ là như nào.
đi chăng nữa, nếu như muốn sống thêm vài năm thì cô cũng phải nghe lời tôi”
Thẩm Hạ Lan không thể phản bác lại Bạch Tử Đồng được.
“Ừm, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô giáo của Nghê Nghê”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan gọi điện cho cô giáo của Thẩm Nghê Nghê, báo Bạch Tử Đồng sẽ tới đón Thẩm Nghê Nghê.
Vì sợ Nghê Nghê sẽ không lên xe, Thẩm Hạ Lan còn bảo Tiểu Tử đi tới đó chờ.
Sau khi trải qua tất cả mọi chuyện từ tối qua đến giờ, cô cảm thấy thân thể mình vô cùng yếu ớt.
Cô không muốn mình chịu thêm kích thích, nhưng người đó là con trai của cô, dù thế nào cô cũng không thể yên lòng cho nổi.
Ngay khi Thẩm Hạ Lan đang nôn nóng, khó chịu thì Diệp Ân Tuấn đang chạy như điên, đuối theo chiếc.
xe khách kia.
Thế nhưng trên đường đi anh gặp phái hai chiếc xe lạ tấn công về phía mình Đề sớm đuổi kịp được chiếc xe khách, Diệp Ân Tuấn không mang theo ai cả, chuyện này khiến bọn chúng bám theo sau được.
Thế nhưng kỹ thuật và tốc độ điều khiển xe của đám người đó không thể sánh với Diệp Ân Tuấn được Khi hai chiếc xe lao về phía Diệp Ân Tuấn thì Diệp Ân Tuấn phát hiện ra mình bị vây công từ cả trước lần sau.
Con đường này là đường liên thôn, vốn rất nhỏ.
hẹp, tối đa cũng chí đủ cho một chiếc xe chạy, hiện giờ.
hai chiếc một trước một sau tấn công về phía anh, Diệp Ân Tuấn dù ngốc cũng hiếu được là chuyện gì đang diễn ra €ó kẻ muốn nhân cơ hội anh tìm kiếm con trai để lấy mạng anh!
Là ai?
Ai biết tin con trai Diệp Ấn Tuấn bị mất tích?
Trừ người của nhà họ Diệp thì chỉ có người trong câu lạc bộ, thế nhưng người trong câu lạc bộ đều là người của Diệp Nam Phương, vậy thì đáp án đã rõ rành rành ra rồi Diệp Ân Tuấn cảm thấy đau lòng vô cùng.
Diệp Nam Phương chẳng những muốn Thẩm Minh Triết chết, chẳng lẽ cũng muốn mình chết hay.
sao?
Nếu như vậy thì liệu có phải chính Diệp Nam Phương là người đứng sau vụ việc cho mình dinh vào ma túy hay không?
Nhưng hiện giờ suy nghĩ những việc này thì có tác dụng gì cơ chứ.
Cho dù mọi chuyện là thật thì chẳng lẽ bây giờ anh có thể giãng co với Diệp Nam Phương hay sao?
Diệp Ân Tuấn đau đớn như bị xé rách ruột gan ra Vậy.
Hai người vốn cùng một mẹ sinh ra, hà cớ gì phải làm vậy chứ?
Nếu như Diệp Nam Phương muốn cái gì thì anh sẽ cho anh ta là được rồi, tới tận giờ phút này đây, anh chưa từng nghĩ tới việc muốn tranh đoạt thứ gì với Diệp Nam Phương cả Thế nhưng hiển nhiên Diệp Nam Phương lại không hề suy nghĩ như vậy.
Diệp Ân Tuấn vội vàng bẻ mạnh vô lăng, thể nhưng con đường này không đủ cho anh chuyển hướng.
Chiếc xe phía trước và phía sau như không quan tâm tới tính mạng, lao thẳng tới Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Diệp Án Tuấn không thể không lái chiếc xe lao xuống mương nước được, Lúc này đây Diệp Ân Tuấn không quan tâm tới bất kỳ chuyện gì khác, chỉ cần bảo vệ được tính mạng Có lẽ vì đối phương không thể ngờ được Diệp Ân Tuấn sẽ lái xe lao xuống dưới mương cho nên không thể phanh lại kịp, hai chiếc xe tông sâm vào nhau Xe của Diệp Ân Tuấn cũng bị lật ngược xuống mương nước, nhưng tình trạng của anh tốt hơn một chút Anh vút bỏ chiếc xe lại, bò ra khỏi mương nước.
Sau khi hai chiếc xe va chạm vào nhau, có người từ trên xe chạy xuống, nhưng chäc hản lái xe sẽ không qua khỏi.
Người ở bên trên xuống chưa được bao lâu, chạy được không xa thì cả chiếc xe đã nổ tung.
Tất cả bị làn sóng xung kích này thối bay ra phía bên ngoài, đương nhiên Diệp Ân Tuấn cũng không thể tránh khỏi.
Làn sóng xung kích này quá mạnh, mạnh đến mức khiến đầu óc Diệp Ân Tuấn choáng váng.
Khi rơi xuống dưới đất, cho dù anh đã vô thức bảo vệ những vị trí quan trọng của mình nhưng cũng đã chịu tổn thương, việc này khiến anh trở nên chật vật vô cùng, cả hai tai ù không nghe thấy gì cả.
Anh lắc lắc đầu, định đứng lên, không hề nghe thấy tiếng súng nổ vang từ phía sau.
Hai tai bị ù khiến đầu anh đau đớn, Diệp Ân Tuấn ôm lấy đầu, lúc này một viên đạn đang xé rách không khí, từ sau lưng lao thẳng về phía anh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...